Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hẹn Ước Dưới Hoa Đào > Chương 1: Lạc Vào Thị Trấn Hoa Đào

Hẹn Ước Dưới Hoa Đào

Tác giả: Khát Nước | Chương: 1 | Lượt xem: 348

Chương 1: Lạc Vào Thị Trấn Hoa Đào

Ánh đèn neon của thành phố chưa bao giờ thực sự tắt. Ngay cả khi đêm đã khuya, những ánh sáng xanh đỏ từ các tòa nhà chọc trời vẫn hắt lên bầu trời một màu u ám, như một lời nhắc nhở dai dẳng về nhịp sống hối hả, cuồng nhiệt và tẻ nhạt nơi đây. Tô Dao gác mái đầu nặng trĩu sau một ngày dài làm việc, mắt dán vào màn hình máy tính đầy những con số và báo cáo. Cô là một mảnh ghép nhỏ bé trong cỗ máy khổng lồ của một công ty truyền thông, ngày này qua ngày lại với những cuộc họp bất tận, những deadline cận kề và những áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai gầy.

Căn phòng nhỏ của cô nằm trên tầng mười hai, cửa sổ kính nhìn xuống dòng xe cộ nối đuôi nhau như những dòng sông ánh sáng. Nhưng Tô Dao chẳng thiết tha ngắm nhìn nữa. Với cô, đó chỉ là một khung cảnh quen thuộc đến ngột ngạt. Cô kéo rèm cửa, cố gắng cắt đứt mình khỏi thế giới ồn ào bên ngoài, nhưng sự tĩnh lặng trong phòng lại càng làm nổi bật lên tiếng vo ve của điều hòa và tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Cô mệt mỏi. Một sự mệt mỏi không chỉ đến từ thể xác, mà còn ăn sâu vào tâm can, khiến cho mọi thứ xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, vô vị.

Chuyến du lịch này là quyết định bột phát sau khi cô nhận được tin dự án mình chăm chỉ cả tháng trời bị hủy bỏ. Như một cách chạy trốn, cô đặt vé đến một thị trấn nhỏ vùng núi nghe nói có rừng hoa đào đang vào mùa nở rộ. Cô hy vọng hương thơm của hoa cỏ và sự yên tĩnh của núi rừng có thể gột rửa phần nào sự căng thẳng đã đóng băng trong lòng.

Khi bước chân vào khu rừng hoa đào, Tô Dao thực sự choáng ngợp. Cả một vùng trời được phủ kín bởi sắc hồng phấn dịu dàng. Những cánh hoa mỏng manh bay trong gió như một trận mưa hoa không có điểm kết thúc. Không khí trong lành, mát mẻ, khác hẳn mùi xăng xe và bụi bặm của thành phố. Cô đi sâu vào rừng, bỏ lại phía sau những tiếng nói cười thưa thớt của du khách. Cô muốn tìm một góc thật yên tĩnh, để đắm mình hoàn toàn vào vẻ đẹp tự nhiên này.

Đứng dưới một gốc đào cổ thụ, cành lá sum suê, hoa nở chi chít, Tô Dao đưa tay chạm vào thân cây xù xì. Một cảm giác mát lạnh kỳ lạ truyền từ đầu ngón tay lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm thoang thoảng quyện trong gió. Và rồi, đột nhiên, một cơn gió mạnh khác thường nổi lên, mạnh hơn bất kỳ cơn gió nào cô từng gặp. Nó cuốn qua khu rừng, khiến những tán hoa đào rung chuyển dữ dội, tạo thành một cơn lốc cánh hoa hồng nhạt. Tiếng gió rít lên bên tai, át đi mọi âm thanh. Tô Dao cảm thấy chóng mặt, đất dưới chân như chùng xuống. Cô cố gắng vịn vào thân cây, nhưng mọi thứ trở nên mờ nhòa. Ánh sáng, màu sắc, âm thanh hòa vào nhau thành một mớ hỗn độn. Cô mất thăng bằng và ngã xuống, ý thức dần chìm vào bóng tối.

Tô Dao tỉnh dậy với một cơn đau âm ỉ ở thái dương. Cô chớp mắt vài cái, cố gắng điều tiết cho mắt quen với ánh sáng. Đầu tiên là mùi hương. Không phải mùi hoa đào thanh khiết, mà là một thứ mùi phức tạp hơn: mùi nước sông phù sa ẩm ướt, mùi gỗ cũ, và đâu đó thoang thoảng mùi than củi. Tiếp đến là âm thanh. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng bánh xe bò lóc cóc trên mặt đường, tiếng nói chuyện xa xa của những giọng nói lạ hoắc, thứ ngôn ngữ nghe có vẻ quen mà lại rất lạ.

Cô ngồi dậy, choáng váng. Khung cảnh trước mắt khiến cô sửng sốt đến mức không tin nổi vào mắt mình.

Cô đang nằm trên một bãi cỏ ven một con sông xanh biếc. Đối diện là một thị trấn cổ kính mà cô chưa từng thấy bao giờ. Những ngôi nhà gỗ, nhà xây bằng gạch đá nâu đỏ, mái ngói âm dương phủ rêu phong, nối tiếp nhau dọc theo bờ sông. Một vài chiếc thuyền gỗ nhỏ đậu lắc lư bên bến nước. Trên đường, người qua lại ăn mặc hoàn toàn khác biệt. Đàn ông mặc áo dài the, áo sơ mi vải thô, quần ống rộng; phụ nữ thì mặc áo bà ba, áo dài cách tân tay loe, tóc vấn khăn hoặc cắt ngắn theo kiểu tân thời. Không một bóng dáng của quần jean, áo phông hay những chiếc xe hơi hiện đại.

"Đây là... đâu?" Tô Dao lẩm bẩm, tự vặn mình một cái. Cô đau. Rõ ràng là không phải mơ.

Cô đứng dậy, phủi bụi trên bộ quần áo thể thao đã lấm lem. Cả người cô bải hoải, cổ họng khô khốc. Cô cần tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ nào đây là một khu phim trường nào đó? Nhưng sao có vẻ chân thực đến thế? Không có máy quay, không đạo diễn, không một biển hiệu nào chỉ dẫn.

Cô lần bước về phía thị trấn, băng qua một cây cầu đá nhỏ bắc ngang con kênh nhỏ đổ ra sông. Những người qua đường nhìn cô với ánh mắt tò mò, thậm chí có chút dè chừng. Trang phục của cô - áo khoác gió, quần jogger, giày thể thao - quá khác biệt so với họ, khiến cô nổi bật một cách lố bịch. Tiếng xì xầm vang lên. Tô Dao cúi đầu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim đập loạn xạ.

Cô đi lang thang trên con phố chính lát đá phiến. Hai bên là những cửa hiệu nhỏ: một tiệm thuốc Bắc với hương vị đắng ngắt tỏa ra, một cửa hàng tạp hóa bán đèn dầu và những thứ lặt vặt, một tiệm cắt tóc với chiếc ghế xếp bằng sắt cũ kỹ. Tất cả đều mang dáng vẻ của một thời đã xa, chỉ thấy trong phim ảnh hoặc sách lịch sử. Cô dừng chước trước một tiệm bánh, mùi bánh mì mới ra lò thơm phức khiến cô đói cồn cào. Cô cho tay vào túi, nhưng chỉ thấy chiếc điện thoại di động đã hết sạch pin và vài tờ tiền polymer hiện đại. Cô nhìn vào tờ tiền trong lòng bàn tay, một thứ vô dụng trong khung cảnh này.

Đúng lúc đó, một bóng người cao lớn che khuất ánh sáng trước mặt cô.

Tô Dao ngẩng lên. Trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta mặc một bộ đồ bằng vải màu xám nhạt, kiểu dáng giản dị nhưng được là ủi phẳng phiu. Dáng người anh cao ráo, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sáng nhưng ánh lên vẻ lạnh lùng, khó đoán. Tóc anh được cắt gọn gàng, để mặc một mái tóc dài phong trần nhưng không hề rối rắm. Trong khung cảnh này, anh ta trông vừa có nét của một nhà Nho, lại vừa toát lên vẻ hiện đại của thời Dân Quốc.

Hai người nhìn nhau một lúc trong im lặng. Ánh mắt của người đàn ông đó lướt từ trên xuống dưới người Tô Dao, dừng lại ở đôi giày thể thao bám đầy bùn đất và chiếc ba lô du lịch mà cô đeo trên lưng. Nó không chứa gì ngoài một chai nước đã hết, một ít đồ ăn vặt và vài món đồ vệ sinh cá nhân.

"Ngươi là ai?" Giọng anh ta trầm ấm, nhưng mang theo một sự dò xét rõ rệt. "Sao lại ăn mặc kỳ quái như vậy? Lang thang nơi đầu đường xó chợ?"

Tô Dao chớp mắt. "Lang thang?" Cô cảm thấy vừa buồn cười vừa bực bội. "Tôi không phải lang thang. Tôi là du khách. Còn anh? Diễn viên à? Phim trường ở đâu vậy? Tôi bị lạc đường rồi."

"Diễn viên? Phim trường?" Người đàn ông nhíu mày, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc. "Ngươi nói gì lạ vậy? Đây là Thị trấn Hoa Đào. Ngươi từ đâu tới? Giấy tờ tùy thân đâu?"

"Thị trấn Hoa Đào?" Tô Dao lặp lại, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Cô nhìn quanh một lần nữa, sự chân thực của mọi thứ khiến lời giải thích "đang quay phim" trở nên mong manh. "Tôi... tôi từ thành phố S. Tôi đang đi du lịch ở rừng hoa đào, rồi... rồi tôi ngất đi. Tỉnh dậy thì thấy mình ở đây."

"Thành phố S? Rừng hoa đào?" Anh ta lẩm bẩm, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. "Phía tây thị trấn quả thực có một rừng hoa đào, nhưng từ đó tới đây phải đi bộ cả ngày đường. Còn 'thành phố S' ta chưa từng nghe thấy."

Anh ta bước lại gần hơn một bước. Tô Dao vô thức lùi lại. Sự hiện diện của anh ta toát ra một áp lực vô hình.

"Ta là Tạ Kính Viễn, tạm thời phụ trách an ninh trật tự nơi này," anh ta nói, giọng điệu có phần chính thức. "Dựa vào cách ăn nói và trang phục của ngươi, ngươi rất đáng ngờ. Hãy theo ta."

"Đi đâu?" Tô Dao hỏi, giọng đầy cảnh giác.

"Đến trụ sở. Chúng ta cần làm rõ thân phận của ngươi." Tạ Kính Viễn nói, ánh mắt không cho phép từ chối.

Tô Dao đứng im, một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng. Cô nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Tạ Kính Viễn, nhìn những người qua đường với những bộ trang phục cổ xưa, nhìn khung cảnh thị trấn như bước ra từ trang sử cũ. Một ý nghĩ kinh hoàng chợt lóe lên trong đầu cô.

Đây không phải là phim trường.
Cũng không phải một trò đùa.
Cơn gió đó... rừng hoa đào đó...

Cô lờ mờ nhận ra một sự thật không tưởng, một khả năng mà khoa học không thể giải thích nổi. Nhưng mọi bằng chứng hiện hữu xung quanh đều đang hét lên rằng nó là sự thật.

Tạ Kính Viễn thấy cô đờ đẫn, lại nhắc một lần nữa, giọng không kiên nhẫn: "Đi thôi."

Tô Dao như người mất hồn, bước đi theo sau anh. Mỗi bước chân trên con phố cổ này đều khiến trái tim cô thêm nặng trĩu. Cô nhìn chiếc điện thoại đã trở thành cục gạch trong tay, nhìn những tờ tiền vô dụng, và cảm nhận sâu sắc sự cô độc đến tột cùng.

Cô đã lạc không chỉ về mặt địa lý. Cô đã lạc vào một thời đại khác, một thế giới khác. Và điều kinh khủng nhất là, cô hoàn toàn mù tịt về nơi này, về con người nơi đây, và chưa có một manh mối nào để trở về.

Thị trấn Hoa Đào, với vẻ đẹp cổ kính và yên bình, giờ đây trong mắt Tô Dao, tựa như một chiếc lồng son vô hình, giam cầm lấy cô. Cơn gió mùa xuân vẫn thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa đào, nhưng chỉ khiến cô cảm thấy lạnh giá đến thấu xương. Hành trình tìm đường trở về nhà, có lẽ, mới chỉ vừa bắt đầu.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt