Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chín lần trì hoãn > Chương 5: Hạnh phúc viên mãn

Chín lần trì hoãn

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 3,251

Chương 5: Hạnh phúc viên mãn

Hai năm trôi qua như một giấc mơ. Trong căn phòng làm việc rộng rãi trên tầng 25 của tòa nhà văn phòng hiện đại, Lý Tư Tư đứng trước cửa kính lớn, nhìn xuống dòng người và xe cộ tấp nập phía dưới. Chiếc váy công sở màu be ôm sát đường cong cơ thể, mái tóc dài được búi gọn gàng sau gáy, để lộ chiếc cổ thon dài thanh tú. Đôi mắt cô không còn vẻ ngây thơ ngày nào, mà thay vào đó là sự sắc sảo, tự tin của một người phụ nữ từng trải.

"Giám đốc Lý, cuộc họp với đối tác Nhật Bản sẽ bắt đầu sau 15 phút." Trợ lý trẻ tuổi gõ cửa nhắc nhở.

"Được rồi, tôi sẽ xuống ngay." Lý Tư Tư quay lại, nở một nụ cười nhẹ. Ánh mắt cô lướt qua tấm biển "Giám đốc Dự án" trên bàn làm việc, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Hai năm trước, cô chỉ là một thực tập sinh non nớt, giờ đã có thể tự mình dẫn dắt cả một đội ngũ. Dưới sự lãnh đạo của cô, công ty không ngừng mở rộng thị trường, doanh thu năm nay dự kiến sẽ tăng 200% so với cùng kỳ năm ngoái.

Trên đường đến phòng họp, các nhân viên đi ngang qua đều lễ phép gật đầu chào cô. "Chào giám đốc Lý!" Những ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng khiến cô đôi khi vẫn cảm thấy hơi choáng ngợp.

Buổi họp diễn ra suôn sẻ. Lý Tư Tư sử dụng thành thạo tiếng Nhật để giới thiệu về kế hoạch phát triển mới nhất của công ty, những đề xuất của cô nhận được sự tán thưởng của đối tác Nhật Bản. Khi ký kết hợp đồng thành công, tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng.

"Tư Tư, cậu thật xuất sắc." Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Lý Tư Tư quay đầu lại, nhìn thấy Tần Mặc đứng đó với nụ cười hiền hòa. Anh vẫn như xưa, mặc bộ vest đen lịch lãm, nhưng ánh mắt đã bớt đi vẻ lạnh lùng ngày trước, thay vào đó là sự ấm áp dịu dàng.

"Cũng nhờ có sự giúp đỡ của anh." Lý Tư Tư cười đáp.

Hai năm qua, Tần Mặc luôn âm thầng quan tâm, hỗ trợ cô, nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Anh tôn trọng lựa chọn của cô, cho cô không gian để phát triển. Dần dà, họ trở thành những người bạn thân thiết và là đối tác đáng tin cậy của nhau.

Trong phòng làm việc của giám đốc, Tần Mặc đưa cho cô một tệp tài liệu. "Đây là thông tin về triển lãm nghệ thuật đương đại vào cuối tuần này. Công ty chúng ta là nhà tài trợ, cậu nên đến tham dự."

Lý Tư Tư cầm lấy tấm thiệp mời màu đen trang nhã, khóe miệng khẽ nhếch. "Anh biết tôi không am hiểu nghệ thuật lắm mà."

"Đúng vậy nên mới cần đi mở mang đầu óc." Tần Mặc mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia khó nhận thấy. "Hơn nữa, buổi triển lãm lần này có rất nhiều nghệ sĩ trẻ tài năng, biết đâu lại tìm được ý tưởng hợp tác mới."

Cuối tuần đó, bầu trời mùa thu trong xanh, gió nhẹ hây hây. Lý Tư Tư mặc chiếc váy dài màu kem, khoác thêm chiếc áo trench coat beige, nhẹ nhàng bước vào không gian triển lãm nghệ thuật.

Ánh đèn vàng hắt xuống những bức tranh trừu tượng, tạo nên một bầu không khí nghệ thuật huyền ảo. Lý Tư Tư chậm rãi dạo bước, cố gắng cảm nhận ý nghĩa đằng sau mỗi tác phẩm.

Đột nhiên, một bức tranh thu hút ánh nhìn của cô. Đó là một bức sơn dầu khổ lớn, vẽ một cánh đồng hoa hướng dương dưới ánh hoàng hôn. Màu sắc rực rỡ nhưng không chói chang, ngược lại toát lên một sức sống mãnh liệt và ấm áp kỳ lạ.

"Bức 'Ánh Hoàng Hôn Vĩnh Cửu' này là tác phẩm để đời của họa sĩ Trầm Kiên." Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh.

Lý Tư Tư quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đứng đó. Anh mặc áo len cổ lọ màu xám, quần vải, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt sáng đầy suy tư. Mái tóc hơi dài được vuốt ra sau, để lộ vầng trán rộng thông minh.

"Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi là Trầm Kiên, tác giả của bức tranh này." Anh đưa tay ra, nở một nụ cười hiền hòa.

Lý Tư Tư hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa tay ra bắt. "Lý Tư Tư. Bức tranh của anh thật... ấn tượng."

"Cảm ơn cô." Ánh mắt Trầm Kiên sáng lên, như tìm được tri kỷ. "Đa số mọi người đều cho rằng hướng dương nên được vẽ dưới ánh nắng ban mai, nhưng tôi lại thấy hoàng hôn mới là thời khắc đẹp nhất. Bởi vì đó là lúc nó cố gắng tỏa sáng rực rỡ nhất trước khi tàn lụi."

Lý Tư Tư gật đầu đồng cảm. "Giống như con người, luôn cố gắng hết mình ở những thời khắc then chốt."

Hai người bắt đầu trò chuyện về nghệ thuật và cuộc sống. Trầm Kiên không hề kiêu ngạo như những nghệ sĩ khác, mà rất khiêm tốn, chân thành. Anh chia sẻ quan điểm độc đáo của mình về nghệ thuật, đồng thời cũng lắng nghe những suy nghĩ của Lý Tư Tư.

"Thật thú vị khi nghe một người làm trong ngành kinh doanh chia sẻ về nghệ thuật." Trầm Kiên mỉm cười nói. "Cô mang đến một góc nhìn mới mẻ."

Lý Tư Tư cũng cười. "Anh cũng khiến tôi hiểu rằng nghệ thuật không hề xa rời thực tế như tôi từng nghĩ."

Buổi triển lãm kết thúc, Trầm Kiên ngại ngùng mời cô đi uống cà phê. Lý Tư Tư do dự một chút, rồi đồng ý.

Trong quán cà phê nhỏ yên tĩnh, họ tiếp tục cuộc trò chuyện chưa dứt. Trầm Kiên kể về quá trình sáng tác của mình, về những chuyến đi đến các vùng quê để tìm cảm hứng. Lý Tư Tư chia sẻ về công việc và những trăn trở trong cuộc sống.

"Thật kỳ lạ, tôi chưa từng nói chuyện nhiều như thế với một người mới quen." Trầm Kiên cầm ly cà phê, ánh mắt dịu dàng.

Lý Tư Tư cũng cảm thấy thoải mái lạ thường. Thông thường, cô rất thận trọng với người lạ, nhưng với Trầm Kiên, cô cảm giác như đã quen biết từ lâu.

Từ đó, Trầm Kiên thường mời Lý Tư Tư tham gia các buổi triển lãm nghệ thuật, còn cô thì dẫn anh đến khám phá những nhà hàng ngon trong thành phố. Họ dần trở thành bạn thân của nhau.

Một lần, Lý Tư Tư bị cảm nặng, không thể đến phòng triển lãm của Trầm Kiên như đã hẹn. Đang nằm vật vờ ở nhà thì chuông cửa reo. Mở cửa, cô thấy Trầm Kiên đứng đó, tay cầm một túi thuốc men và cháo nóng.

"Anh... anh sao biết tôi bị ốm?" Lý Tư Tư ngạc nhiên.

Trầm Kiên cười xấu hổ. "Tôi gọi điện cho cô không được, nên đánh liều đến nhà tìm. Hàng xóm nói cô bị ốm."

Anh không những mang thuốc đến, còn chăm sóc cô suốt cả buổi chiều, nấu cháo, pha trà, dọn dẹp nhà cửa. Lý Tư Tư nhìn bóng lưng anh trong bếp, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường.

Tối đó, Trầm Kiên ngồi bên giường, kể cho cô nghe những câu chuyện vụng về thời thơ ấu của mình, khiến cô cười đến chảy nước mắt. Lý Tư Tư chợt nhận ra, đã lâu rồi cô không cảm thấy vui vẻ và thoải mái như thế.

Sau lần đó, mối quan hệ của họ càng trở nên thân thiết. Trầm Kiên bị thu hút bởi sự thông minh, dịu dàng và mạnh mẽ của Lý Tư Tư. Còn cô thì cảm mến sự tinh tế, chân thành và ấm áp của anh.

Một buổi tối mùa thu, Trầm Kiên mời Lý Tư Tư đến xưởng vẽ của mình. Trong không gian đầy ắp mùi sơn dầu và màu vẽ, anh đưa cô xem bức tranh mới nhất - một bức chân dung người phụ nữ với nụ cười dịu dàng dưới ánh hoàng hôn.

"Đây là..." Lý Tư Tư ngỡ ngàng nhận ra nhân vật trong tranh chính là mình.

Trầm Kiên đứng trước cô, ánh mắt chân thành. "Tư Tư, từ ngày gặp cô, cuộc sống của tôi như được tô thêm sắc màu. Tôi muốn được tiếp tục đồng hành cùng cô, được không?"

Lý Tư Tư nhìn ánh mắt ấm áp của anh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Cô gật đầu, để giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.

Bên ngoài cửa sổ, lá vàng rơi nhẹ nhàng trong ánh hoàng hôn, như đang chúc phúc cho mối tình mới chớm nở này. Và ở một nơi nào đó, Tần Mặc đang mỉm cười hạnh phúc cho họ, bởi anh biết rằng, cuối cùng thì trái tim cô gái anh từng yêu thầm cũng đã tìm được bến đỗ bình yên.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt