Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Ảnh Đế Trà Xanh Tán Gái > Chương 3: .

Ảnh Đế Trà Xanh Tán Gái

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 10,500

Chương 3: .

Tôi không quan tâm đến bình luận.

Quay về phòng lấy tất che camera lại.

“Bụp” một tiếng, ngã phịch xuống giường.

Tôi mừng vì không mang dây chuyền đến, bằng chứng phạm tội không có đây, kết quả vừa mở valy, sợi dây chuyền kia đã ở ngay bên trong, chị Triệu quản lý gọi điện thoại đến: “Chị bỏ dây chuyền vào đấy, cơ hội tốt biết bao, em phải nhanh nắm bắt thời gian sao tác* với ảnh đế Bùi, dựa vào lưu lượng thì ngại cái “quái” gì!”
*Sao tác couple/xào couple: Tạo hiệu ứng cặp đôi cho hai người bất kỳ bằng cách “soi” và tung hint những cử chỉ, hành vi thân thiết của họ, khiến khán giả tưởng rằng họ có tình cảm thật với nhau.

“Dù sao sau cái chương trình tình ái này, em cũng rời khỏi giới giải trí, không có cơ hội kiếm tiền nữa đâu!”

Đúng rồi, tôi muốn rời khỏi giới giải trí, chỉ cần tôi rời chương trình này sẽ không bị anh ấy tóm nữa, sau này sẽ không gặp mặt Bùi Dao Châu nữa, anh ấy muốn trả thù tôi cũng không có cơ hội!

Tôi nghĩ thông suốt bèn thả lỏng tâm tình nghịch điện thoại, bèn nhìn thấy bài đăng weibo mới nhất của Bùi Dao Châu đã đứng đầu hotsearch, Bùi Dao Châu: “Sống lại đi, người yêu của anh!”

Đi kèm là một biểu tượng cảm xúc trong phim hoạt hình Đấu la Đại Lục, bình luận bên dưới đều hahahaha: “Lần đầu tiên thấy ảnh đế Bùi đăng bài weibo vừa ngốc nghếch vừa hài hước thế này! Trước đây đều đứng đắn như hòa thượng khổ hạnh.”

“Không ngờ người đàn ông lạnh lùng khi bị con đũy tình yêu ập đến cũng như bao người.”

“Tôi xin phiên dịch ý nghĩa câu nói này của ảnh đế Bùi: Tỉnh dậy đi, tình yêu cuồng nhiệt của anh!”

Rất nhanh, Thi Diễm đã bấm like bài đăng này sau đó nhanh chóng hủy like, hành động trượt tay này càng chứng minh cô ta chính là “Người yêu sống lại”.

Người hâm mộ điên cuồng đẩy thuyền, ngay cả lời thoại cũng đã được thiết lập.

Đẩy, đẩy mạnh cho tôi.

Buổi trưa tôi xuống lầu, thấy mọi người đang ngồi xung quanh bàn ăn.

Mà Bùi Dao Châu đang đứng đeo tạp dề.

Vóc người cao ráo, tỷ lệ vai-eo-hông tuyệt vời, làm hành động gì cũng là cảnh đẹp ý vui.

Trang Dã dường như rất thân thiết kéo tay tôi.

“Chị gái à, cuối cùng chị cũng xuống, cũng may ảnh đế Bùi nói anh ấy nấu cơm, nếu không cả đám không biết nấu ăn này đều đói chết.

Tôi không thể không đáp lời, bèn nói bằng giọng phổ thông: “Ảnh đế Bùi biết nấu cơm sao, giỏi ghê, tự học à?”

Tôi xin thề, lời này xuất phát từ tận đáy lòng bởi vì tôi rất vụng khoản đứng bếp.

Nhưng Bùi Dao Châu chợt ngẩng đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Mối tình đầu của tôi từng nói, sau khi kết hôn, cô ấy sẽ không làm việc nhà, muốn để tôi làm, từ lúc đó tôi đã bắt đầu học nấu ăn, luyện tập nhiều năm, cuối cùng đã thành thói quen…”

Tôi: …

Tôi từng nói sao???

Bình luận điên cuồng ship.

“Cưng quá đi à, phần đường hôm nay đã vượt chỉ tiêu rồi, tôi bị tiểu đường mất thôi!”

“Huhu, Diễm Diễm thật hạnh phúc, tôi cũng muốn có tình đầu như thế, tình cảm 10 năm không thay đổi.”

“Mọi người nhìn vẻ mặt đau khổ của Lâm Lộc kìa, tôi đoán trong lòng cô ta đang ghen tị đến phát điên lên nhỉ? Tức chết cô ta!”

Thi Diễm ngượng ngùng cắn môi, “Châu à, trưa nay bọn mình ăn gì đây?”

Bùi Dao Châu nhìn tôi: “Ăn gì đây?”

Tôi cứng đờ, Thi Diễm còn nói: “Hay là uống súp đậu phộng đi, phong tục ở đây là thế~”

Mọi người đều đồng ý, tôi không muốn gây sự chú ý cũng nói theo: “Cũng được.”

Nhưng Bùi Dao Châu ngắt lời tôi.

“Chẳng phải em bị dị ứng với đậu phộng à?”



Đã qua 10 năm rồi, anh ấy vẫn còn nhớ.

Tôi vội nói: “Tôi không bị dị ứng, vừa nãy tôi còn ăn lạc mà.”

Dù sao nói dối cũng chột dạ, tôi che giấu đến gần Trang Dã, nhiệt tình nói chuyện về trò chơi.

Thi Diễm õng ẹo đứng dậy, nói phải giúp một tay.

Bùi Dao Châu cười lạnh nói một câu, “Không cần”, rồi xoay người vào bếp.

8.

Sau khi súp đậu phộng được bê lên, mọi người đều tấm tắc khen ngợi tay nghề của Bùi Dao Châu.

“Chị Tiểu Lộc, sao chị không ăn? Hay là trong bát ít đậu phộng quá?”

Trang Dã thân mật lại gần, múc một thì đậu phộng lớn cho tôi.

Tôi:…

Nghe tôi nói này, cảm ơn nhé.

Tôi nghiến răng, đang chuẩn bị liều mình ăn một miếng. Khuỷu tay chợt vị Bùi Dao Châu va phải.

Cả bát súp rơi vỡ tung tóe dưới đất.

Thậm chí còn văng một ít lên quần của Trang Dã.

Tôi kinh ngạc ngước đầu lên, bắt gặp ánh mắt hơi chút ảm đảm của Bùi Dao Châu.

“Xin lỗi, tôi bất cẩn quá.”

“Tôi nấu bát mì khác cho cô ăn nhé.”

“Không cần đâu, tôi tự…”

Tôi vừa nói vừa nhổm dậy muốn vào bếp, không để ý dưới chân còn có súp đậu phộng nóng hổi.

Nhìn thấy tôi sắp dẫm lên, Dao Châu giang tay, kéo eo tôi, ôm hờ tôi nhấc lên khỏi mặt đất.

Khi anh ấy nói, hơi thở nóng bừng phả vào gáy tôi.

Ngưa ngứa, âm ấm.

Bên tai tôi văng vẳng tiếng anh cố tình đè thấp xuống: “Chẳng lẽ em thích nấu cơm à?”

“Năm đó em nói thật câu nào với anh không?”

Nói câu cuối anh gần như nghiến răng nghiến lợi.

Giọng nói này mang một chút…oán hận không sao tả được, dường như, anh đã chịu nỗi tủi thân lớn biết bao.

Tôi nhất thời cứng đờ, bình luận lập tức chấn động.

“Lâm Lộc thật đê tiện, không có mắt à, thấy thế còn cố tình giẫm lên, khiến cho ảnh đế ôm cô ta.”

“Dừng lại đi! Tôi muốn biết Lâm Lộc và ảnh đế Bùi đâm âm thầm nói gì! Có điều gì mà hội viên cao cấp như bọn tôi không thể nghe sao?”

“Cứu tui! Tui cảm thấy cảnh này của Lâm Lộc và ảnh đế rất có cảm giác cp (cặp đôi), cảm giác mập mờ đang lan tỏa!”

“Lầu trên à, tôi cũng đẩy thuyền này, giữa hai người họ có tín hiệu rất khó giải thích được, cảm giác từng có đoạn tình cảm, đại loại thế.”

“Nhưng mà Diễm Diễm mới là mối tình đầu của ảnh đế mà, mọi người đang đồng tình với kẻ thứ ba muốn chen chân vào sao?”

9.

Đột nhiên, tiếng nũng nịu của Thi Diễm vang lên phá tan sự lúng túng.

“Hỏng rồi, hình như tôi bị dị ứng…”

Tôi ngẩng đầu nhìn sang chỉ thấy trên cánh tay Thi Diễm có mấy vết đỏ.

Trông không giống dị ứng lắm.

Nhưng cũng khiến tôi thuận lợi trốn thoát khỏi vòng tay Bùi Dao Châu.

Bình luận chuyển hướng trong chớp mắt: “Mấy người vừa đẩy nhầm thuyền đều bị vả mặt nhỉ?”

“Diễm Diễm nhạy cảm quá, trước đó ảnh đế Bùi nói dị ứng là nói với Diễm Diễm, trong lòng anh ấy chỉ có mối tình đầu là Diễm Diễm thôi.”

Trang Dã nói: “Tôi nhớ trong vali anh Châu có mang thuốc dị ứng? Hồi sáng tôi thấy.”

Chỗ quay phim ở vùng xa xôi hẻo lánh, không mua thuốc được, tổ đạo diễn mang thuốc dị ứng của Bùi Dao Châu tới.

Bình luận lại ồ ạt mấy câu “thâm tình”.

Thi Diễm uống một viên, ánh mắt hồng hồng nhìn Bùi Dao Châu.”

“Cảm ơn anh, Dao Châu, nếu không em cũng không biết làm sao mới ổn được.”

Bùi Dao Châu ngồi cạnh bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm hộp thuốc dị ứng, không đáp lại.

Trang Dã rất lắm chuyện: “Anh Châu, sao anh biết mà mang thuốc dị ứng theo vậy? Em thấy anh mang theo mấy loại liền.”

Bùi Dao Châu: “Tình đầu của tôi từng nói cô ấy bị dị ứng đậu phộng, ngứa đến nỗi không có thuốc không chịu được, nên mang theo đã thành thói quen.”

Trang Dã ồ lên một tiếng: “Anh Châu, anh chu đáo ghê, được làm mối tình đầu của anh thật hạnh phúc.”

Thi Diễm che mặt.

Bùi Dao Châu lại nhếch môi, khẽ cười tự giễu một tiếng: “Không, tôi không tốt.”

“Người tốt sẽ bị đá sao?”

Anh vừa nói vừa như lơ đãng ngước mắt nhìn lướt về phía tôi.

Ánh mắt vẫn mang theo nỗi hờn tủi như trước.

Tôi hận không thể rúc xuống dưới gầm bàn.

Nhưng lúc này Thi Diễm đứng lên, giậm chân khiến cho mọi người đừng tra hỏi bất lịch sự nữa.

Bình luận tranh cãi ngày càng hăng: “Đây đâu chỉ là cưng chiều, là tình yêu đích thực mới đúng. Lúc nào cũng mang theo thuốc bên người, không phải ai cũng làm được. Tôi còn chẳng nhớ nổi.”

“Lẽ nào hồi trước Diễm Diễm đá ảnh đế Bùi sao? Tôi đau lòng cho ảnh đế quá chừng.”

“Lầu trên không bị mù chứ? Còn Diễm Diễm nữa chứ, cô xem ảnh đế Bùi có thèm phản ứng lại Thi Diễm không? Từ đầu tới cuối bọn họ còn không nói chuyện, đẩy thuyền gì chứ, nhỏ ít thuốc mắt đi. Ảnh đế Bùi vẫn luôn nhìn lén Lâm Lộc, giống như chú chó lớn bị bỏ rơi vậy.”

“…Ánh mắt không khác nào con chó nhà tôi hahaha.”

“Nhưng mối tình đầu của Bùi Dao Châu là Thi Diễm, nếu không sao Thi Diễm lại phản ứng như thế.”

10.

Kể từ đó, ngày nào tôi cũng tránh mặt Bùi Dao Châu. Có thần trợ công Thi Diễm ở đây, tôi lẩn trốn cũng xem như thành công.


Nhưng buổi tối nằm trên giường, trong đầu tôi cứ văng vẳng câu nói kia của Bùi Dao Châu.

Tôi lấy gối che mặt lại, liều mạng lắc lư.

Nhưng không lắc hết được tiếng đè nén mang theo nỗi hờn tủi của anh, “Năm đó, em có nói câu nào thật lòng với anh không?”

Sao biết được chứ…….Không có nhỉ.

Đó cũng là mối tình đầu của tôi mà.

Tôi cũng không phải là kẻ lừa đào yêu đương qua mạng!

Nhưng, tôi thật sự đã lừa anh ấy.

Tôi trằn trọc không ngủ được, ngày hôm sau thức dậy, đầu óc cứ ong ong không có tinh thần.

Nhưng tổ đạo diễn đã sắp xếp tiết mục rung động, khiến tôi bị dọa hoảng hốt.

Khách mời nam nữ nắm tay nhau, đo nhịp tim, cặp nào là có nhịp tim nhanh nhất với nửa kia, tạo thành một nhóm tình yêu và cùng nhau hoàn thành các phần tiếp.

Chiêu này quá hiểm.

Không khác máy phát hiện nói dối là mấy.

Người xem chương trình phút chốc tăng lên mấy chục nghìn.

Đầu tiên là lượt của cập đôi được mọi người mong đợi, Bùi Dao Châu và Thi Diễm.

Nhịp tim Thi Diễm rất nhanh, bình luận không ngừng gào thét.

Nhưng nhịp tim của Bùi Dao Châu đối với Thi Diễm lại không có, thậm chí…không chập chờn chút nào.

Đến lượt tô và Bùi Dao Châu nắm tay, nhịp tim của tôi và anh ấy cao bất thường.

Tâm trạng của Bùi Dao Châu dường như trở nên vui vẻ hơn, khi nhìn tôi, hơi nhếch môi.

Tôi:”…”

Chuyện gì thế này, anh ấy…thật sự rất giống chú chó to xác ở cổng nhà tôi hồi trước.

Mỗi lần tôi đi ngang xoa đầu nó, đôi mắt nó lúc nào cũng rưng rưng nhìn tôi, khiến tôi mềm lòng.

Người xem càng nhiều, bình luận càng náo nhiệt.

“Nhịp tim của Bùi Dao Châu với Thi Diễm lại không nhanh? Lẽ nào tổ chương trình động tay động chân gì à? Để tăng độ hot?”

“Chẳng lẽ Lâm Lộc quen biết tổ đạo diễn à? Muốn nổi tiếng bằng phốt?”

“Lầu trên có bị bệnh không, nhịp tim còn làm giả được à? Cũng không phải là người máy, đừng tự tẩy não nữa, Bùi Dao Châu không thích Thi Diễm.”

“Mọi người nhìn xem nhịp tim của Bùi Dao Châu và Lâm Lộc cao khoa trương như thế…khi xxx chắc cũng chẳng kém nhỉ, nếu như giữa hai người không có chuyện gì thì tôi không tin.”

“Khi Bùi Dao Châu nắm tay Lâm Lộc mặt cũng đỏ lên, thật sự là tình yêu đầu ngây thơ trong sáng, chuyện này không giả vờ được. Mọi người vẫn không nhận ra sao?”

11.

Tôi tưởng cái trò đo nhịp tim đã đủ biế.n th.ái rồi.

Không ngờ tổ đạo diễn còn có trò biế.n th.ái hơn.

Nhóm tình yêu được thành lập sẽ đi ra đảo sống hai ngày.

Còn không được dùng điện thoại.

Rõ ràng đang ép buộc phải mở lòng với nhau.

Độc ác! Điều này làm tăng đáng kể nguy cơ bị lộ của tôi!

Khi đến đảo, tôi mặt ủ mày chau dọn dẹp sơn động với Bùi Dao Châu.

Nhân cơ hội người quay phim không có đây, Thi Diễm chạy tới, “Tiểu Lộc, Trang Dã nói muốn ghép đôi với cô, hay là bọn mình đổi nhóm đi?”

“Tôi và ảnh đế Bùi tâm sự một chút~”

Tôi đang chuẩn bị đứng dậy, cánh tay đột nhiên bị túm lại.

Là Bùi Dao Châu.

Anh ấy không biết đã đứng sau tôi lúc nào.

Giọng nói rất bé: “Lâm Lộc”

“Em lại muốn bỏ anh à?”

Gì mà muốn chứ!

“Em biết cảm giác liên tục bị vứt bỏ là như thế nào không?”

Ánh mắt Bùi Dao Châu nhìn thẳng tôi.

Hoàn toàn không để ý sắc mặt đang tối sầm của Thi Diễm.

Tôi đột nhiên trào dâng nỗi cắn rứt lương tâm không sao giải thích được.

Bùi Dao Châu chợt buông tay, ánh mắt cụp xuống đầy vẻ mất mát nói: “Em đi đi, không sao, một mình anh đi hái nguyên liệu nấu ăn là được.”

“Nếu như nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà anh ch.ết, buổi tối em có thể ngủ một mình trong sơn động rồi.”

Tôi:???

Thi Diễm: ???

Nửa giờ sau, tôi và Bùi Dao Châu gánh giỏ đi trên con đường nhỏ lên núi. Ta phồng má giận dữ nói: “Anh, anh đừng hiểu nhầm, em chắc chắn không sợ anh c.hết một mình trên núi đâu!”

“Anh ch.ết hay không đâu có liên quan gì tới em! Chúng ta không có quan hệ!”

“Ừm.”

Bùi Dao Châu khẽ cười đáp một tiếng.

Tiếng cười trầm ấm kia vừa hài lòng vừa nồng hậu.

Tôi không tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.

Anh chàng này………………..Tại sao anh ấy không chỉ trông giống một con chó lớn mà còn trông giống một đứa trẻ!

Đi được một đoạn, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một tấm thẻ.

Trong đó ghi câu hỏi về nói thật hay mạo hiểm.

Ai nhặt được thì người đó thực hiện.

Tôi phi như bay chạy đến nhặt lên.

Tôi chịu trách nhiệm đặt câu hỏi chắc chắn sẽ được an toàn.

Câu nói thật trong thẻ là: “Bạn sống đến bây giờ, điều tiếc nuối nhất là gì?”

Bùi Dao Châu dừng bước.

Đón anh chiều ta, giọng nói anh ngân dài, chậm rãi.

“Tiếc nuối là, cô gái ở bên cạnh tôi những lúc khó khăn nhất đã không bên cạnh tôi nữa.”

“Tôi đã đồng ý với cô ấy giành được cúp ảnh đế sẽ cưới cô, cho cô ấy một cuộc sống tốt hơn, không phải khổ cực vậy nữa.”

“Tôi thành công, giàu có nhưng lại không tìm được cô ấy.”

“Tôi không biết mình có chỗ nào chưa tốt, cô ấy mới muốn bỏ tôi, có phải cô ấy đối với tôi toàn là giả dối không?”

Toang rồi…

Lại là đề tài chí mạng.

Hơn nữa…Anh ấy nói như thể anh ấy rất thích tôi.

Giai đoạn sau khúc yêu đương qua mạng của tôi và anh, anh ấy luôn lạnh nhạt, không trả lời tin nhắn, rõ ràng là biểu hiện của sự chán ngán.

Bây giờ anh nói vậy khiến tôi vừa chột da vừa áy náy!

Tôi nắm chặt tấm thẻ theo bản năng, không nhịn được nói:

“Hay là…Cô ấy rời bỏ anh cũng có lý do không?”

“Hay do hồi đó anh cũng hơi đểu ?”

“Cho nên cô ấy mới đoạn tuyệt như vậy.”

Bùi Dao Châu cau mày, nhìn về phía tôi, ánh mắt cháy bỏng, nôn nóng: “Anh đểu thế nào?”

“Em nghĩ anh đểu nên mới đá anh à?”

Tôi hoảng sợ suýt chút nữa té nhào.

“Không phải em! Em, em chỉ đang đặt giả thiết thôi.”

“Không được, nói rõ ràng đi.”

Bùi Dao Châu giơ tay muốn tóm lấy cổ tay tôi.

Tôi nhanh chóng lùi về sau, lượn quanh người anh nhanh chóng bỏ chạy.

Bùi Dao Châu đuổi theo phía sau tôi.

Bình luận chợt tăng vọt.

“Đệch, Lâm Lộc đừng chạy! Nói xong chuyện đi, tôi sốt ruột chớt mất.”

“Anh chạy, cô trốn, bọn họ có chạy đằng trời, đúng là tiểu thuyết tổng tài bá đạo.”

“Tôi cứ như đang xem phim vậy, ảnh đế lạnh lùng nhưng bị vứt bỏ trong tình yêu X ngôi sao nữ tệ bạc với trái tim lạnh lùng, hai người họ bốc đồng quá!”

“Lầu trên tỉnh lại đi, Thi Diễm mới là mối tình đầu của ảnh đế.”

“Thế này thì Thi Diễm đáng thương quá.”
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt