Mẹ Sẽ Cho Con Biết Vì Sao Hoa Lại Đỏ
Tác giả: Viết bằng chân
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 609
Ngày tạo: 02/10/2025
Thể loại: Trọng Sinh, Trả Thù, Vả Mặt
Đánh giá: ★ ★ ★ ★ ★ 0.0/5 (0 đánh giá)
Đăng nhập để đánh giá truyện
Mô tả:
Ánh sáng rực rỡ của đại sảnh trường Đại học Y khoa Thượng Hải như muốn thiêu đốt hết mọi khoảng tối. Trên sân khấu, Trần Nguyệt - tân Tiến sĩ Y học - đứng dưới ánh đèn sân khấu, khuôn mặt thanh tú nổi bật dưới chiếc mũ tốt nghiệp. Chiếc áo cử nhân màu đen thêu chỉ vàng ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, như tô điểm thêm cho thành công rực rỡ này.
Lưu Hương ngồi ở hàng ghế đầu, lòng tràn ngập niềm tự hào. Đôi tay cô siết chặt chiếc túi xách cũ, trong đó là món quà nhỏ cô chuẩn bị cho con gái - chiếc vòng ngọc bích mà mẹ cô để lại. Suốt mười tám năm qua, kể từ ngày nhặt được đứa bé bị bỏ rơi trước cổng chùa, cô đã dồn hết tâm huyết nuôi dạy đứa con nuôi này. Những đêm thức trắng chăm con ốm, những ngày làm thêm giờ để kiếm tiền cho con học thêm, tất cả giờ đây đều xứng đáng.
"Xin chúc mừng Tiến sĩ Trần Nguyệt!" Tiếng viện trưởng vang lên, cả hội trường vỗ tay không ngớt.
Lưu Hương mỉm cười, nước mắt lăn trên má. Cô chờ đợi khoảnh khắc con gái bước xuống sân khấu, ôm lấy cô và nói lời cảm ơn. Nhưng thay vào đó, Trần Nguyệt bước về phía một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng đang đứng bên cạnh hàng ghế khách mời đặc biệt.
"Bố mẹ!" Trần Nguyệt ôm chầm lấy người phụ nữ mặc váy hiệu, giọng nghẹn ngào. "Con cảm ơn bố mẹ đã đến đây!"
Lưu Hương đứng chết lặng. Cô nhận ra cặp vợ chồng đó - Vương Thái và Lý Mỹ Hoa, chủ tịch một tập đoàn dược phẩm tư nhân. Mấy tháng trước, họ đã liên lạc với Trần Nguyệt, tự nhận là bố mẹ ruột của cô.
"Xin mọi người cho một tràng pháo tay!" Người dẫn chương trình hào hứng nói. "Đây là khoảnh khắc cảm động của gia đình Tiến sĩ Trần Nguyệt - những người đã thất lạc cô từ nhỏ và mới đoàn tụ gần đây!"
Lý Mỹ Hoa ôm chặt lấy Trần Nguyệt, nước mắt giàn giụa - thứ nước mắt mà Lưu Hương biết rõ là giả tạo. "Con gái của mẹ! Cuối cùng bố mẹ cũng tìm thấy con! Suốt bao năm qua, bố mẹ không ngừng tìm kiếm con vì nghĩ con bị bắt cóc..."
Lưu Hương bước lên, giọng run run: "Nguyệt, con..."
Trần Nguyệt quay lại, ánh mắt lạnh lùng. "Mẹ nuôi, con biết mẹ đã chăm sóc con nhiều năm. Nhưng giờ con đã tìm được bố mẹ ruột, xin mẹ hãy để con được đoàn tụ với họ."
"Con nói gì?" Lưu Hương không tin vào tai mình. "Mẹ là mẹ của con mà!"
Vương Thái bước tới, đặt tay lên vai Lưu Hương với vẻ bề trên. "Cảm ơn chị đã chăm sóc con gái chúng tôi. Chúng tôi sẽ bồi thường cho chị thỏa đáng."
Lưu Hương lùi lại, giọng cứng rắn: "Các người dối trá! Các người đã bỏ rơi đứa bé trước cổng chùa vì nó là con gái, còn các người muốn có con trai! Giờ thấy nó thành tài, các người mới đến nhận!"
Đám đông xôn xao. Lý Mỹ Hoa lập tức khóc to hơn: "Chị đừng hãm hại chúng tôi! Chúng tôi đã tìm con suốt mười mấy năm trời!"
Trần Nguyệt nắm tay Lưu Hương, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy sắc bén: "Mẹ nuôi, mẹ đừng làm con xấu hổ. Bố mẹ ruột con đã có bằng chứng đầy đủ. Mẹ hãy về đi, con sẽ đến thăm mẹ sau."
Buổi lễ kết thúc trong sự hỗn loạn. Lưu Hương bị bảo vệ mời ra ngoài, trong khi Trần Nguyệt và bố mẹ ruột được các phóng viên vây quanh chụp ảnh.
Tối hôm đó, khi Lưu Hương trở về căn nhà nhỏ nơi cô và Trần Nguyệt từng sống, cô nhận được cuộc gọi từ con gái.
"Mẹ, con xin lỗi vì sự việc hôm nay," Trần Nguyệt nói. "Nhưng mẹ yên tâm, con sẽ không nhận họ đâu. Họ chỉ là người lạ với con."
Lưu Hương thở phào nhẹ nhõm. "Mẹ hiểu rồi. Con về nhà đi, mẹ đã nấu món con thích."
"Con bận chút việc với... với trường. Con sẽ về sau."
Nhưng Lưu Hương không biết rằng, trong khi cô ngồi chờ con gái về ăn cơm, ở một nhà hàng sang trọng bên kia thành phố, Trần Nguyệt đang ngồi ăn tối với bố mẹ ruột.
"Con thông minh lắm," Vương Thái nói. "Cứ giả vờ thân thiết với bà ta thêm thời gian nữa. Chúng ta cần bà ta ký vào mấy giấy tờ chuyển nhượng cổ phần."
Lý Mỹ Hoa gắp cho con gái miếng thịt bò: "Công ty dược của bố mẹ đang gặp khó khăn, nhưng với tấm bằng tiến sĩ của con và danh tiếng trong ngành y, chúng ta sẽ vực dậy được. Rồi còn cả gia tài của bà Hương nữa..."
Trần Nguyệt mỉm cười. "Con hiểu. Nhưng mẹ nuôi con rất cẩn thận, bà ấy giữ tất cả giấy tờ quan trọng trong két sắt."
"Không sao," Vương Thái nói. "Con đã có chìa khóa nhà, từ từ lấy ra là được."
Những tuần tiếp theo, Lưu Hương sống trong ảo tưởng hạnh phúc khi thấy Trần Nguyệt vẫn thường xuyên về thăm cô. Cô không biết rằng mỗi lần về, con gái cô đều lục lọi tìm giấy tờ quan trọng.
Một buổi sáng, khi Lưu Hương định rút tiền tiết kiệm để sửa nhà, cô phát hiện tài khoản ngân hàng gần như trống rỗng.
"Bà đã chuyển toàn bộ số tiền này cho cháu Trần Nguyệt cách đây một tháng," nhân viên ngân hàng nói.
Lưu Hương choáng váng. Cô vội về nhà kiểm tra két sắt, phát hiện giấy chứng nhận quyền sở hữu căn nhà đã biến mất, thay vào đó là giấy chuyển nhượng đã ký tên cô.
"Cô Hương, căn nhà này đã được chuyển nhượng cho bà Lý Mỹ Hoa," luật sư thông báo qua điện thoại. "Theo giấy tờ, cô đã ký vào đơn chuyển nhượng cách đây hai tuần."
"Tôi không hề ký bất cứ giấy tờ gì!" Lưu Hương kêu lên.
"Chữ ký của cô rất rõ ràng, và có cả người làm chứng."
Lưu Hương gọi cho Trần Nguyệt, nhưng chỉ nhận được tin nhắn: "Mẹ nuôi, con đang bận họp. Mẹ cứ yên tâm, mọi chuyện con đã lo."
Chiều hôm đó, khi Lưu Hương đang ngồi thừ trong ngôi nhà sắp không còn thuộc về mình, Trần Nguyệt xuất hiện với bố mẹ ruột.
"Đã đến lúc bà phải ra đi," Lý Mỹ Hoa nói. "Căn nhà này giờ là của chúng tôi."
Lưu Hương nhìn Trần Nguyệt, giọng đầy tổn thương: "Con... tại sao?"
Trần Nguyệt thở dài. "Mẹ nuôi, mẹ nên hiểu rằng con cần một tương lai tốt hơn. Bố mẹ ruột con có thể cho con những thứ mẹ không thể."
"Con nỡ lòng nào? Mẹ đã nuôi con bằng tất cả tình thương..."
Vương Thái cười lạnh: "Tình thương không nuôi sống được ai. Bà nên cảm ơn vì chúng tôi còn cho bà vài ngày để thu dọn đồ đạc."
Lưu Hương bị đuổi ra khỏi chính ngôi nhà của mình. Cô sống lang thang trong thành phố, làm đủ thứ việc để kiếm sống. Mọi nỗ lực kiện cáo đều thất bại vì Trần Nguyệt và bố mẹ ruột đã dàn xếp hết tất cả.
Một tối mưa, khi Lưu Hương đang trên đường về nhà trọ tồi tàn, cô bị một chiếc xe tông trúng. Trong giây phút cuối cùng, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Trần Nguyệt đứng từ xa quan sát, khuôn mặt lạnh băng.
"Tại sao..." Lưu Hương thều thào trước khi mất đi ý thức.
📚 Danh sách chương (5 chương)
Chương 1: Lễ Nhận Bằng Và Mũi Dao Sau Lưng
Ngày đăng: 02/10/2025
Chương 2: Bắt đầu kế hoạch
Ngày đăng: 02/10/2025
Chương 3: Gieo mầm tội ác
Ngày đăng: 02/10/2025
Chương 4: Vén màn
Ngày đăng: 02/10/2025
Chương 5: Hoa đỏ nở
Ngày đăng: 02/10/2025