Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Chuyện Tình Trung Thu > Chương 5: .

Chuyện Tình Trung Thu

Tác giả: Ngạn Quy | Chương: 5 | Lượt xem: 663

Chương 5: .

Thỉnh thoảng, tôi gặp Lạc Tiêu Duy trong cuộc họp.

Vì mấy chuyện lúc trước, tôi chỉ có thể bỏ chạy trối chết.

Hôm nay, tôi lại ôm chậu mimosa ỉu xìu đi làm về. Cửa thang máy vừa mở ra, tôi đã lập tức thấy Lạc Tiêu Duy đứng đối diện với mình.

Dưới chân anh còn có một chiếc vali.

Đột nhiên đối diện nhau, tôi bàng hoàng muốn chết.

"Sếp Lạc, sếp đây là?"

Lạc Tiêu Duy đá cái vali một cái, mới chậm rãi nói: “Tôi chuyển đến đây rồi."

Tôi nhớ lại căn biệt thự của anh ấy, lại nhìn khu nhà nhỏ nơi mình sống.

Chân thành thở dài, "Sếp đang hạ cấp mức tiêu thụ đấy ạ."

Lạc Tiêu Duy bĩu môi, "Không đâu, tôi đã mua phòng trên, phòng dưới, phòng đối diện với nhà em luôn rồi."

Ba trăm sáu mươi độ, không góc chết, toàn diện công kích.

"Mua nhiều như vậy, có phải vì bất động sản khu này đang có xu hướng tăng giá không ạ?"

Lạc Tiêu Duy nhìn tôi thật sâu, “Tòa nhà này cách âm không tốt, tôi mua hết trên dưới, sau này sẽ không làm ồn đến hàng xóm."

Quả nhiên, suy nghĩ của những người giàu hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của tôi.

Tôi nhìn xuống cây mimosa trong lòng mình, lặng lẽ quay trở lại phòng. Thu dọn xong, tôi đặt cả mimosa lớn và mimosa nhỏ lại với nhau.

"Quan hệ của chúng mày với sếp tao là gì thế? Lẽ nào là cỏ rơi từ trên người sếp xuống? Vì giám sát tao mà sếp hạ mình đến sống trong khu nhà tao luôn rồi kìa."

Tôi dùng sức dụi dụi mimosa, mãi cho đến khi tất cả những chiếc lá trên cây đều xấu hổ rũ xuống, co rúm lại với nhau, thì mới phẫn uất mà trèo lên giường đi ngủ.

Sau khi Lạc Tiêu Duy chuyển đến đối diện tôi, tôi bắt đầu quan tâm đến mimosa hơn.

Chăm sóc mimosa dường như đã trở thành công việc thứ hai của tôi.

Ngày dự án mới ra mắt, chúng tôi nhận lại phản hồi rất tốt.

Thật hạnh phúc, tôi thậm chí còn bắn tim với mimosa.

Mimosa thay đổi luôn vẻ uể oải mấy ngày nay, lá cây từ từ rũ xuống, dán lên cổ tay của tôi.

Tôi kinh ngạc.

Mimosa ở cạnh tôi lâu ngày, đã không còn mắc cỡ nữa, cũng học được cách không biết xấu hổ rồi.

Bàn tay còn lại run lẩy bẩy chỉ vào mimosa, tôi nói, "Tốt nhất mày bò xuống ngay cho tao! Tao tra rồi, mimosa có độc, tiếp xúc nhiều sẽ bị hói đầu đấy!"

Mimosa chắc là nghe không hiểu, vẫn bướng bỉnh bám vào tôi, thậm chí một chiếc lá còn lấy lòng, dán vào nốt ruồi nhỏ trên cổ tay tôi.

Vì vậy, tôi thô bạo kéo nó từ cổ tay ra, đồng thời cảnh cáo, "Chỉ tao mới được phép tuốt mày, mày không được phép tuốt tao, đây gọi là bóc lột giai cấp, mày hiểu không hả?"

Ngày hôm đó, mimosa có vẻ rất buồn.

...

Lúc đi làm về, tôi không thể không gõ cửa phòng Lạc Tiêu Duy. Anh mở cửa, mặc bộ quần áo ở nhà, trịnh thượng nhìn xuống tôi.

"Có chuyện gì?"

Tôi ngập ngừng nói: “Sếp Lạc, chậu mimosa kia, hình như đã bị em chăm sắp chết mất rồi."

Lạc Tiêu Duy ngược sáng, vẻ mặt vốn đã lạnh nhạt của anh ấy lại càng trở nên thờ ơ hơn.

Anh lạnh lùng nói: "Cây đâu rồi?"

Tôi lấy chậu mimosa từ sau lưng ra, đi theo vào nhà của Lạc Tiêu Duy.

Tôi bất an, "Sếp Lạc, Mimosa sẽ không chết chứ?"

Anh tiếp tục lành lạnh nhìn tôi, "Sẽ chết."

Tôi nhún nhún vai, “Em thực sự không cố ý mà, sao bây giờ nó lại xảy ra chuyện rồi?"

Lạc Tiêu Duy nhìn chằm chằm vào tôi, nhàn nhạt đáp: "Bởi vì em quá lãnh đạm với nó."

Tôi mà lãnh đạm với nó á?

Ngày nào tôi cũng trò chuyện với mimosa, thiếu chút thì móc cả tim ra cho nó còn gì.

Chỉ là, nói năng không được xuôi tai cho lắm thôi.

Cái này cũng không thể trách tôi được, Lạc Tiêu Duy thờ ơ với tôi, Hướng Bách lại nghiêm như một kẻ biến thái.

Ai mà có nổi tâm trạng vui vẻ, ngày ngày dâng hiến yêu thương với mimosa được chứ.

"Cây mimosa không chịu được nhiệt độ thấp, nếu em cứ đối xử với nó như thế, nó sẽ không sống được bao lâu nữa đâu."

Tôi sáng tỏ, "Ngày mai em sẽ lồng cho nó một cái chụp, chắn khí lạnh của điều hoà trong văn phòng."

Lạc Tiêu Duy phun ra vài chữ, "Là em quá lạnh nhạt."

Tôi im lặng.

"Sếp Lạc, nhiệt độ thấp không phải là chỉ nhiệt độ thực tế sao?” Tôi có lạnh nhạt hay không thì liên quan gì?

Tâm trạng Lạc Tiêu Duy dường như không được tốt.

Cũng phải, cây mimosa mà anh tốn rất nhiều tiền nuôi dưỡng, vào tay tôi, chỉ lăn lộn có mấy ngày thôi mà đã sắp hỏng rồi, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận.

"Như nhau hết."

"Vậy em nên làm gì bây giờ?"

Anh nói, "Hãy nhiệt tình hơn với mimosa."

...

Sau khi quay lại, tôi cầm điện thoại lên kể khổ với Vãn Vãn.

"Mày không biết mimosa yếu ớt thế nào đâu! Còn khó chiều hơn cả ông chủ tao nữa."

Nhắc đến sếp, tôi lại chợt nhớ đến cảnh tượng mà tôi đã thấy ở nhà sếp lúc đó.

Đầu anh ấy mọc cỏ.

Tôi nói: "Thật tình thì, tao vẫn không dám tin, trên đầu sếp tao lại mọc cỏ cơ đấy, hôm đó thấy vậy, tao cứ tưởng mắt tao mù rồi chứ!"

Ngay giây tiếp theo, tôi lập tức nhận được rất nhiều tin nhắn riêng.

Chị Lưu: "Ai! Ai đã nhuộm xanh* đầu đại boss!"

(*Ý chỉ "cắm sừng")

Chị Lưu: "Em nhìn thấy cái gì mà mắt mới mù!"

Chị Lưu: "!!!!!! Mau trả lời chị!"

Tôi sốc ngây người, chợt phát hiện ra mình đã gửi nhầm tin nhắn vào nhóm chat lớn của công ty.

Nhanh chóng thu hồi, tôi cầu nguyện rằng không mấy người nhìn thấy nó, cũng cầu nguyện rằng Lạc Tiêu Duy không đọc được.

Tôi ôm điện thoại giải thích với chị Lưu.

"Chính là ngày đó, em đã nhìn thấy trên đầu sếp có một chiếc lá ấy... "

Chị Lưu: "? Mọc cỏ là ý này hả? Thế thì cô mù cái gì?"

Tôi: "Thì đúng rồi, haiz, em đụng phải sở thích đặc biệt của sếp còn gì nữa, thật không dám tin luôn á."

Mặc dù tôi không biết chiếc lá đó là chuyện thế nào.

Nhưng vì danh tiếng của sếp, tôi chỉ có thể nói rằng, đó là sở thích đặc biệt của anh.

Hoá trang thành cỏ thôi mà, cũng có gì to tát đâu.

Chị Lưu chắc là đã tin chuyện đó, nói với tôi: "Làm chị sợ chết khiếp, em biết không, chị cứ tưởng em nhuộm xanh đầu sếp rồi chứ!"

Trái tim vốn đã buông xuống của tôi lại bị treo lơ lửng lên.

Cái gì là "tôi nhuộm xanh đầu sếp rồi" hả?

"Em không biết à, ngày nào đại Boss cũng hỏi chị là khi nào thì em về đấy."

Tôi cười ha hả, "Thế ạ, thế chắc là do sếp quan tâm đến các nhân viên quá đấy."

"Đâu phải!"

"Hôm trước chị đi giao tài liệu, nghe thấy sếp lớn nói chuyện với giám đốc Hướng, giám đốc Hướng nói, nếu sếp lớn còn dám len lén chạy đến tìm em, thì anh ta sẽ kéo dài dự án ra, níu chân em dăm ba năm."

Tôi nói, "Làm gì có dự án nào có thể kéo dài lâu thế được."

Không sợ phá sản à?

Đúng là tư bản lòng dạ đen tối.

Chị Lưu: "Giám đốc Hướng nói nếu một dự án không được thì hai, nếu hai không được thì còn có ba, dù sao thì dự án cũng nhiều lắm."

Tôi cạn lời, thầm hỏi ông trời.

Trước khi đi ngủ, Lạc Tiêu Duy đã gửi cho tôi một tin nhắn.

Là một dấu chấm hỏi.

Ngay khi tôi vẫn còn đang cố hiểu ý của anh thì anh đã thu hồi.

Vì tin nhắn đó của anh mà hôm sau đi làm, tôi đã rất lo lắng.

Dự án đã kết thúc, tôi quay trở lại công ty mình.

Ôm bồn mimosa ỉu xìu, tôi tâm sự với nó.

"Nếu mày đã là cỏ rơi từ trên người sếp tao xuống, vậy thì mày cũng phải biết điều gì đó chứ nhỉ? Tin nhắn hôm qua của sếp rốt cuộc là có ý gì vậy?"

Cỏ không thèm để ý đến tôi.

Tôi khều khều nó, "Mày nói gì đi chứ, đừng bắt chước sếp tao, đánh ba gậy cũng không chịu thả một quả rắm."

Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá của mimosa đều bị thổi lệch sang một bên.

Dường như nó đang tỏ vẻ cóc thèm quan tâm tôi nữa.

Tôi túm túm lá cây, cứng rắn xoay nó trở lại.

Nhưng mà cỏ dường như vẫn cố phớt lờ tình yêu dào dạt của tôi.

Thế nên tôi đã thổi vào cây mimosa một cái, cố gắng làm ấm cho nó.

Chỉ thổi cái nhẹ, lá cây đã cụp hết cả lại.

Giây tiếp theo, tôi nhận được một tin nhắn khác từ Lạc Tiêu Duy.

"Vào đây."

Khi bước vào văn phòng, Lạc Tiêu Duy trừng mắt nhìn tôi.

Nghĩ đến tin nhắn hôm qua lỡ gửi vào nhóm chat công ty, tôi thấy hơi áy náy.

Tôi cúi đầu im lặng, chờ đợi cơn thịnh nộ của sếp.

Sau một lúc lâu, anh vẫn không có phản ứng gì.

Tôi lặng lẽ ngước mắt lên nhìn, lại trùng hợp va trúng vào vào tầm mắt của Lạc Tiêu Duy.

Đôi mắt anh sâu như biển, thấy tôi nhìn anh, yết hầu chợt không bình thường lắm trượt lên trượt xuống một chút.

Tôi lại càng sợ hơn.

"Tôi đã thấy tin nhắn mà em gửi vào nhóm chat hôm qua rồi."

Tim tôi lạnh một nửa.

"Sếp Lạc, em không cố ý đâu."

Lạc Tiêu Duy "ừm" một tiếng, "Em phải chịu trách nhiệm."

Trái tim tôi lại lạnh thêm một phần tư nữa.

"Chịu trách nhiệm thế nào ạ?"

Lạc Tiêu Duy: "Em đã làm tổn hại đến danh tiếng của tôi. Từ giờ trở đi, em phải đóng giả thành một cặp với tôi, cho đến khi danh tiếng của tôi được cải thiện trở lại."

Cho đến khi danh tiếng của tôi được cải thiện trở lại...

Sếp lớn của tôi không hổ là một người đã quen với việc đàm phán, thời hạn đưa ra thật sự khiến người ta rất khó nắm chắc.

Nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh ấy, tôi chỉ có thể đáp: "Rõ, thưa sếp Lạc."
Chương 6 👉
Chương 4
Chương 6 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt