Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình
Tác giả: Viết bằng chân
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 510
Ngày tạo: 04/10/2025
Thể loại: Trả Thù, Vả Mặt
Đánh giá: ★ ★ ★ ★ ★ 0.0/5 (0 đánh giá)
Đăng nhập để đánh giá truyện
Mô tả:
Chiều cuối thu, thành phố Tô Châu khoác lên mình một làn sương mỏng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua những tán ngô đồng lá đã ngả màu, rơi rớt lại vài hạt nắng cuối ngày trên những con ngõ nhỏ. Thế nhưng, trong căn biệt thự cổ kính nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh, không khí lại đang dần trở nên ngột ngạt, căng thẳng.
Đây là nhà của bà Tô, mẹ chồng của Uyển Nhi. Hôm nay, bà tổ chức một buổi "họp mặt gia đình thân tình", danh nghĩa là mừng sinh nhật bà, nhưng thực chất là một vở kịch được dàn dựng kỹ lưỡng xoay quanh chuyện tài sản. Căn phòng khách rộng rãi, trang trí theo phong cách cổ điển với những bộ salon gỗ hồng sẫm, trông càng thêm phần nghiêm trang, nặng nề.
Uyển Nhi, con dâu cả của gia đình họ Tô, ngồi im lặng trên chiếc ghế bành đối diện với mẹ chồng. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu ngọc lam giản dị, mái tóc đen dài buông xõa. Ánh mắt cô bình thản, nhưng sâu bên trong là sự cảnh giác cao độ. Sau năm năm chung sống trong gia đình này, cô hiểu rõ bản chất của người mẹ chồng khó tính. Một buổi họp mặt bất thường như thế này, ắt hẳn có mục đích khác thường.
Bà Tô, một phụ nữ ngoài sáu mươi, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn của thời gian và toan tính, mặc bộ áo dài màu nâu sang trọng. Bà nhấp một ngụm trà, rồi từ từ đặt chén xuống, giọng nói ngọt ngào như mật ong:
"Uyển Nhi à, hôm nay mẹ gọi con đến, ngoài chuyện sinh nhật, còn có chút tâm sự muốn nói. Con là dâu trưởng, lại hiền lành, đảm đang, mẹ quý con lắm."
Uyển Nhi khẽ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Mẹ có gì cứ nói thẳng ạ."
Bà Tô gật gù, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý:
"Ừ. Mẹ già rồi, cũng muốn sớm lo liệu chuyện sau này. Nhà mình tuy không phải giàu có gì, nhưng cũng có chút của để dành. Mẹ nghĩ, con là người đáng tin cậy nhất."
Nói rồi, bà rút từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, mở ra. Bên trong là một chiếc dây chuyền vàng lấp lánh, to bản, trông rất giá trị. Kế bên là một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ gạch.
"Đây là món quà mẹ dành riêng cho con," bà Tô đẩy chiếc hộp về phía Uyển Nhi, giọng trở nên đầy vẻ tâm tình. "Chiếc dây chuyền vàng này là của hồi môn bà nội để lại cho mẹ, giờ mẹ trao lại cho con. Còn đây là sổ tiết kiệm năm mươi vạn tệ, mẹ dành dụm cả đời, cũng giao hết cho con giữ."
Uyển Nhi nhìn chiếc dây chuyền vàng lấp lánh và cuốn sổ tiết kiệm, trong lòng dấy lên một sự nghi ngờ khó tả. Bà Tô vốn keo kiệt, đối với cô lại luôn dè chừng, sao hôm nay bỗng dưng rộng rãi đến vậy? Cô không hề động vào món quà, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
"Mẹ có ý gì ạ? Em gái chồng và chú Hai vẫn còn đó, mẹ đưa hết cho con, sợ không ổn."
Bà Tô vỗ nhẹ tay lên tay Uyển Nhi, ra vẻ chân thành:
"Chính vì chúng nó mà mẹ mới phải làm vậy. Thằng em chồng con thì bất tài, đứa con dâu thứ thì chỉ biết ăn diện, đưa tiền cho chúng nó thì bao nhiêu cũng hết. Chỉ có con, biết lo nghĩ cho gia đình. Mẹ đưa cho con, mẹ yên tâm."
Bà dừng một chút, rồi hạ giọng, như thể chia sẻ một bí mật:
"Nhưng mà… mẹ cũng có một chút tâm tư. Mẹ già rồi, sau này không biết thế nào. Mẹ muốn sống cùng con, được con chăm sóc. Vì vậy, con chỉ cần ký vào bản cam kết này, hứa sẽ phụng dưỡng mẹ trọn đời, thì những thứ này đương nhiên là của con."
Nói rồi, bà lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, đặt lên bàn. Đó là một bản "Cam kết phụng dưỡng", nội dung yêu cầu Uyển Nhi phải chịu trách nhiệm chăm sóc bà Tô đến cuối đời, không được đùn đẩy cho ai khác.
Ánh mắt Uyển Nhi lướt qua chiếc dây chuyền vàng. Cô khẽ cầm lên, lòng bàn tay cảm nhận được sự mát lạnh giả tạo. Là người từng tiếp xúc với trang sức, cô nhận ra ngay đây không phải vàng thật, mà chỉ là một món đồ mỹ ký được mạ vàng, giá trị thực không đáng là bao. Trái tim cô chùng xuống, nhưng sự tỉnh táo lại trỗi dậy.
Cô lại cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm. Tờ giấy in màu đỏ gạch, chữ số rõ ràng, nhưng khi sờ vào, cảm giác lại thô ráp, không có độ mịn và dai của giấy in thật của ngân hàng. Cô khẽ dùng móng tay cào nhẹ, mực in dường như có chút nhòe. Đây rõ ràng là một bản in màu chất lượng kém!
Một luồng điện giật xuyên qua người Uyển Nhi. Tất cả chỉ là một vở kịch! Bà ta dùng vàng giả và sổ tiết kiệm giả để đánh lừa cô ký vào bản cam kết phụng dưỡng. Mục đích thực sự là gì? Để sau này bà ta có thể chính danh dọn đến sống cùng cô, dựa dẫm vào cô, trong khi số tài sản thật có lẽ đã được bí mật chuyển cho con trai út và đứa con gái yêu? Hoặc đơn giản hơn, bà ta chỉ muốn tìm một người hầu không công, còn bản thân thì vẫn nắm chặt tiền bạc?
Sự phẫn nộ và chua chát dâng trào trong lòng, nhưng Uyển Nhi nhanh chóng kìm nén lại. Cô biết, giờ không phải lúc đối đầu trực diện. Cô hít một hơi thật sâu, gương mặt lập tức vẽ lên vẻ cảm kích và xúc động:
"Mẹ… mẹ thật tốt với con. Con cảm ơn mẹ."
📚 Danh sách chương (6 chương)
Chương 1: Chiếc Dây Chuyền Vàng và Màn Chia Tài Sản
Ngày đăng: 04/10/2025
Chương 2: Vở Kịch Té Gãy Chân – Chiêu "Già Yếu Cần Người Chăm"
Ngày đăng: 04/10/2025
Chương 3: Cái Bẫy "Thẻ Hưu Bị Rút Mất" – Trò Vu Oan Trơ Trẽn
Ngày đăng: 05/10/2025
Chương 4: Khi Người Hiền Không Còn Nhẫn Nhịn
Ngày đăng: 05/10/2025
Chương 5: Quả báo
Ngày đăng: 05/10/2025
Chương 5: Quả báo
Ngày đăng: 05/10/2025