Tĩnh Vân sắp xếp một cuộc gặp với Trần Kiến Quân tại một quán cà phê yên tĩnh. Lần này, cô không đến với tư cách một người vợ bị tổn thương, mà là một đối tác chuẩn bị đàm phán.
Trần Kiến Quân đến với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh. "Anh biết em sẽ gặp anh thôi. Chúng ta không thể kết thúc như thế này được."
Tĩnh Vân không trả lời, chỉ đặt chiếc USB lên bàn. "Anh có muốn biết bên trong này có gì không?"
Trần Kiến Quân nhìn chiếc USB, ánh mắt lo lắng thoáng qua. "Đó là gì vậy?"
"Là tất cả sự thật." Tĩnh Vân nhìn thẳng vào mắt anh. "Từ kế hoạch của anh và Tiểu Lê, đến âm mưu của anh và chú Kiến Quốc. Tất cả."
Trần Kiến Quân mặt biến sắc, giọng run run: "Tĩnh Vân, em hiểu nhầm rồi. Anh có thể giải thích..."
"Giải thích cái gì?" Tĩnh Vân ngắt lời. "Giải thích tại sao anh lại email với chú tôi từ 5 năm trước, bàn về việc tiếp cận tôi để thâu tóm công ty của bố tôi? Hay giải thích những giao dịch bất hợp pháp của công ty anh?"
Trần Kiến Quân im lặng, khuôn mặt tái nhợt. Anh biết mình đã thua cuộc.
"Anh không yêu em, thậm chí chưa từng yêu." Tĩnh Vân nói, giọng đầy xót xa nhưng không còn đau đớn. "Tất cả chỉ là vở kịch. Chuyến đi ngắm cực quang, những bữa ăn anh nấu... tất cả chỉ là công cụ để đạt được mục đích."
Trần Kiến Quân cúi đầu, không phủ nhận. "Anh xin lỗi. Nhưng ít nhất, anh cũng đã đối xử tốt với em, không phải sao?"
Tĩnh Vân bật cười: "Tốt? Anh gọi sự dối trá có chủ đích là tốt? Anh nghĩ tôi là cái gì? Một con rối trong tay anh?"
Cô đứng dậy: "Tôi sẽ không tố cáo anh, cũng không tiết lộ những chuyện này với ai. Nhưng với một điều kiện: anh phải rời khỏi công ty của bố tôi, và chấm dứt mọi liên hệ với gia đình tôi. Vĩnh viễn."
Trần Kiến Quân gật đầu, vẻ mặt thất bại. "Còn chú Kiến Quốc..."
"Chuyện của chú ấy, tôi sẽ tự giải quyết." Tĩnh Vân nói.
Khi cô quay lưng bước đi, Trần Kiến Quân gọi giật lại: "Tĩnh Vân! Ít nhất... ít nhất anh cũng từng có những khoảnh khắc hạnh phúc thật sự bên em."
Tĩnh Vân dừng bước, nhưng không quay đầu lại. "Tiếc là tôi thì không."
Cô bước ra ngoài, ánh nắng chiếu rọi xuống khiến cô chói mắt. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Tĩnh Vân cảm thấy mình thực sự tự do.
Dấu Vết Trái Tim
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 597