Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Bụi Đỏ Nhân Gian > Chương 5: Hồng trần tương ngộ

Bụi Đỏ Nhân Gian

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 516

Chương 5: Hồng trần tương ngộ

Mười năm sau.

Thượng Hải mùa thu, lá ngô đồng vàng rụng đầy đường. Chiếc xe hơi đen chầm chậm dừng trước cổng nghĩa trang, một người phụ nữ mặc áo khoác màu be bước xuống. Dưới lớp sương mờ, dáng vẻ Diệp Tình vẫn thanh tú, nhưng đôi mắt đã in hằn vẻ từng trải.

Nàng đặt một bó hoa cúc trắng trước mộ phần, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt lên tấm bia đá: "Tấn Phong, ta trở về rồi."

Mười năm, đủ để một thành phố thay da đổi thịt, cũng đủ để một con người trưởng thành. Sau cái chết của Chu Tấn Phong, Diệp Tình chính thức gia nhập "Tinh Thần", dùng thân phận ca nữ làm vỏ bọc, hoạt động trong giới thượng lưu Thượng Hải. Nàng từng đóng giả vợ một thương nhân Hồng Kông, từng vào vai một nữ giáo sư trường nữ sinh, thậm chí từng tiếp cận tướng lĩnh cấp cao của quân Nhật. Mỗi một vai diễn, nàng đều hoàn thành xuất sắc.

Cho đến hôm nay, chiến tranh kết thúc, Nhật Bản đầu hàng, Thượng Hải được giải phóng.

"Thiếu tá Diệp." Một thanh niên mặc quân phục bước đến, "Xe đã chuẩn bị xong, có thể lên đường bất cứ lúc nào."

Diệp Tình gật đầu, lần cuối nhìn lại ngôi mộ: "Tạm biệt, Tấn Phong."

Chiếc xe chầm chậm rời nghĩa trang, xuyên qua những con phố đầy lá vàng. Thượng Hải sau chiến tranh, trên những bức tường vẫn còn vết đạn, nhưng người qua đường đã có thể mỉm cười. Diệp Tình nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Mười năm trước, nàng và Chu Tấn Phong từng đi qua con phố này, khi ấy hai bên đường còn đầy những bảng hiệu tiếng Nhật.

"Thiếu tá Diệp, tổ chức muốn điều động chị về Bắc Kinh." Người thanh niên trẻ nói.

"Ta biết." Diệp Tời khẽ đáp, "Nhưng trước khi đi, ta còn một việc phải làm."

Xe dừng trước cửa một biệt thự cũ ở khu Pháp. Diệp Tình bước xuống, đứng trước cổng rất lâu. Ngôi biệt thự này từng là nơi ở của Lý Triết, kẻ đã trực tiếp hại chết Chu Tấn Phong. Sau chiến tranh, hắn bị xử tử, biệt thự bị tịch thu.

Diệp Tời đẩy cửa bước vào. Trong sân đầy lá khô, tiếng bước chân vang lên xào xạc. Nàng đi vào trong nhà, căn phòng trống trải, chỉ còn lại vài món đồ đạc cũ kỹ.

Đúng lúc này, một bóng người từ trong bóng tối đi ra.

"Đã lâu không gặp, Diệp Tình."

Giọng nói quen thuộc khiến Diệp Tình giật mình. Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt đó dần rõ nét - chính là Chu Tấn Phong!

"Anh... anh còn sống?" Diệp Tình lùi về phía sau, tay đã đặt lên khẩu súng sau lưng.

"Đúng vậy, tôi còn sống." Chu Tấn Phong bước về phía trước, "Nhưng không phải là Chu Tấn Phong mà cô biết."

Diệp Tình rút súng, nhắm thẳng vào anh: "Đứng lại! Anh là ai?"

Chu Tấn Phong dừng bước, giơ hai tay lên: "Tôi là Chu Tấn Phong, nhưng không phải là thiếu tá Chu Tấn Phong mà cô quen biết. Tôi là... anh trai song sinh của anh ấy."

Diệp Tời sững sờ, khó có thể tin vào tai mình.

"Chuyện này... không thể nào."

"Đây là sự thật." Chu Tấn Phong - hay đúng hơn là Chu Tấn Vũ - thở dài, "Tấn Phong và tôi, từ nhỏ đã bị chia cắt. Tôi theo cha, cậu ấy theo mẹ. Sau này, cả hai chúng tôi đều tham gia tổ chức kháng chiến, nhưng ở những chiến trường khác nhau."

