Ngoại truyện Phó Yến Từ.
Khi cuộc đua 800 mét bắt đầu, Lộ Thanh Cường đã kéo tôi đứng đợi ở vạch đích và nói rằng bạn gái cậu ta chắc chắn sẽ giành vị trí đầu tiên, có rất nhiều người cổ vũ, rất có thể diện.
“Nhìn kìa, nhìn kia, khoan đã, bạn nữ kia là ai? Sao lại vượt qua bạn gái của tao rồi?”
“Đệch, trường mình có bạn gái xinh thế kia từ lúc nào vậy, liều mạng ghê, chạy để giành tiền thưởng vô địch sao?”
“Thưởng cái đầu cậu.”
“Đầu nào? Đầu trên hay đầu dưới?”
“Biến đi.” Tôi đạp Lộ Thanh Cường.
Xì xà xì xầm, ồn chết đi được.
Tôi lười biếng liếc nhìn, nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa cao, bỏ xa những người phía sau.
Ổn định ở vị trí thứ 1.
Khi cô ấy chạy tới, tôi đang định bỏ đi, nhưng tôi không hề biết rằng cô gái này chỉ biết chạy mà không biết phanh, cô ấy lao vào vòng tay tôi một cách vững vàng và chuẩn xác.
Cố tình à?
Dù sao thì tôi cũng khá nổi tiếng ở trường.
“Bạn học bị đụng đến hỏng rồi à? Mau giúp tớ đưa người đến phòng y tế.”
Cô gái này thực sự choáng váng.
Cô y tế của trường khám cho thấy đói nên quay lại khiển trách tôi: “Còn ít tuổi yêu sớm cũng không sao, để bạn gái mình chạy 800m, cũng không để ý? Vốn dĩ cô bé đã không đủ dinh dưỡng, còn để bụng đói đi chạy, không choáng sao được? Ngốc ở đó làm gì, đi mua đồ ăn đi.
Được rồi, bạn gái phải không? Tôi nhớ rồi.
Tôi đến siêu thị mua bánh mì sữa và một hộp sôcôla, nhờ y tá của trường đưa cho, tôi không để y tá của trường nói là tôi mua.
Cách cánh cửa, cô gái cắn một miếng bánh mì lớn, má phồng lên như một con sóc nhỏ.
Tôi cong môi và mỉm cười.
Ôn Nhiễm.
Tên rất hay.
Tôi không ngờ mình sẽ gặp lại cô ấy sớm như vậy.
Tôi và Lộ Thanh Cường la cà quán game, ngẫu nhiên ghép đội cùng nhau và đánh được mấy mạng, vốn dĩ đã rất khó chịu, người ngồi cạnh không biết làm cái khỉ gì, cứ bật máy rồi lại tắt, bấm mãi mà không vào được trang chủ.
Tôi bực mình giật lấy chuột của cô: “Game đây, tài khoản ở đây để đăng nhập, hiểu chưa?”
Đối phương “A” ngơ ngác mà luống cuống nói: “Tớ không chơi game.”
“Cậu không chơi game đến quán net làm gì?”
“Điền đơn.”
Là Ôn Nhiễm.
Gay rồi, vừa rồi tôi không nhận ra là cô ấy, dữ quá không biết có dọa cô ấy sợ không?
Giọng tôi dịu dàng hơn rất nhiều: “Đơn gì, cậu mang theo USB không?”
“Đơn về hoàn cảnh gia đình.”
“Chẳng phải cái này do bố mẹ điền sao?”
Im lặng.
Tôi liếc nhìn cô ấy, lông mi Ôn Nhiễm run rẩy, tâm trạng rõ ràng trở nên u ám.
Nói sai rồi.
Tôi cắm USB cho cô ấy rồi sao chép ra, chắc cô ấy không quen dùng máy tính, gõ rất chậm, cũng không quen dùng phím xóa.
“Bạn ơi, tớ ấn sai rồi, phải làm sao đây?”
“Bấm vào đây, đúng rồi, đây là phím xóa.”
Tôi chưa bao giờ biết mình có sự kiên nhẫn như vậy.
Cô ấy điền đơn xong, đôi mắt cong cong, cười ngượng ngùng: “Nhà tớ không có máy tính, nên tớ không dùng quen, hôm nay cảm ơn cậu nha, không thì lần sau tớ mời cậu trà sữa nhé.”
“Được.”
Ai ngờ cô gái này chỉ khách sáo ngoài miệng.
Tôi chờ một tuần, trà sữa của tôi đâu.
Cũng chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Đồ vô lương tâm.
Lần thứ 3 gặp lại.
Là ở thành phố H.
Tôi ở khách sạn chán quá, xuống lầu tìm đồ ăn, nhìn thấy cô ấy trong dáng vẻ tội nghiệp kéo góc quần áo của một người phụ nữ trung niên bế một đứa con, mắt đỏ hoe vì khóc.
“Mẹ, bà ngoại của con đã qua đời, con không tìm được bố, con không có tiền sinh hoạt, mẹ có thể cho con một ít tiền được không? Không thì mẹ có thể cho con mượn một ít, sau khi tốt nghiệp con sẽ trả lại cho mẹ.”
Người phụ nữ trung niên rất mất kiên nhẫn đẩy cô ra: “Con gái học nhiều thế làm gì? Đi làm công nhân đi, một tháng được 3000 tệ, đủ dùng…”
“Mẹ……”
“Đừng theo tao.”
Người phụ nữ trung niên lên xe như muốn bỏ chạy.
“Mẹ……”
“Mẹ.”
Cô ấy đuổi theo tôi rất lâu, khóc rất lâu, ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào đầu gối, thậm chí còn không phát hiện ra rằng tôi đang đi theo cô ấy.
Lúc ấy trong ngực tôi có một cảm giác bồn chồn không sao nói lên lời.
Và cả nỗi đau lòng.
Sao người phụ nữ kia nhẫn tâm thế chứ?
Đáng lẽ một tuần nữa tôi sẽ về, nhưng tôi tạm thời thay đổi hành trình, bỏ vé máy bay và mua vé tàu hỏa màu xanh cùng với cô ấy.
23 tiếng.
Tôi nghĩ ghế cứng cô ấy mua chỉ bằng một nửa giá vé đứng, cô ấy chắc chắn sẽ mua vé đứng mà không chút do dự.
Dọc đường cô ôm cặp sách đã bạc màu, không mua gì để ăn, chỉ cầm chai nước nhỏ uống từng ngụm nhỏ.
Tôi yêu cầu nhân viên nâng hạng vé thành giường nằm và nhờ nhân viên đưa cô ấy đến đó và mua cho cô ấy một ít đồ ăn.
“Em gái, nếu em mệt quá, em có thể lên giường ngủ số 12 ở toa số 8. Có người mua vé nhưng không lên tàu. Nhân tiện, ở đây có ít đồ ăn, em không ngại thì cầm lấy nhé.”
Cô cảm ơn hết lần này đến lần khác, nghĩ rằng mình đã gặp được một người tốt.
Khi về đến nhà, tôi nói với bố rằng trường chúng tôi có một số học sinh học giỏi nhưng hoàn cảnh khó khăn cũng như xin bố âm thầm hỗ trợ, đồng thời cũng bảo bố làm các dự án có giải thưởng, giải nhất toàn trường sẽ được 10.000 tệ.
Dù sao thì năm nào ông ấy cũng quyên góp tiền cho miền núi.
Bố tôi là người tinh ý, có thể nhận ra ngay: “Con thích ai?”
Không có gì phải giấu cả, tôi thích cô ấy và đó không phải là điều đáng xấu hổ.
Hơn nữa, ngoại trừ gia cảnh, cô ấy xuất sắc hơn người bình thường cả trăm lần được không?
“Một cô gái, bố hỏi nhiều thế làm gì?”
“Mặc kệ con thích ai, nhưng hiện tại không phải lúc yêu đương. Hai đứa đều còn nhỏ, tương lai có quá nhiều biến số. Bố đồng ý những gì con nói, nhưng với điều kiện con phải đồng ý với bố đi du học, nếu đến khi tốt nghiệp còn thích thì tùy con.”
“Vâng.”
Ngày Ôn Nhiễm giành được vị trí thứ nhất toàn trường cũng là ngày tôi ra nước ngoài.
Tôi có hơi không nỡ nên đã đến trường tìm cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi hồi lâu, cười: “Lần trước cậu giúp tớ ở quán net.”
Cuối cùng cũng nhận ra.
Tôi nên nói gì nữa đây? Khi chuông vào lớp vang lên, tôi túm lấy cô ấy nhét tờ giấy vào tay: “Đây là phương thức liên lạc của tớ, cậu cho tớ một món đồ của cậu đi.”
Ôn Nhiễm sửng sốt, không hiểu.
Không có thời gian để nói nhiều như vậy.
Giáo viên sắp ra rồi.
Tôi dọa cô ấy: “Nếu không tớ sẽ hôn cậu”.
Cô sợ đến mức vội vàng rút một quyển sổ từ trong cặp ra, “Tớ, tớ, lần trước không phải tớ cố ý không mời cậu trà sữa, bình thường tớ cũng không nỡ dùng cuốn sổ này, tớ tặng cậu được không?”
Đây là cuốn sổ giành quán quân thi chạy 800m lần trước.
Được.
Xem như tín vật định ước, tôi nhận.
“Nhất định phải liên lạc với tớ. Tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu.”
Cô vội vàng bỏ chạy.
Sau khi xuất ngoại, chờ mãi đợi mãi cũng không đợi được lúc cô ấy liên lạc với tôi.
Tôi nhờ Lộ Thanh nghe ngóng xem có chuyện gì sao.
“Anh à, người ta vốn dĩ chẳng có điện thoại.”
Cũng đúng.
Sao cô ấy nỡ mua điện thoai được chứ.
Sau lần đó, Lộ Thanh sẽ kể chuyện của cô ấy với tôi.
Năm nào cũng đứng đầu, lần nào cũng hạng nhất
Cô ấy có học bổng, bố tôi đã âm thầm tài trợ cho cô ấy, nên cuộc sống của cô hẳn sẽ không khó khăn đến thế.
Đương nhiên tôi không để cho bố mình ra mặt, tôi không muốn sau này bọn tôi bên nhau, cô ấy sẽ tự ti.
Tôi vừa kiêu ngạo lại vừa đắc chí: “Cũng không nhìn xem cô ấy là ai, cô ấy sắp thi vào Thanh Hoa đấy.”
Lộ Thanh cười nhạo tôi: “Anh, anh có vấn đề gì đúng không? Người ta căn bản không biết anh, anh yêu đơn phương, đừng nói anh là kẻ cuồng yêu nhá?”
Khi Ôn Nhiễm lên đại học, cô áy kết bạn với tôi.
Cũng được, vẫn chưa quên tôi.
Hai chúng tôi thỉnh thoảng trò chuyện.
Tôi muốn tỏ tình nhưng quá đột ngột và tôi không chắc cô ấy có ấn tượng gì với tôi.
Chờ về nước vậy.
Tốt nghiệp xong tôi sẽ về.
Năm ba đại học.
Lộ Thanh gọi điện cho tôi, giọng điệu không tốt nói: “Anh, Ôn Nhiễm, có bạn trai rồi.”
Hôm đó tuyết rơi và lạnh đến lạ thường.
Tôi dừng lại một lúc lâu rồi nói: “Ừm, yêu đi. Nếu cô ấy và bạn trai hạnh phúc thì không cần kể cho tôi nghe về chuyện của cô ấy nữa đâu”.
Lần thứ năm tôi gặp cô ấy là khi tôi đi học về.
Tôi hứa sẽ không làm phiền cô ấy nhưng tôi không kìm được lòng và đến trường của cô ấy.
Cô ở bên chàng trai kia, lên kế hoạch cho tương lai với niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.
Họ hôn nhau dưới gốc cây hoa anh đào, cô ngượng ngùng và rụt rè, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
Thật là khó chịu.
Lần thứ 6 gặp mặt.
Là ở trong trung tâm thương mại.
Tôi biết người phụ nữ trung niên đó.
Bà Giang.
Bà ta vênh váo mắng chửi: “Ôn Nhiễm, tôi không chấp nhận cô làm con dâu đâu, cô xuất thân từ nhà nghèo, không xứng với Giang Chấp.”
Ôn Nhiễm đã trưởng thành rất nhiều, mất đi vẻ trẻ trung trong sáng thời cấp hai, cô tự tin và xinh đẹp “Bà Giang, xuất thân của một người không có ý nghĩa gì, tôi có năng lực và tự tin đứng ở bên cạnh anh ấy.”
Hóa ra là họ Giang.
Hóa ra chính là Giang Chấp.
Tôi có chút lo lắng cho cô ấy, Giang gia so với cô tưởng tượng còn phức tạp hơn rất nhiều.
Có những lúc chúng tôi gặp nhau khi hợp tác, thái độ của tôi cũng thờ ơ, dần dần có tin đồn hai chúng tôi bất hòa, về sau tin đồn ngày càng thái quá, nói rằng chúng tôi không ưa nhau, là đối thủ một mất một còn.
Không có vấn đề gì hết, vốn dĩ tôi nhìn hắn ta không thuận mắt.
Nếu không phải lo cho Ôn Nhiễm, ai thèm quan tâm hắn ta chứ.
Những lo lắng của tôi là chính xác.
Nhiều lần tôi thấy bà Giang gây khó dễ cho cô ấy.
Giang Chấp kẹp ở giữa cũng không thể lay chuyển mẹ mình, cũng không bảo vệ được Ôn Nhiễm.
Cô ấy chịu rất nhiều tủi thân.
Bà Giang bắt đầu thường xuyên sắp xếp các buổi xem mắt cho Giang Chấp.
Bọn họ được định trước sẽ không dài lâu.
Hôm đó về nhà tôi kể với bố chuyện hồi cấp 3.
Bố nói: “Đúng rồi, con có nhớ trong số bạn học của con có một cô bé tên Ôn Nhiễm không?”
“Sao thế ạ?” Tôi nắm chặt đôi đũa, sợ bố có ấn tượng xấu về cô.
Bố tôi cười nói: “Có một lần bố gặp cô bé ấy. Cô bé đã trưởng thành lên rất giỏi, có năng lực nghiệp vụ và đối xử rất tốt với mọi người. Đáng tiếc va phải một người mẹ chồng tương lai như bà Giang vậy.”
“Nhân tiện, hai năm qua, tài khoản của thư ký Chu liên tục nhận chuyển khoản, bố nhờ cậu ấy kiểm tra thì do Ôn Nhiễm chuyển tới, nói là cảm ơn sự tài trợ năm xưa, cô bé gọi điện rất nhiều lần nói muốn gặp mặt cảm ơn thư ký Chu.”
Khóe môi tôi hơi nhếch lên: “Sao thế? Bố muốn đào người về à?”
“Hơi hơi. Không có mấy người trẻ thực tế, chăm chỉ và sống biết ơn như vậy. Nếu nền tảng phù hợp, cô gái này sẽ đạt được thành công lớn.”
Tôi lười biếng dựa vào ghế nói: “Đào về làm nhân viên chán lắm, làm con dâu của bố thì sao?”
Lần thứ bảy chúng tôi gặp nhau, ở phòng bao.
Tôi ra ngoài hút thuốc và không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng đó.
Hai mắt Ôn Nhiễm đỏ hoe, cả người run rẩy.
Không ngờ cô ấy lại quay lại hỏi: “Anh Phó, kết hôn không?”
Tôi như ngừng thở, và niềm vui lớn nhất trong cuộc đời có lẽ cũng chỉ thế này.
Phải giữ lấy.
Không thể sợ hãi, ngộ nhỡ khiến việc này thất bại, vợ đến tay rồi còn bay mất.
Cứ kết hôn trước, đúng, chỉ cần như thế.
Thế là tôi hỏi: “Kết hôn gì?”
“Kết hôn kiểu hợp tác.”
Ai muốn kết hôn hợp tác với em chứ.
Thế nên tôi đã nói là tôi không có hứng thú.
Tôi muốn danh phận và cả em nữa.
Thật ra tôi không chắc chắn lắm, cứ thử trước, ngộ nhỡ cô nói thôi đi, tôi có chữa cháy lại cũng không kịp.
Ai biết được cô ấy lại hỏi tôi điều kiện gì?
Nhìn khuôn mặt cô ấy thật gần, nhớ lại cảnh Giang Chấp hôn cô dưới gốc cây hoa anh đào năm đó, sự xấu xa trong lòng tôi trỗi dậy, khiến cho tình cảm thầm kín bị đè nén suốt mấy năm cứ trào dâng cuồn cuộn.
Tôi nói: “Ít nhất cũng phải để tôi ngủ đã chứ.”
Tôi không muốn cho cô ấy cơ hội để hối hận.
Cô ấy đã đồng ý.
Cô ấy đã đồng ý.
Chớp mắt.
Chúng tôi đã kết hôn được hơn nửa năm.
Trên chuyến bay trở về sau chuyến công tác, tôi rất bối rối.
Muốn gửi cho cô ấy một tin nhắn rằng tôi đã trở lại.
Nhưng không dám.
Sợ cô đến nhưng cũng sợ cô không đến.
Cô ấy đến, nép vào vòng tay tôi và nói rằng cô ấy thích tôi.
Tôi chợt nhớ đến mùa hè năm đó, khi ve sầu đang hót líu lo, một cô gái mặc đồng phục học sinh chạy vào vòng tay tôi.
Ngoại truyện Giang Chấp
Tôi là con trai chính thức của nhà họ Giang.
Cuộc sống còn khó khăn hơn so với người thường.
Bố tôi không yêu mẹ tôi và tôi, ông ấy có gia đình ở bên ngoài.
Ông cũng muốn trao tài sản của nhà họ Giang cho đứa con ngoài giá thú của mình.
Đó là công sức của cả bố và mẹ tôi, và tôi đáng lẽ cũng nên có một phần.
Đều là con trai sao lại thiên vị như vậy?
Sau khi tốt nghiệp, tôi hợp tình hợp lý vào công ty con
Thật khó.
Không ai trong công ty lắng nghe tôi.
Tôi biết rằng người con trai khác của bố tôi không bị đối xử như tôi ở công ty con, hắn ta rất thuận buồn xuôi gió.
Những ngày đó thật khó khăn, bố tôi kiêng dè tôi, mọi người trong công ty nghi ngờ năng lực của tôi, nói rằng tôi là sếp nhưng ngay cả một người để dùng cũng không có.
Ôn Nhiễm đến giúp tôi.
Chúng tôi vượt qua khó khăn.
Tôi không thể nhớ mình đã uống bao nhiêu và đã mất bao nhiêu nụ cười.
Rõ ràng cô ấy rất tài năng trong lĩnh vực thiết kế.
Tôi rất đau khổ.
Nhưng cô ấy nói, điều đó không quan trọng, khi hai người ở bên nhau, chỉ cần hỗ trợ nhau là được rồi, không phải sao?
Nhờ nỗ lực của chúng tôi mà công ty đã dần khởi sắc, một số người trong công ty không dám coi thường chúng tôi.
Có lẽ là vì những ngày đen tối đó quá khó khăn.
Tôi bắt đầu nóng lòng để thành công từ khi nào?
Đến nỗi khi biết Sở Việt có ý xấu với Ôn Nhiên thì tôi đã nhập cuộc rồi.
Khi Nhiễm Nhiễm đi vệ sinh anh ta đã hỏi thẳng tôi, nếu tôi đồng ý, hắn ta sẽ giao đất.
Tôi muốn trở mình nhưng cũng không hồ đồ tới mức dùng cô ấy để đánh đổi.
Nếu tương lai của tôi không có cô ấy thì mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa.
Nhưng Sở Việt không phải là người bình thường, anh ta đặt chân vào trong vùng xám*, sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn và không chừa đường lui.
*giữa trắng và đen, kiểu giữa phạm pháp và không phạm pháp ấy.
Nếu hôm nay tôi từ chối hắn ta, tôi sợ hắn sẽ trực tiếp vượt qua tôi và ra tay với Nhiễm Nhiễm.
Giang gia không có ai giúp đỡ tôi, em trai cùng cha khác mẹ hận không thể đạp tôi vào vũng bùn không bao giờ trở mình được.
Mẹ tôi có một số mối quan hệ nhưng bà chưa bao giờ thích Nhiễm Nhiễm.
Thế là để ngăn cản hắn ta tôi nói: “Hẳn Sở tổng cũng biết trước đây tôi từng có một cô bạn gái nhỉ?”
“Nghe rồi.”
Tôi nói một cách bình tĩnh và kiềm chế: “Ôn Nhiễm? Cô ta là người thay thế, thật sự nghĩ mình là ai chứ.”
“Nếu Sở tổng thích thì hôm nào đó tôi tặng cô ta cho anh, anh muốn chơi sao cũng được.”
Sở Việt thực sự đã cắn câu.
Biến cố duy nhất là Nhiễm Nhiễm, cô ấy nghe được.
Tôi không thể giải thích được, cô ấy rất hận tôi, đúng vậy, trước nay cô ấy luôn yêu hận rõ ràng, nên mới quay sang kết hôn với Phó Yến Từ.
Phó Yến Từ là một biến số.
Thân là người đứng đầu tập đoàn Phó gia, với địa vị như vậy, chuyện kết hôn cũng giống như tôi, không thể tự làm chủ được, mấy năm nay tôi cũng không có cách nào giải quyết, sao anh ta có thể kết hôn dễ dàng thế chứ?
Tôi hoảng loạn, thực sự hoảng loạn.
Tôi muốn Ôn Nhiễm ly hôn.
Tôi mất kiểm soát mấy lần, Sở Việt cũng tức giận.
Nói rằng tôi không giữ lời.
Anh ta không dám đụng đến nhà họ Phó, lại cùng với em trai cùng cha khác mẹ của tôi đến gây rắc rối cho tôi.
Những ngày đó tôi bước đi rất gian nan.
Thực ra có nhiều lúc tôi có thể giải thích nhưng sau khi tôi giải thích thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Cô ấy ly hôn với Phó Yến Từ, quay về bên tôi, mọi chuyện lại quay về điểm ban đầu, cô ấy bị Sở Việt uy hiếp sao?
Tôi muốn chờ đợi.
Tôi không ngờ tôi và Phó Yến Từ không hợp nhau nhưng anh ta lại sẵn lòng giúp đỡ tôi trong chuyện Sở Việt.
Anh ta không để lại tên.
Nhưng email và một số thứ liên quan đến Sở Việt không cần nói cũng biết là ai đưa?
Sở Việt vào tù.
Tôi trở mình một cách hoàn hảo.
Buổi tiệc hôm đó, tôi gặp được Nhiễm Nhiễm.
Phó Yến Từ đối xử với cô ấy rất tốt, tôi ghen tị đến phát điên.
Những lời giải thích đã đến bên miệng nhưng tôi đều không thể thốt ra được, thậm chí khi cô ấy hiểu lầm rằng tôi thực sự có quan hệ với bạn gái cũ cũng không có lời giải thích nào.
Mọi người đều nói thiếu gia nhà họ Phó lạnh lùng, không hợp đạo làm người.
Nhưng vị thiếu gia trên cao đó cũng có lúc nhìn xuống thế gian.
Anh ta khác với tôi, anh ta thực sự là thiếu gia bước ra từ gấm vóc lụa là.
Anh ta tự tin và kiêu ngạo.
Anh ta sẽ đưa Nhiễm Nhiễm đến dự tiệc, không hề nao núng thể hiện tính chiếm hữu của mình, để mọi người biết Ôn Nhiễm là vợ anh.
Anh sẽ đi cùng cô trong những chuyến tham quan và đưa cô lên cáp treo mà cô luôn mong muốn được đi.
Cùng cô ấy ngắm mặt trời mọc.
Đây đều là những điều tôi đã hứa nhưng đều thất hẹn.
Tôi không thể thẳng thắn như anh ta, càng không thể nào phách lối để người khác biết Ôn Nhiễm là của tôi.
Ôn Nhiễm ở cạnh anh ta vui hơn rất nhiều khi bên tôi.
Phó Yến Từ là một quý ông đích thực.
Anh ta đã cho tôi một cơ hội để nói chuyện với Ôn Nhiễm.
Anh ta thậm chí còn thẳng thắn hỏi tôi có điều gì muốn nói không.
Là đàn ông, sao tôi có thể không hiểu được?
Anh ta đã cho tôi cơ hội và ám chỉ tôi.
Sau đêm nay, mọi chuyện sẽ khác nhưng tôi không thể nào nói ra được.
Tôi nhớ mẹ tôi đã hào hứng nói rằng bà đã sắp xếp buổi xem mắt cho tôi.
Bà ấy vui mừng khi Ôn Nhiễm không gả cho tôi.
Tôi đã nói gì nhỉ?
Khi tôi khó khăn nhất, một mình cô ấy nắm tay tôi bị quản lý thị trường rượt đuổi ba con phố.
Bố tôi không quan tâm tôi, vì để chu cấp cho tôi bà ấy đã bị rất nhiều bệnh.
Bà ấy cũng từng suy sụp và đe dọa nếu tôi dám cưới Ôn Nhiễm, bà ấy sẽ chế.t.
Bà ấy vừa khóc vừa nói: “A Chấp, vì một người phụ nữ mà còn định bỏ mặc mẹ như bố con sao.”
Bà còn nói: “A Chấp, mẹ biết Tiểu Ôn là cô gái ngoan, nhưng có ích gì? Hoàn cảnh nhà họ Giang nếu cô bé được gả vào sẽ bị ăn đến không còn mẩu xương, khi tình yêu xen lẫn những thứ khác, liệu con có hối hận vì mình đã cưới người không tiền không quyền, liệu cô bé có trách con không bảo vệ nó không?”
“Nhà Lý Tư có quyền thế, nhưng lại bị ép phải chia tay với con rồi ra nước ngoài? Ôn Nhiễm thì sao, không quyền không thể chỉ có mình con, con bảo con bé phải làm sao? Con bảo con bé phải dựa vào ai?”
Dù bây giờ tôi đã thành công nhưng vẫn không lật đổ được Giang gia.
Chúng tôi thật sự chấm dứt ở đây sao?
Tôi không muốn lắm nhưng đành phải buông tay.
Tôi đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất và cả cuộc đời mình.
Chúng tôi gặp lại nhau ở sân bay khi cô ấy đến đón Phó Yến Từ.
Tôi đã thấy dáng vẻ khi yêu của cô ấy, tôi biết, người ấy đã tiến được vào lòng cô ấy.
Anh ta hắn đối xử tốt với cô ấy.
Ôn Nhiễm hiếm khi có vẻ thoải mái thế này khi chúng tôi ở bên nhau.
Cô ấy luôn lo lắng cho tôi, công ty, cho tương lai của chúng tôi và thậm chí còn lo lắng rằng mẹ tôi sẽ không chấp nhận cô ấy.
Cô ấy không nên bị tôi gây khó khăn.
Thật may cô ấy đã buông bỏ được.
Họ ôm nhau.
Họ hôn.
Tôi nghĩ tôi nợ cô ấy một lời xin lỗi.
Nhưng có vẻ cô ấy không còn quan tâm nữa.
Máy bay cất cánh, tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Ôn Nhiễm.
Mưa to như trút nước, tôi đứng đợi ở bến xe buýt, cô ấy lưỡng lự một lúc rồi đưa ô cho tôi: “Cậu cầm đi, tớ sắp lên xe đây.”
Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã nhét chiếc ô vào tay tôi.
Cô giơ cuốn sách lên đỉnh đầu và nhảy lên xe buýt.
Bóng lưng cô gái mảnh mai lại tràn đầy sức sống.
Một tia sáng chiếu vào thế giới của tôi.
Người Chồng Chớp Nhoáng
Tác giả: 寻笙 | Chương: 5 | Lượt xem: 10,657