Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Gia phả, Di chúc và Những Lời Nói Dối

Gia phả, Di chúc và Những Lời Nói Dối

Tác giả: Viết bằng chân

Trạng thái: Hoàn thành

Lượt xem: 442

Ngày tạo: 13/09/2025

Thể loại: Vả Mặt, Gia Đấu

Đánh giá: 0.0/5 (0 đánh giá)

Đăng nhập để đánh giá truyện

Mô tả:

Nếu phải miêu tả gia đình họ Trần của tôi, có lẽ chỉ cần một từ: rối rắm.
Gia phả nhà họ Trần kéo dài bốn đời, từ cụ nội tôi vốn là thầy đồ nổi tiếng trong vùng Giang Nam. Tổ tiên từng có cửa hiệu buôn vải lớn, làm ăn phất lên, xây được cả một khu nhà tổ ở thành Nam. Trải qua chiến loạn, rồi cải cách mở cửa, nhà cửa đất đai bị chia cắt, chỉ còn lại một căn nhà tổ với mảnh vườn sau lưng. Thế nhưng, trong mắt họ hàng, căn nhà tổ ấy chẳng khác gì “báu vật truyền đời” – một thứ để bám víu vào quá khứ huy hoàng, đồng thời cũng là cái cớ cho vô vàn tranh chấp.

Người đứng đầu chi tộc gần nhất là ông nội tôi – Trần Quốc Huy. Ông sinh được ba người con trai: bác cả Trần Quốc Dũng, bác hai Trần Quốc Thắng, và bố tôi – Trần Quốc An. Ngoài ra còn có một cô út, tức dì tôi – Trần Thúy. Từ nhỏ, tôi đã nghe mẹ than thở:
– Nhà này phức tạp lắm, toàn chuyện so đo, chẳng ai chịu nhường ai.

Quả thật, mỗi dịp Tết, cả nhà họp mặt ở từ đường, bề ngoài thì rộn ràng cười nói, nhưng chỉ cần để ý ánh mắt là thấy ngay lớp kịch dày cộp.

1. Bác cả – gia đình “địa vị”

Bác cả Dũng là người tham vọng nhất. Thời trẻ ông đi lính, sau giải ngũ được sắp xếp làm ở một cơ quan nhà nước. Nhờ quan hệ, bác cả leo lên chức vụ không tệ. Cả họ coi bác cả như “niềm kiêu hãnh”. Thế nhưng, trong nhà, bác cả lại nổi tiếng gia trưởng, tính toán từng đồng. Bác dâu – bà Lệ – khéo miệng, giỏi ăn nói, luôn giữ quan hệ với họ hàng bằng những lời ngọt ngào, nhưng ai cũng biết trong bụng bà ta đầy mưu tính.

Con trai bác cả là anh Trần Bảo, hơn tôi 10 tuổi, từ nhỏ đã được dạy phải “nối nghiệp gia đình”. Anh học hành không giỏi, nhưng nhờ quan hệ của cha mẹ, cũng có chỗ đứng trong một công ty con nhà nước.

2. Bác hai – gia đình “làm ăn”

Bác hai Thắng lại chọn con đường kinh doanh. Ông mở xưởng gỗ, rồi xưởng gạch, lúc thành công, lúc phá sản. Bác hai tính tình nóng nảy, ăn nói thẳng thừng. Vợ bác – thím Lan – lại hiền lành, hay nhẫn nhịn. Gia đình bác hai sống không giàu có như bác cả, nhưng thẳng thắn, ít giả tạo hơn.

Con gái bác hai là chị Thu, bằng tuổi tôi, học xong trung cấp rồi đi làm công nhân. Từ nhỏ chị hay sang nhà tôi chơi, chúng tôi khá thân.

3. Bố tôi – gia đình “im lặng”

Khác hẳn hai ông anh, bố tôi – Trần Quốc An – chọn cuộc sống giản dị. Bố là giáo viên trung học, lương ba cọc ba đồng, nhưng sống đàng hoàng, không tranh đoạt. Mẹ tôi làm y tá, cũng chỉ đủ ăn đủ mặc. Vì vậy, trong những lần họp mặt gia đình, nhà tôi luôn ở thế yếu, thường bị đem ra so sánh: “Nhìn xem, anh Dũng, anh Thắng nhà có cơ ngơi cả rồi, còn chú An mãi chẳng khá giả gì.”
Tôi ghét những câu ấy, nhưng bố chỉ cười, không phản bác.

4. Dì út – gia đình “xa cách”

Dì Thúy – con út của ông nội – từ trẻ đã rời quê lên Bắc Kinh học đại học, sau đó ở lại làm việc. Dì hiếm khi về nhà, chỉ gửi quà mỗi dịp Tết. Chồng dì là người thành phố, gia cảnh tốt. Dì coi trọng danh dự, mỗi lần về quê thường ăn mặc sang trọng, khiến mọi người vừa ghen vừa nể.

Danh sách yêu thích

📚 Danh sách chương (5 chương)