Diệp Tình vẫn cầm chắc khẩu súng: "Làm sao tôi biết anh không nói dối?"

Chu Tấn Vũ lấy từ trong ngực ra một tấm ảnh cũ: "Đây là ảnh chúng tôi chụp chung lúc tám tuổi."

Trong ảnh, hai cậu bé giống hệt nhau đang ôm nhau cười. Diệp Tình nhận ra, đó chính là khuôn mặt non nớt của Chu Tấn Phong.

"Vì sao bây giờ anh mới xuất hiện?" Nàng hỏi, giọng vẫn còn cảnh giác.

"Bởi vì nhiệm vụ." Chu Tấn Vũ nói, "Sau khi Tấn Phong hy sinh, tôi được lệnh tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của cậu ấy. Nhưng vì an toàn, tôi không thể tiết lộ thân phận."

Diệp Tình từ từ hạ súng xuống, trong lòng hỗn loạn vô cùng. Người đàn ông trước mắt giống hệt người nàng yêu, nhưng lại không phải là anh.

"Anh tìm tôi có việc gì?" Nàng hỏi.

Chu Tấn Vũ nhìn nàng, ánh mắt phức tạp: "Tôi muốn biết, trước khi chết, Tấn Phong đã nói những gì với cô."

Diệp Tời quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh ấy nói... 'đừng khóc, hãy sống thật tốt'."

"Vậy còn gì nữa không?"

Diệp Tình lắc đầu: "Chỉ vậy thôi."

Chu Tấn Vũ trầm mặc một lúc, rồi nói: "Cảm ơn cô. Và... xin lỗi vì đã làm cô hoảng sợ."

Nói rồi hắn quay người định rời đi.

"Đợi đã!" Diệp Tình gọi lại, "Anh... anh sẽ đi đâu?"

Chu Tấn Vũ dừng bước, nhưng không quay đầu lại: "Tiếp tục nhiệm vụ. Chiến tranh đã kết thúc, nhưng công việc của chúng tôi vẫn còn tiếp diễn."

"Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"

"Tùy duyên vậy."

Nói rồi hắn bước nhanh rời đi, bóng lưng khuất dần trong sương mù.

Diệp Tình đứng trong căn phòng trống, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Mười năm qua, nàng luôn nghĩ rằng mình đã mất đi người yêu, nhưng hôm nay lại phát hiện ra một bí mật như vậy.

Đúng lúc này, người thanh niên trẻ hối hả chạy vào: "Thiếu tá Diệp, có tình huống khẩn cấp!"

"Chuyện gì vậy?"

"Tổ chức vừa nhận được tin, vẫn còn một nhóm tàn quân Nhật ẩn náu ở Thượng Hải, âm mưu phá hoại lễ kỷ niệm ngày giải phóng."

Diệp Tình lập tức tỉnh táo lại: "Địa điểm cụ thể?"

"Vẫn đang điều tra. Nhưng nghe nói người cầm đầu là... Lý Văn Xương."

Diệp Tời giật mình: "Hắn vẫn còn sống?"

"Đúng vậy. Vụ xử tử năm đó chỉ là giả."

Diệp Tình hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên quyết: "Lập tức triệu tập toàn bộ nhân viên, chuẩn bị hành động!"

"Tuân lệnh!"

Đêm hôm đó, Diệp Tời dẫn đầu đội đặc công, bao vây một nhà kho cũ ở bến tàu. Theo tin tức tình báo, Lý Văn Xương đang ẩn náu ở đây.

"Chia thành ba đội, tiến vào từ các hướng khác nhau." Diệp Tình ra lệnh, "Nhớ kỹ, phải bắt sống Lý Văn Xương."

Đội đặc công nhanh chóng tiến vào nhà kho. Diệp Tình dẫn một đội xông vào từ cửa chính, nhưng bên trong trống rỗng, chỉ thấy vài thùng hàng chất đống.

"Không đúng." Diệp Tình chợt cảnh giác, "Rút lui ngay!"

Nhưng đã quá muộn. Cửa nhà kho đóng sập lại, từ trên cao văng xuống vô số lựu đạn khói.

"Ha ha ha..." Một giọng cười quen thuộc vang lên, "Diệp Tình, cuối cùng ngươi cũng mắc bẫy."

Lý Văn Xương xuất hiện trên lầu cao, xung quanh là mấy tên vệ sĩ vũ trang.

"Lý Văn Xương, ngươi không thể chạy thoát đâu." Diệp Tình lạnh lùng nói.

"Chạy?" Lý Văn Xương cười lớn, "Ta không định chạy. Ta muốn kéo tất cả bọn ngươi cùng chết!"

Hắn vung tay lên, mấy tên vệ sĩ lập tức xông xuống. Diệp Tình và đồng đội lập tức nổ súng, cả nhà kho chìm trong khói lửa.

Trong lúc hỗn chiến, Diệp Tình đuổi theo Lý Văn Xương lên lầu cao. Nhưng vừa lên đến nơi, một bóng người từ trong bóng tối lao ra, đẩy nàng sang một bên.

"Đùng!" Một phát súng vang lên, viên đạn xuyên qua người đó.

Diệp Tình quay đầu nhìn, phát hiện đó chính là Chu Tấn Vũ!

"Anh!" Nàng hét lên.

Chu Tấn Vũ ôm ngực, máu chảy ra từ kẽ tay: "Nhanh... bắt hắn..."

Diệp Tình lập tức đứng dậy, đuổi theo Lý Văn Xương đang chạy trốn. Sau một hồi rượt đuổi, cuối cùng nàng cũng bắt được hắn ở bến tàu.

"Thua rồi, Lý Văn Xương." Diệp Tình dùng súng nhắm vào hắn.

Lý Văn Xương quay người lại, trên mặt vẫn nở nụ cười điên cuồng: "Diệp Tình, ngươi thực sự nghĩ ngươi thắng sao?"

"Ý ngươi là gì?"

"Trên người ta có bom." Lý Văn Xương vén áo lên, lộ ra một dãy chất nổ, "Đủ để cho cả bến tàu này bay lên trời."

Diệp Tình giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh: "Vậy thì ta sẽ bắn chết ngươi ngay tại đây."

"Bắn đi." Lý Văn Xương cười lớn, "Chỉ cần ta buông tay, bom sẽ nổ."

Hai người giằng co. Đúng lúc nguy cấp, một tiếng súng vang lên, Lý Văn Xương ngã xuống đất. Phía sau, Chu Tấn Vũ đang dựa vào tường, tay cầm khẩu súng còn bốc khói.

"May mà... kịp." Anh nói, rồi ngất đi.

Một tuần sau, Diệp Tình ngồi bên giường bệnh của Chu Tấn Vũ. Vết thương của anh đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần thời gian dài để hồi phục.

"Cảm ơn anh." Diệp Tình nói.

Chu Tấn Vũ mỉm cười: "Đó là nhiệm vụ của tôi."

"Hôm đó, tại sao anh lại xuất hiện ở đó?"

"Tôi cũng đang điều tra Lý Văn Xương." Chu Tấn Vũ nói, "Không ngờ lại gặp cô."

Hai người rơi vào im lặng. Cuối cùng, Diệp Tình đứng dậy: "Tôi sắp đi Bắc Kinh rồi."

Chu Tấn Vũ gật đầu: "Chúc cô thuận buồm xuôi gió."

Khi Diệp Tình đi đến cửa, anh đột nhiên gọi cô lại: "Diệp Tình!"

Nàng quay đầu lại.

"Tấn Phong... trước khi chết, thực sự không nói gì khác sao?"

Diệp Tình nhìn anh, khẽ cười: "Anh ấy nói... 'đợi ta'."

Nói rồi nàng quay người rời đi, bóng lưng kiên định.

Chu Tấn Vũ nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng bỗng hiểu ra. Có lẽ, từ lâu Diệp Tình đã biết sự thật, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng mùa thu vàng rực rỡ, chiếu xuống thành phố Thượng Hải mới. Diệp Tình bước trên con phố đầy lá vàng, trong lòng nhẹ nhàng kỳ lạ. Mười năm hồng trần, cuối cùng nàng cũng tìm được câu trả lời cho riêng mình.

Dù là Tấn Phong hay Tấn Vũ, tình yêu nàng dành cho anh sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng giờ đây, nàng đã hiểu, sống tốt chính là cách tốt nhất để tưởng nhớ người đã khuất.

Thượng Hải vẫn như xưa, phồn hoa như mộng. Chỉ có điều, trong giấc mơ ấy, đã thêm một chút kiên cường, một chút trưởng thành.

Và câu chuyện của họ, sẽ mãi mãi được lưu truyền trong thành phố bất tử này.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt