Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chú Nhỏ Chân Không Có Lông > Chương 1: .

Chú Nhỏ Chân Không Có Lông

Tác giả: Quả Quả | Chương: 1 | Lượt xem: 10,647

Chương 1: .

Bố tôi ngày nào cũng có hành tung thần bí, chỉ còn lại tôi và người vợ cả của ông đứng nhìn nhau trong tòa lâu đài cổ lớn đến mức có thể bị lạc.

Cuộc sống tiểu thư này cũng không hề dễ dàng.

Quy củ dày đặc, nói chuyện cũng phải dè dặt cẩn trọng, nếu không thận trọng, người mẹ tự do, làm bừa của tôi sẽ bị bị đặt lên bàn ăn và bị mọi người chế nhạo.

Tôi cảm thấy mình không vui bằng con chó vàng to lớn ngoài sân.

Ngay lần thứ 321 tôi cầu nguyện với ông trời rằng kiếp sau tôi sẽ không bao giờ làm người nữa.

Ông trời để cho tôi gặp Diệp Thừa.

2.

Diệp Thừa là em trai của bạn bố tôi.

Tình cảnh lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau khá là lúng túng.

Lúc đó tôi mới đến nhà họ Bạch, còn chưa quen với thân phận mới của mình.

Cả người bọc mình trong đống đồ hiệu cũng không thích nói chuyện.

Ở nhà có khách, tôi cũng không thân thiện, niềm nở bằng cô bảo mẫu bên cạnh.

Cô bảo mẫu nói cho tôi biết đó là bạn của bố.

Đứng kế là em trai ông ấy.

Cả hai anh em đều là những thiên tài kinh doanh hiếm có và cũng rất đẹp trai.

Nghe đến đây, tôi, người thích xem náo nhiệt, cảm thấy nhột nhột trong lòng.

Không may sao thân hình thấp bé của tôi bị mọi người chen lấn đẩy ra sau, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da đen bóng loáng.

Tôi duỗi cổ, kiễng chân và cố gắng hết sức nghiêng người về phía trước.

Kết quả là tôi vô tình chạm mắt với một người đàn ông.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài của người đàn ông đang nhướng mày nhìn tôi với ánh mắt tìm tòi.

Cách dùng từ của cô bảo mẫu nghèo nàn quá.

Diệp Thừa không thể dùng một từ “Đẹp trai” để hình dung được.

Nếu anh ta sinh ra ở thời cổ đại sẽ bị xem là một “kẻ họa thủy”.

Có thể hại nước hại dân.

Có lẽ đôi mắt si mê của tôi đã thu hút sự chú ý của anh.

Anh ta đứng trước mặt tôi, khiến tôi chói mắt bằng đôi chân dài của mình.

“Ôi, ở đây còn có bé lùn nữa này.”

Phút chốc tôi cảm thấy anh ấy xấu vô cùng.

3.

Lớp 6 cao m62 cũng không được xem là thấp quá đâu?

Nhưng so với anh ấy, tôi thấy mình như một cái nạng…

Lúc ăn cơm, Diệp Thừa ngồi trước mặt tôi.

Có lẽ thấy tay tôi ngắn nên thỉnh thoảng anh ấy sẽ gắp cho tôi một số món mà tôi không tiện gắp.

Đây là lần đầu tiên có người gắp đồ ăn cho tôi kể từ khi tôi đến ngôi nhà này, không ngờ đó lại là người ngoài.

Bạch gia có rất nhiều quy củ, ăn canh, ăn đồ ăn phải dùng bát đĩa khác nhau, gắp thức ăn phải dùng đũa chung, không biết có phải vì anh ấy gắp đồ ăn cho mà tôi vui mừng hay do tôi thiếu canxi.

Dù sao tay tôi cũng run, không cầm được đũa nên rơi xuống đất kêu lạch cạch.

Ngay lập tức, một ánh mắt lạnh lùng liếc qua.

Tôi mơ hồ nghe thấy vợ cả của bố tôi nói rằng tôi là người không lên được mặt bàn.

Tôi cúi đầu xẩu hổ không thôi.

Tôi chỉ biết ảo não bò xuống gầm bàn để tìm đôi đũa bị rơi.

Nhưng đôi đũa đắt tiền lại rơi xuống chân Diệp Thừa.

Xấu hổ làm sao.

Tôi bò qua.

Khoảnh khắc cầm đũa trên tay, tôi thoáng nhìn thấy chiếc quần âu được ủi phẳng phiu và không tì vết của anh, trong lòng tôi liền nghi ngờ.

Không biết chân của tổng tài bá đạo có lông không.

Nghĩ như vậy, tôi thực sự đã hành động và thực sự vén quần lên để nhìn.

4.

Điều làm tôi ngạc nhiên là đôi chân của Diệp Thừa bóng loáng như ngọc.

Đừng nói lông, ngay cả nốt ruồi cũng không có.

Để xác minh có phải do ánh sáng không tôi còn sờ thử.

Thật sự không có.

Cơ bắp còn rất cứng.

Tôi chọc chọc mấy lần.

Diệp Thừa không nhịn được nữa, anh xách khăn trải bàn và kéo tôi ra ngoài.

Đôi mắt hẹp dài của anh mang theo sự hài hước: “Nhóc con, chơi vui đấy nhỉ?”

Tôi vô cùng xấu hổ.

Ăn vội mấy miếng cơm, rồi kiếm cớ bỏ chạy.

Tôi chạy một mạch từ tầng hai ra sau vườn.

Trái tim tôi không ngừng đập kể từ lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, như một con nai điên.

“Thật xấu hổ, thật xấu hổ.” Tôi ngồi xổm trên bãi cỏ, ôm lấy khuôn mặt đỏ mừng của mình mà than thở.

“Em còn biết thế à?”

Một giọng nói trầm đột nhiên vang lên từ phía sau.

Tôi sợ hãi đến mức vừa quay người lại, ném đồ trong tay vào người phía sau.

5.

Vẻ mặt của Diệp Thừa rất khó diễn tả bằng lời, anh ấy cúi người nhìn xuống nhìn bùn và cỏ trên người.

Anh ta giơ tay lên và giả vờ đánh tôi.

Tôi bị anh ấy dọa đến ôm đầu bỏ chạy, cảm thấy tủi thân: “Cái chú này, sao chú còn so đo với trẻ con chứ?”

“Chú?!!” Diệp Thừa ngồi xổm xuống, giọng nói đầy vẻ khó tin.

Sau khi phủi bùn đất khỏi tay tôi, anh kéo tôi ngồi dậy.

“Đúng rồi, so với em thì tôi già hơn thật.” Anh cười tự giễu nói.

Anh thò tay vào túi quần và lấy ra một bao thuốc lá.

Vừa định châm thì nhìn tôi rồi bỏ lại vào túi.

“Nhưng cháu cũng khác với đám người nhàm chán nhà họ Bạch.”

Rất dũng cảm.

Anh không kiêng nể gì mà nói xấu bố tôi ngay trước mặt tôi mà cũng không sợ tôi mách lại với ông ấy.

“Chú đừng có kêu nhóc này, nhóc nọ nữa, cháu học cấp 2 rồi đấy.”

Tôi chống tay lên hông, trịnh trọng nói tên mình: “Cháu là Bạch Thanh Nha!”

Thanh Nha trong Thư phóng bạch lộc thanh nha gian.*
*Câu thờ của Lý Bạch. Mô tả một quan niệm hoặc cảm giác nghệ thuật tự do táo bạo và không bị kiềm chế. Theo nghĩa đen, con nai trắng ở trong núi xanh, nếu muốn đi xa, bạn có thể cưỡi nó và du ngoạn khắp các núi sông nổi tiếng.

“Con ếch*? Tên kiểu quái gì thế?”
*đồng âm, thanh nha trong tiếng trung là con ếch.

Diệp Thừa cười xấu xa: “Cháu kêu “ộp ộp” cho chú nghe xem nào.

6.

Tôi chưa bao giờ thấy một người lớn vô liêm sỉ như anh ấy.

Tôi trừng mắt nhìn anh: “Vậy chú tên gì?”

Diệp Thừa vỗ trán tôi: “Tên là chú.”

Tôi…

“Sao chú không đi bàn chuyện làm ăn với người ta mà chạy đến đây trêu chọc cháu làm gì?” Tôi giẫm lên chân Diệp Thừa, làm mặt quỷ với anh rồi bỏ chạy, “Hy vọng chúng ta không bao giờ gặp lại nhau!”

Thực tế đã chứng minh rằng làm người không nên gáy quá to, nếu không sẽ bị vả mặt.

Hơn nữa còn tự vả mặt mình.

Khi tôi thấp thỏm không yên bấm số ở quầy lễ tân công ty của bố, tôi đã chuẩn bị tinh thần vì nghĩ rằng bố sẽ không trả lời.

Thật bất ngờ, điện thoại chỉ reo một lần và đã bắt máy.

Điện thoại không có tiếng động, tôi nghe thấy bên kia dường như có tiếng rít thuốc lá.

“Nói đi.” Giọng nói trầm trầm hơi khàn.

Như thể anh ấy đang thì thầm vào tai tôi.

Tôi siết chặt điện thoại, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không biết nên nói thế nào.

Sau một lúc.

Diệp Thừa mất kiên nhẫn. “Đùa tôi à, không nói thì cúp máy đi.”

Tôi sợ anh ấy sẽ cúp máy thật.

Trong lúc căng thẳng, tôi buột miệng nói: “Chú Diệp, là cháu đây.”

Diệp Thừa sững người một giây, hơi hoài nghi: “Tiểu Bạch?”

Câu Tiểu Bạch mà tôi nghe chứa đầy sự cưng chiều và dịu dàng, đến nỗi hốc mắt tôi nóng lên.

“Cháu làm sao thế?” Diệp Thừa nhận ra điều gì đó, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

Thậm chí tôi có thể cảm nhận được anh ngồi dậy và dập thuốc.

“Cháu không sao.” Tôi lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, “Chỉ là, chú có thể đến đây một lát được không?”

Diệp Thừa hỏi địa chỉ và tôi đã nói.

“Đứng đó chờ chú, chú đến ngay.”

7.

Diệp Thừa tự mình lái xe tới đây, tiếng gầm của xe thể thao chói tai, tốc độ khiến tôi sợ hãi.

“Sao thế?” Diệp Thừa sải bước tới đây.

Anh ấy hỏi vết thương trên chân tôi.

Vết thương không còn chảy máu nữa, nhìn có vẻ hơi hoảng nhưng thực chất vết thương không sâu.

Tôi giải thích: “Bị người khác đẩy.”

Diệp Thừa cau mày, sắc mặt âm trầm: “Đau không?”

Rồi không đợi tôi trả lời, anh bế tôi lên khỏi ghế và chở tôi đến bệnh viện.

Sau khi băng bó vết thương, anh đưa cho tôi một cây kẹo mút.

Hương vị xoài, hương vị yêu thích của tôi.

“Nói đi, có chuyện gì thế?” Diệp Thừa nhàn nhã nhìn tôi.

Tôi ngậm viên kẹo vào miệng, cúi đầu nói một cách mơ hồ, không rõ ràng: “Chỉ là có người cứ muốn cháu làm bạn gái cậu ta, cháu không đồng ý, bọn họ bèn động thủ.”

Mặc dù tôi không biết tại sao tôi lại tin tưởng một người mà tôi chỉ mới gặp một lần.

Tuy nhiên, Diệp Thừa dường như có thể khiến tôi yên lòng.

Và khi tôi nói với anh ấy những điều này, tôi sẽ không ngần ngại.

“Mặc dù bọn họ động thủ nhưng cũng không được hời đâu, cháu ném bọn nó vào chuồng ngựa hết rồi.” Tôi kích động bổ sung thêm với anh.

Diệp Thừa nghe vậy khẽ cười.

8.

Bố tôi cho tôi học trường quý tộc.

Cho nên đám học sinh ở đây ít nhiều gì cũng mắc bệnh công tử, công chúa.

Nguyên tắc làm người bình thường của tôi chính là nước sông không phạm nước giếng.

Thế nên có thể coi như chung sống hòa bình với bọn họ.

Nhưng đám con trai này hèn hạ đến nỗi tôi không thể nào chịu đựng nổi.

Không biết thế nào bọn nó biết được thân phận của tôi, uy hiếp một cách trắng trợn.

Tôi là người có lý tốt sao có thể thông đồng làm bậy với đám này.

Thế là tôi đã đánh bọn chúng.

Mình cũng bị dính vào.

Nhưng hết lần này đến lần khác đám người kia cũng phải người dễ động vào.

Trước khi đi mẹ nói tôi không nên gây chuyện.

Tôi đã không làm điều đó.

Tôi không tìm được bố, đám người Bạch gia cũng không che chở tôi, bọn kia tuyên bố sẽ không bỏ qua cho tôi.

Tôi biết sự lợi hại của tư bản.

Nói không sợ là giả.

Vì vậy, tôi chỉ có thể dựa vào Diệp Thừa.

Diệp Thừa muốn đưa tôi về.

Chú ấy nắm lấy cổ tay tôi, nghe vậy tôi đột nhiên dừng bước.

“Sao thế?” Chú ấy tưởng vết thương của tôi đau nên muốn cõng tôi xuống lầu.

Tôi lắc đầu muốn nói lại thôi.

Diệp Thừa rất kiên nhẫn chờ tôi mở miệng, tôi cúi đầu xuống rất thấp, giọng nói yếu ớt bị gió thổi bay, như tiếng tiếng muỗi kêu.

“Chú Diệp, cháu không muốn về nhà.”

Chú ấy không hỏi tại sao, chỉ ngồi xổm xuống, kéo chặt áo tôi lại và giải thích với tôi:

“Ngoài chú ra, cháu không được nói điều này với ai khác, cháu biết chưa?”

Tôi nhìn chú ấy, gật đầu một cách nghiêm túc.

Diệp Thừa dẫn tôi đến nhà chú ấy.

Chú ấy dọn dẹp phòng khách cho tôi và ném cho tôi một bộ đồ ngủ dành cho phụ nữ.

“Tủ lạnh có đồ ăn, cháu tự lấy đi. Bình thường chú ở đây một mình, cháu cứ thoải mái, không ai quản đâu.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bộ đồ ngủ màu hồng phấn một lúc trố mắt hồi lâu.

Trong đầu suy nghĩ miên man.

Tôi cúp mắt xuống ra vẻ tùy ý hỏi: “Bạn gái chú thích thỏ à?”

Ngay cả đôi dép ở chân tôi cũng có hình con thỏ sáp.

Diệp Thừa “ừ” một tiếng, nhướng mí mắt lên một cách nghi ngờ:

“Bạn gái đâu ra chứ, trí tưởng tượng của trẻ con thật phong phú.”

Chú ấy bước đến gõ đầu tôi: “Mẹ chú thỉnh thoảng cũng tới đây, bà ấy chẳng khác gì một cô bé.”

Hóa ra là bác gái.

Tôi ngước đầu nhìn anh, trong lòng không khỏi vui vẻ.

“Được rồi, cháu tự sửa soạn đi, chú mệt rồi, đi nghỉ trước đây. Cứ chơi thoải mái nhưng nhỏ tiếng chút, chú không thích ồn ào.”

Diệp Thừa dặn dò thêm vài câu nhớ chú ý vết thương, lười biếng ngáp một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.

Sau khi tắm xong, tôi cảm thấy buồn chán.

Tôi đến tủ lạnh lấy chai nước mát, chân trần chạy ra ban công ngồi ngắm trăng.

Ừng ực, uống mấy ngụm nước mát to vào bụng.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Bụng dưới của tôi vừa nặng vừa trướng, như thể có ai đó đã đấm tôi.

Nó khác với cơn đau bụng dữ dội, đó là cơn đau mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây.

Trực giác nói với tôi hẳn là đến kỳ.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt