Vừa nhổ còn vừa nói: "Không đẹp bằng tao nhé."
Tôi hết sức cẩn thận đậu xe vào bãi đỗ xe ven đường rồi chạy thẳng đến chỗ sếp.
Vừa chạy vừa xem xem ai là bạn anh ấy.
Nhưng tôi nhìn quanh một vòng vẫn chẳng thấy ai có vẻ quen biết với sếp cả.
Tôi thầm oán, bạn anh quá là không đáng tin cậy rồi, còn chưa đợi tôi tới mà đã bỏ anh đi trước.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Tiêu Duy, duỗi hai ngón tay ra, vẫy tay trước mặt anh.
“Sếp Lạc, đây là số mấy?"
Lạc Tiêu Duy giương mắt lên, nhìn nhìn, rồi đột nhiên duỗi tay ra bắt.
"Đây là tai thỏ."
Tôi "hít" một tiếng.
Ai dạy anh thế hả, sao lại dễ thương thế hả?
Thấy anh ấy dễ thương như vậy, lại mơ mơ hồ hồ, tôi không nhịn được lên án.
“Sếp Lạc, bạn bè của anh cũng quá không đáng tin cậy rồi, sao họ có thể không thèm quan tâm mà bỏ anh lạ đây nhổ cỏ cơ chứ.”
Một người vừa có nhan sắc vừa có thân hình chuẩn như Lạc Tiêu Duy, ra ngoài một mình thật sự rất nguy hiểm.
Họ làm sao có thể bỏ lại một anh chàng đẹp trai say xỉn như thế, để anh ấy tự mình đối mặt với xã hội hiểm ác này chứ?
Tôi còn muốn tiếp tục phàn nàn thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên sau lưng.
"Cô bảo ai không đáng tin cậy cơ?"
Toi đời rồi, nói xấu người ta lại bị người ta bắt tại trận rồi.
Tôi cứng ngắc quay đầu lại và bắt gặp ngay một khuôn mặt ưa nhìn chẳng kém gì sếp của tôi.
Tay anh ta cầm khăn, ánh mắt lạnh lùng, "Tôi chỉ vừa vào trong lấy khăn cho hắn thôi."
Âm cuối vừa chuyển lại tiếp tục nói, “Còn không phải tại cô không có lương tâm, đến gì mà chậm thế."
Hở?
“Anh nói ai không có lương tâm cơ? Tôi đã phóng nhanh hết cỡ và còn suýt bị cảnh sát giao thông tóm đấy, anh biết không?”
Tôi tức quá nên toan đứng dậy nói lý lẽ với anh ta.
Nhưng vừa đứng lên thì vạt áo đã bị Lạc Tiêu Duy liền nắm lấy.
Cái bàn tay vừa bới bùn đất của anh, cứ thế hằn lên vạt áo tôi một vết tay đen sì.
Anh bạn đẹp trai của sếp nhăn tít mày, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
"Thôi quên đi, thật sự nhìn không nổi nữa, cô lôi hắn đi luôn đi!”
Anh ta lại ngước lên nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi tôi: "Xe cô đâu?"
Tôi chỉ vào chiếc xe ba bánh nhỏ cách đó không xa, "Kia kìa."
Giây tiếp theo, trên mặt anh đẹp trai đều là bàng hoàng, sững sờ và không tin nổi, anh ta hỏi tôi, "Cô lái cái thứ đồ chơi này đến đây á? Thảo nào mà cô đến chậm thế!”
Tôi tức giận, gọi “đồ chơi” là ý gì đấy hả?
Đây, đây chính là thứ tôi nhờ vào tình hữu nghị lâu năm với ông lão lầu dưới mới mượn được đấy!
Anh chàng đẹp trai nhìn ra vẻ bất mãn tràn đầy trên mặt tôi, miễn cưỡng kiềm chế biểu cảm ghét bỏ, "Cô chỉ lái xe ba bánh à?"
Tôi giận dữ nói: "Chẳng lẽ anh còn muốn tôi lái hai bánh?"
Thì đúng là kỹ năng lái xe hai bánh của tôi tốt hơn so với ba bánh thiệt, nhưng mà!
Cả hai chúng tôi cùng nhìn sếp tổng đang ngồi xổm bên vệ đường. Đi hai bánh chắc chắn anh sẽ lộn cổ ngay hiệp một cho xem!
Anh đẹp trai kinh ngạc cùng phẫn nộ đan xen, cảm giác cứ như sắp nổi khùng lên đến nơi, "Thế cô không thể lái xe bốn bánh được sao?!"
Tôi trợn tròn mắt, “Anh biết khu tôi có bao nhiêu chiếc bốn bánh điện không? Biết khó mượn thế nào không???"
Anh ta thực sự nổi giận rồi, "Mượn! Cô Lại còn phải mượn! Gara nhà Lạc Tiêu Duy một đống xe ra đó mà cô còn phải mượn!”
Tôi: ?
“Nếu không thì sao? Tôi đâu có chìa khóa nhà anh ấy, với cả nhà anh ấy cách nhà tôi xa như thế, tiền taxi đắt chết đi được ấy."
Anh đẹp trai chau mày, không hiểu nói, “Không phải hai người sống chung à?”
Mặt tôi đầy chấm hỏi, "Tại sao tôi lại sống chung với anh ta chứ?"
Phiền chết được, bạn bè của sếp còn kém tin cậy hơn cả sếp nữa.
Rõ ràng là anh ta có xe sang, thế mà còn đòi tôi, một đứa mệnh khổ làm công ăn lương chạy tới đón người.
Càng nghĩ càng tức, tôi toan phủi tay kệ luôn không thèm quản nữa.
Nhưng đột nhiên, một người đàn ông lao ra khỏi quán bar, bịt chặt miệng anh chàng đẹp trai kia, vừa bóp cổ anh ta vừa nói: "Cậu xem xem, cậu đang yên đang lành tự nhiên lại mọc ra cái mồm này làm gì!”
Sau đó anh ta quay đầu lại xin lỗi tôi, "Xin lỗi, ngại quá, tên này miệng thối, đừng chấp hắn, cô đưa lão Lạc về đi, hắn say rồi thì không cho chúng tôi đụng vào người, chỉ đành làm phiền cô vậy."
Như để chứng minh rằng mình không nói điêu, anh ta bước tới vỗ nhẹ vào vai sếp, lại bị sếp tôi ra sức hất tung ra.
Anh ta đành nhún vai, lôi điện thoại ra cách cách cách gõ phím gửi đi vài tin nhắn, lại ngẩng đầu nhìn tôi, "Xe cô có vẻ không lái đi xa được nhỉ? Trùng hợp là tôi có một căn hộ gần đây, địa chỉ và mật khẩu tôi đã gửi đến di động của lão Lạc rồi.”
Cuối cùng, anh ta ấn đầu anh chàng đẹp trai xấu miệng kia, tự mình cúi đầu, "Cảm ơn, cô vất vả rồi, trên đường chú ý an toàn nhé."
Sau khi chào tạm biệt họ, tôi lái xe đưa sếp tổng về nhà.
Gió thổi mạnh quá, đến nỗi tôi có thể nghe thấy cả câu nói cuối cùng của anh đẹp trai xấu miệng kia.
Anh ta nói, "Bỏ đi, đây có lẽ là kiếp nạn của Lạc Tiêu Duy rồi."
...
Tôi lái một chiếc ba bánh nhỏ xinh, chở ông chủ của tôi chạy bon bon trên đường.
Nhớ đến chuyện hồi ban ngày, tôi vẫn còn tức chết đi được.
Tôi chất vấn anh ta, “Sếp Lạc, sếp nói thật đi, có phải là sếp cố tình thao túng cái giải thưởng tối cao kia cho em không?”
Lạc Tiêu Duy từ từ thở ra, chậm rãi đáp lại tôi, "Em biết rồi?"
Chết tiệt, tôi nói mà, với cái số con rệp như tôi thì làm sao mà rút nổi giải tối cao cơ chứ!
Chắc chắn anh ta không thích tôi nên mới tặng cho tôi một thứ như vậy.
Tôi quay đầu lại, cho anh ta một cái nhìn đầy tính thù hằn.
Ông chủ tôn quý của tôi có lẽ chưa bao giờ phải đi trên một chiếc “mui trần” tầm thường như vậy.
Khi bị tôi chạm vào người, dù rằng lời nói đã trở nên không mạch lạc lắm nhưng vẫn không quên phàn nàn với tôi, "Vân Vân, anh chưa bao giờ ngồi trên cái ghế sau nào tròng trành như vậy."
Tôi vặn công tắc, cảnh báo các phương tiện xung quanh, rồi mới dành thời gian ra lấy lệ với anh ta.
"Sếp Lạc, sao kiến thức sếp lại hạn hẹp thế, loại phương tiện giao thông thông dụng như này mà sếp còn chưa bao giờ dùng đến à.”
Sếp tổng không nói chuyện nữa, tôi cứ nghĩ rằng anh đã bị lý lẽ đao to búa lớn của tôi thuyết phục rồi cơ.
Nhưng khi đang đứng chờ đèn đỏ, tôi quay lại nhìn, thì lập tức thấy anh bịt miệng, trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập nhìn tôi.
Tôi hoảng sợ, "Sếp Lạc, anh sao vậy?"
Tuyệt đối đừng có xảy ra chuyện gì trong xe của tôi đấy!
Lạc Tiêu Duy hít sâu một hơi mới nói: "Xóc quá trời, anh có chút không thoải mái."
Để giúp cho sếp tổng của mình dễ chịu hơn, suốt chặng đường còn lại, tôi đã lái xe chậm, rất chậm.
Chậm đến nỗi có một ông già tản bộ ven đường vượt mặt tôi luôn, còn quay lại ngó ngó tổ hợp kỳ cục như chúng tôi nữa chứ.
Tôi cũng liếc nhìn lại, sếp tôi đang mặc một bộ đồ chỉnh chu sang trọng, không hề phù hợp tẹo nào với chiếc ba bánh điện nhỏ này. Thế nhưng anh lại ngồi hết sức ngay ngắn, trầm mặc trên chiếc ghế băng nhỏ mà tôi đã đặt cho anh, hệt như một cậu bé ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi thở dài một hơi.
Lại nhớ lại người bạn của sếp hỏi tôi có muốn lái xe anh ta mà về không.
Anh ta nói, "Lái xe tôi thoải mái hơn. Còn xe cô, tôi có thể kêu người gửi nó về khu nhà cô, chỉ cần cho tôi địa chỉ là được.”
Tôi nghiêm túc thẳng thừng từ chối, nói, "Không cần, hãy để cho sếp tôi được trải nghiệm một khung cảnh khác."
Thật ra, kỹ năng lái xe của tôi không tốt, sao dám tùy tiện lái xe sang chứ, nếu mà xảy ra chuyện gì, chỉ va quẹt thôi cũng bay mất lương tháng nửa đời còn lại của tôi rồi còn gì!
Thế nên, lúc anh chàng đẹp trai hôi miệng kia nói, tôi là kiếp nạn của Lạc Tiêu Duy…
Tôi chỉ muốn bật khóc thôi! Ai mới là kiếp nạn của ai chứ?
Có kẻ làm thuê nào mà phải đi đón ông chủ say xỉn về nhà thâu đêm, lại còn không có phí tăng ca như tôi hay không?
Một cơn gió đêm thổi qua, Lạc Tiêu Duy bỗng nhiên chọc chọc tôi.
Anh nói, "Vân Vân, xe của em không đủ ngầu."
Tôi bất lực, "Làm sao mới ngầu đây?"
Vâng thì, tôi là đứa làm thuê không mua nổi một chiếc xe ngầu đét, càng không dám lái mấy chiếc xe ngầu đét của đám bạn anh đấy.
Những ngón tay khớp xương rõ ràng của Lạc Tiêu Duy chỉ thẳng về phía đối diện.
"Chiếc xe đó quá ngầu luôn."
Tôi nhìn theo hướng anh chỉ, thấy một người bán bóng bay dạo, trùng hợp cũng đi một chiếc xe điện ba bánh.
Chỉ là xe ba bánh của người ta chở đầy bóng bay, trước đầu còn có tấm biển quảng cáo phát sáng.
Tôi dặn anh, "Sếp ngồi yên đây đừng có chạy lung tung, em đi mua cho sếp quả bóng bay.”
Anh gật gật đầu, nói thêm, "Phải phát sáng nhé."
Tôi cam chịu mua cho anh hai quả bóng bay phát sáng, buộc vào bên xe, rồi bò không khác gì một con ốc sên về đến khu nhà của bạn anh.
Chuyện Tình Trung Thu
Tác giả: Ngạn Quy | Chương: 2 | Lượt xem: 667