Lúc lên xe, tôi liền gửi lời chào tới Lý Hạo.
Anh ta nhanh chóng trả lời lại, có lẽ là đang cầm điện thoại trong tay.
[Chào cô, tôi là Lý Hạo.]
Anh ta còn gửi một số biểu tượng cảm xúc tới.
Tôi nghĩ một hồi rồi vào thẳng vấn đề: [Xin chào, đồng chí Lý, thực ra tôi kết bạn với anh là vì Từ đội. Thật xin lỗi ~ nhưng tôi sẽ tặng anh một bao lì xì lớn khi chúng tôi kết hôn nha. Tôi đảm bảo là của anh sẽ nhiều hơn những người khác, chắc chắn luôn.]
Lý Hạo: [… Quả nhiên, hoa đào của tôi đều gãy vì anh ấy.]
Tôi an ủi anh ta: [Anh đừng lo, tôi có nhiều bạn bè lắm, xong việc sẽ giới thiệu cho anh.]
Lý Hạo: [Được, tôi có thể làm mai giúp cô, nhưng nếu Từ đội không thích thì tôi cũng đành chịu.]
[Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải không biết nói lý.]
Sau một vài câu trò chuyện ngắn ngủi, tôi phát hiện ra Lý Hạo là một người tốt, anh ta thực sự sẽ giúp đỡ hết mình nếu có thể.
Vì thế, tôi đã nhờ hắn hỏi về tiêu chuẩn chọn bạn đời bây giờ của Từ Châu Hạc, ý định kết hôn của anh và… liệu anh ấy có quay lại với người cũ không.
Lý Hạo: [Cô hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cô là người yêu cũ à?]
Trông tôi không giống sao?
Lý Hạo: [Mặc dù trông cô ưa nhìn, nhưng cũng không giống kiểu người Từ đội thích.]
Lý Hạo: [Tôi nói thật đó, cô đừng mắng tôi, nguyên nhân thì nhiều lắm, có quá nhiều các cô gái nhỏ thất bại rồi, cũng có rất nhiều người có tính cách cùng ngoại hình trẻ trung giống như cô, nhưng Từ đội đều không quan tâm.]
Không phải là tôi không nói, mà tự anh ta không chịu tin đấy nhé.
Hừm, điều này phải chứng minh bằng hành động thực tế mới được.
Tôi trả lời: [Cảm ơn lời nhắc nhở thân thiện của anh, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng.]
Lý Hạo: [Cô kiên trì thế, có dũng khí là một chuyện tốt.]
Sau khi nói chuyện xong, tôi xuống xe, tới siêu thị gần đó mua ít nguyên liệu rồi về nhà.
Buổi tối tắm rửa xong, Lý Hạo liền nhanh chóng báo cáo tình hình: “Từ đội nói anh ấy ghét phụ nữ, không tính kết hôn.”
Tôi còn ghét đàn ông đây này?!
Thực sự là khi tới gần những gã đàn ông khác, tôi liền cảm thấy chán ghét.
Nếu không phải là Từ Châu Hạc, có lẽ tôi sẽ không kết hôn được mất.
Thực sự là vi diệu.
Tôi có nên đi xem bói để tính xem mình có thiếu nợ Từ Châu Hạo cái gì không?
Sau khi trả lời Lý Hạo xong, tôi liền tìm được một dự án với mức thù lao 4 con số.
Vì vậy, tôi lại bắt đầu một tuần làm việc mệt mỏi.
Cuối cùng, khi nhận được khoản tiền lương đó, tôi đã lăn lộn vì phấn khích.
Đang suy nghĩ xem nên đi đâu thư giãn thì lại nhận được lời mời họp lớp do trường cấp ba tổ chức.
Là thứ bảy tuần này.
Từ Châu Hạc… có tới không?
Anh ấy có tới hay không thì tôi cũng sẽ tới.
Sau hôm nhận được lời mời, tôi tới trung tâm thương mại để chọn quần áo mới, vì dáng người quá gầy nên tôi chọn những bộ có gam màu ấm.
Bữa tối được tổ chức trong một nhà hàng lớn, món ăn không nhiều, nhưng khá hợp khẩu vị.
Hiển nhiên là Từ Châu Hạc sẽ không tới, nhìn tính chất công việc của anh, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Sau khi ăn tối với mọi người xong, chúng tôi liền tới KTV.
Tửu lượng của tôi không tốt lắm cho nên chỉ uống hai ly rồi thôi, cũng không có cảm giác gì mấy.
Vì mù nhạc bẩm sinh cho nên tôi không tham gia hát hò, chỉ lặng lẽ ngồi một góc ăn đồ ăn vặt.
Một lúc sau, tôi nhận ra có ai đó tới gần mình.
“Lý Thừa Tư, cậu kết hôn với Từ Châu Hạc rồi à?”
Người hỏi là một đứa nổi tiếng lắm mồm trong lớp, tôi sửng sốt không biết phải trả lời thế nào.
Nếu nói chúng tôi đã chia tay lâu rồi, chắc chắn mọi người sẽ náo động, còn nếu nói qua loa, nếu họ phát hiện ra thì sẽ rất xấu hổ.
Tôi nheo mắt nhìn cô ta, cố gắng đổi chủ đề phớt lờ nó.
Cửa KTV bị đẩy ra, một bóng người to cao sải bước đi vào.
Là Từ Châu Hạc.
Cô nàng lắm chuyện lập tức chuyển mục tiêu, lập tức đứng dậy đi tới chỗ Từ Châu Hạc.
“Từ Châu Hạc! Không phải cậu nói không tới sao?” Lắm chuyện nhìn anh từ trên xuống dưới, “Oa, cậu càng ngày càng đẹp trai, Lý Thừa Tư cũng có số hưởng quá rồi!”
Tôi nhìn qua, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Từ Châu Hạc.
Ánh đèn chập chờn tới nỗi tôi không thể nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.
Nhưng tôi thực sự không biết nói gì!
Từ Châu Hạc chào hỏi bọn họ rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, anh ấy thả người trên chiếc sofa bọc da mềm màu đỏ, một mình nghịch điện thoại, bộ dáng lười biếng tùy tiện.
Tôi nhìn anh chăm chú, sợ anh hiểu lầm tôi tung tin đồn nhảm khắp nơi nên vội giải thích: “Em không nói gì hết, là cô ấy tự nghĩ chúng ta còn ở bên nhau.”
Có vẻ xung quanh quá ồn ào, Từ Châu Hạc cau mày.
Tôi không nhịn được tới gần anh, “Em nói, em không nói gì hết á!”
“Được rồi, được rồi, tới lượt mình hát!” Một bạn học cũ liều mạng vượt qua tôi, không ngờ giẫm phải lon bia rỗng trên mặt đất, sau đó lảo đảo đẩy tôi ngã nhào xuống.
Cậu ta ngã ra lưng tôi, còn tôi lại úp mặt vào ngực của Từ Châu Hạc.
Ai đó đã tắt nhạc, cả căn phòng im lặng ba giây.
“Thình thịch ~” Tôi nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Thấy anh vô thức đưa tay bảo vệ tôi, tôi đột nhiên nhớ về hồi cấp ba.
Nhưng nếu quay lại thời điểm đó, tôi vẫn chọn chia tay.
Vì lúc đó tôi còn quá nhỏ, không còn sự lựa chọn nào khác.
Điều sẽ không thay đổi là tôi chắc chắn sẽ một lần nữa theo đuổi được anh ấy.
“Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu!” Bạn học vội vàng xin lỗi.
“Không sao đâu.” Tôi chống hông xua xua tay, rời khỏi người Từ Châu Hạc.
Không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ hơn thế.
Lúc tôi đứng dậy, tôi thấy được son môi của tôi đã vô tình dính lên chiếc áo trắng của Từ Châu Hạc.
Anh cũng phát hiện ra.
“Xin lỗi!”
Tôi nhanh chóng lấy khăn ướt trong túi ra, bắt đầu lau cho anh.
May mà có nước nên đã lau sạch được, sau đó tôi lại lấy một tờ giấy khô khác nhẹ nhàng lau khô cho anh.
“Xem kìa, quan hệ của họ tốt thật đó!” Lăm chuyện chỉ vào chúng tôi.
Không khí dường như đông cứng lại, tôi nhận ra ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào chúng tôi.
Tôi nghiến răng liếc cô ta, có chút không vui.
Sau đó, tôi ném giấy vào trong thùng rác, không nói một lời.
Từ Châu Hạc bình tĩnh nói: “Cảm ơn mọi người, nhưng chúng tôi không kết hôn.”
“Tớ nói mà, bọn họ cũng đâu có mời chúng ta.”
“Mọi người hiểu lầm rồi.” Tôi cũng giải thích, “Thật ra bọn tớ…”
“Đừng lo, có tin mừng sẽ sớm báo cho mọi người.”
?
Mẹ nó.
Sao anh lại nói thế?
8.
Tôi nghĩ tôi là người vợ định mệnh của Từ Châu Hạc.
Anh không thể thoát khỏi tôi, tôi cũng không buông được anh.
Ông trời dường như đã thực sự thắt chặt sợi chỉ đỏ cho chúng tôi, khiến chúng tôi nhận ra rằng mình nên trân trọng nhau.
Tôi thở dài một hơi.
Anh ấy vẫn quan tâm tôi, ở một mức độ nào đó.
Nhất định phải nói cho anh ấy biết chuyện khi đó, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm và hận tôi, đối xử với tôi vô tình như vậy.
Nói thẳng ra liệu có xấu hổ không nhỉ?
“Nào nào, tung xúc xắc nào.” Người ồn ào nhất trong lớp lên tiếng.
Có người không muốn chơi, có người chỉ biết hát, cho nên chỉ có vài ba người vây lại chơi trò chơi.
Mặc dù tôi chưa từng tới quán bar, nhưng tôi đã học cách tung xúc xắc từ những cô bạn cùng phòng đại học của mình.
Tôi cũng vây tới, chỉ vừa đứng dậy thì đã cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Tôi nhìn qua Từ Châu Hạc.
Bây giờ anh ấy không có danh phận gì với tôi cả, anh ấy không có quyền kiểm soát tôi.
Nhưng mà… đây là một cơ hội tuyệt vời đó!
Tôi mím môi suy nghĩ.
“Bốn năm.”
“Mở.”
“Lý Thừa Tư thua rồi!”
Trước mặt tôi rót một ly rượu, tôi không nói nhiều mà uống cạn.
Ngồi đối diện chơi cùng tôi là bạn bàn sau hồi còn đi học của tôi, cậu ta luôn thích chơi xấu tôi, thậm chí bây giờ tôi vẫn muốn đánh cậu ta.
Nếu cậu ta muốn thắng thì cứ thắng đi.
Nhưng điều tôi không ngờ là tửu lượng của cậu ta lại tệ hơn tôi nghĩ.
Tôi ngừng chơi, nhưng cậu ta lại đột ngột đứng dậy: “Lý Thừa Tư! Anh thích em!”
Cậu ta tới gần tôi, tới mức mà tôi còn thấy được ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu ta.
Tôi giật mình, bất giác dịch người về phía sau, nhưng lại đập vào chân Từ Châu Hạc.
Từ Châu Hạc khẽ nhắm mắt, lông mi của anh hơi rũ xuống, tạo thành một cái bóng dưới mí mắt.
Nhìn xung quanh, mọi người đang chờ xem kịch vui.
Tôi cười gượng: “Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng tôi đã có người mình thích rồi.”
“Đúng thế, người ta đã yêu nhau lâu như vậy rồi, đã sắp kết hôn tới nơi rồi cơ mà.”
“Ngậm miệng đi, đừng ảnh hưởng tới Từ Châu Hạc với Lý Thừa Tư nữa.”
“Mẹ ôi? Hôm nay sao có nhiều tin hot như vậy chứ.”
Nghe tôi từ chối, cậu ta nằm xuống bàn gào lên khóc.
Tôi: “…”
Bầu không khí dần dần trở nên khó xử, tôi đang định kiếm cớ rời đi thì cổ tay bị một lực kéo lên, sau đó đi ra khỏi cửa.
“Mọi người chơi tiếp đi, chúng tôi đi trước.”
Từ Châu Hạc rời khỏi đây mà không nói một lời.
Anh ấy kéo tôi đi xuyên qua hành lang, âm thanh giày cao gót lộp cộp vang lên.
Cơn say giờ mới ập tới, thị giác và thính giác đảo lộn khiến tôi có chút hoa mắt.
Cho tới lúc bị gió thu thổi, tôi mới bất tri bất giác tỉnh táo hơn chút.
Nhìn Từ Châu Hạc, tôi nhào tới ôm eo anh.
Cứng quá, quả nhiên là lính cứu hỏa.
Có câu nói, phụ nữ ba phần say, chắc chắn sẽ quậy cho tới khi bạn khóc thì thôi.
Bây giờ tôi có cớ để ăn đậu hũ của Từ Châu Hạc, sao lại không làm chứ?
Anh cũng không đẩy tôi ra, chỉ cúi xuống thì thầm vào tai tôi: “Tôi đưa em về nhé.”
Hơi nóng làm tai tôi ù đi.
Tôi vùi mình trong lòng anh, gật đầu.
Một lúc sau, anh khẽ đẩy tôi ra, ngồi xổm xuống nói: “Lên đi.”
Tôi lúng túng vòng tay qua, ngoan ngoãn nằm trên lưng anh.
Nhà tôi không xa chỗ này lắm, chỉ cần đi bộ dọc theo con đường rợp bóng cây này, rẽ vào một ngõ nhỏ là tới.
Trên đường đi, mặt đất phủ đầy lá rụng không có cách nào quét sạch, bên trong hàng rào là những căn hộ san sát nhau, khoảng cách giữa các ngọn đèn đường rất ngắn, chiếu sáng cả con đường.
Tôi dựa vào vai anh, lớn tiếng phá tan sự im lặng: “Từ Châu Hạc, em không muốn anh hận em…”
“Em không muốn chia tay với anh chút nào, nhưng em thực sự không thể làm gì khác.”
Từ Châu Hạc dừng lại, liếc nhìn tôi.
Tóc anh dính vào má tôi, nhột nhột, như chiếc lông vũ cào vào đầu quả tim tôi.
Trong mắt tôi hiện lên ánh nước, thanh âm không khỏi run lên: “Em lừa anh đấy… năm đó em gãy tay không phải do bị ngã, em, em bị bố em đánh…”
Nghĩ tới chuyện buồn, tôi nhịn không được nức nở.
“Đến ngay cả khả năng ra khỏi cái nhà đó em còn không có, không có năng lực… tự bảo vệ mình, như vậy, em còn có tư cách gì… mà yêu anh chứ.”
Tôi đã khóc rất lâu, run tới mức không nói nên lời, hít một hơi thật sâu.
Phía trước sáng ngời, hình như là lối ra.
Tôi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy đèn đường bên cạnh chập chờn, liên tục nhấp nháy.
Đôi mắt cuối cùng cũng trở nên mờ đi, sức nặng của cả cơ thể như đổ ập xuống.
Tôi nhắm mắt, trước khi hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, tôi nói nhỏ:
“Từ Châu Hạc, bây giờ em có tiền rồi…”
9.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi phải choáng váng một lúc lâu mới hoàn hồn được.
Nhìn vào khung cảnh bài trí quen thuộc, tôi xoa xoa tóc.
Cảm thấy như một giấc mơ dài vậy.
Tôi nhớ là Từ Châu Hạc đã cõng tôi về, sau đó tôi nói rất nhiều lời, sau đó tôi vào nhà bằng cách nào thì tôi hoàn toàn quên rồi.
Tôi lần mò tìm điện thoại, mở WeChat ra, thấy Hạ Chi Hàm có gửi cho tôi mấy cái video.
Tôi bấm vào, nhìn thấy cảnh tôi ôm đùi của Từ Châu Hạc, tôi bật khóc và nói rằng không muốn cho anh đi.
Xấu hổ quá đi.
Nhưng hình như tôi cũng không phải lần một lần hai xấu hổ trước mặt anh.
Nhưng dù đã có nhiều kinh nghiệm, tôi cần phải bình tĩnh lại.
Tôi thức dậy, tắm rửa, ăn sáng, bắt đầu điên cuồng nhận dự án.
Bốn dự án được nhận trong cùng một ngày, tôi dành cả một tuần để làm nó.
Tôi đã không cho mình một ngày nào để nghỉ ngơi, kết quả là tôi bị chóng mặt.
Nhớ lại hôm đó, tôi cảm thấy xấu hổ, mấy ngày nay thỉnh thoảng tôi lại muốn kiếm chuyện với Từ Châu Hạc nhưng lại không biết phải nói gì.
Sau khi làm xong dự án, Lý Hạo đột nhiên gửi tin nhắn tới.
[Ê này, cấp báo cấp báo.]
Tôi: [???]
[Tôi cảm thấy mấy ngày nay Từ đội rất bất thường, có thể là cô sắp thất tình rồi.]
[Bây giờ có tiện gọi điện không?] Dù khá chắc chắn nhưng tôi vẫn hỏi.
Cũng có chút… đợi không được.
Lý Hạo lập tức gọi tới.
Tôi bật loa ngoài đặt lên bàn, vừa uống nước vừa hỏi: “Anh nói đi, tôi nghe.”
“Chỉ là… gần đây anh ấy thường mất tập trung, có khi còn đột nhiên cười lên, tôi hỏi anh ấy, anh ấy lại chẳng nói gì.” Tôi có thể tưởng tượng ra được bộ dáng nước miếng văng tứ tung của Lý Hạo, “Hơn nữa nhá! Ảnh nền điện thoại của anh ấy hình như là chụp bóng dáng của cô gái nào đó, nhìn qua thì còn khá nhỏ tuổi.”
“Lúc đó tôi mới hỏi anh ấy không phải anh ấy ghét phụ nữ hay sao, nhưng anh ấy lại nói đó là người nhà, nhưng mà anh ấy chính là con một, không có chị em gái nào cả, cũng không thể là… mẹ anh ấy chứ?!”
“Phụt~” Nước trong miệng suýt chút nữa phun ra, có điều vẫn nhịn không được trượt ra khỏi khóe miệng.
Tôi lập túc lấy khăn lau, càng nghĩ càng buồn cười.
Người trong bức ảnh đó hẳn là tôi đi, nó được Từ Châu Hạc bí mật chụp khi chúng tôi cùng đi mua sắm trong siêu thị, anh ấy đã dùng bức ảnh đó làm hình nền hồi chúng tôi còn ở bên nhau.
“Không sao, tôi ổn.”
Thanh âm của anh ta gào thét: “Cô ổn?! Cô không ngại à!”
Tôi cố nén cười: “Không sao, tôi vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi anh ấy, khi nào anh ấy được nghỉ thì nói trước với tôi nhé, tôi sẽ rủ anh ấy đi chơi!”
“Chị gái à, đừng trách tôi nặng lời, có lẽ giờ Từ đội đã có người mình thích rồi, cô còn không quan tâm mà theo đuổi, cô nguyện ý làm kẻ thứ ba hả?”
“Hừ, sao anh biết? Mỗi ngày tôi nhắm mắt đều nghĩ về anh ấy, tôi tỉnh lại cũng nhớ anh ấy muốn chết, tôi cảm thấy không có anh ấy ở bên tôi sẽ phát điên mất.”
“Cái đó…”
Tôi nghĩ lúc này trong lòng Lý Hạo khẳng định là cảm xúc lẫn lộn đi.
“Vậy anh nhớ hỏi cho tôi nhé, tôi chờ anh, tạm biệt ~”
Tôi chào tạm biệt anh ta, ra phòng khách rót ly nước khác.
Khi tôi quay lại, tôi thấy là điện thoại vẫn đang ở chế độ gọi.
Tôi đang định cúp máy, không ngờ là lại nghe thấy giọng của Từ Châu Hạc,
Từ Châu Hạc đang ở đó, vì vậy nên tôi không muốn cúp máy.
“Mua bánh mì cho anh nè.” Bên kia có tiếng túi nilon, Từ Châu Hạc hẳn là đang tìm đồ, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lý Hạo khẽ nói, sau đó vội vàng gọi anh, “Qua đây đi! Tôi nói cho anh một chuyện.”
“Nói đi.” Túi bánh mì bị xé mở.
“Chỉ là… nếu tôi không nhầm thì bây giờ anh đã có bạn gái rồi nhỉ?”
“Không có.” Từ Châu Hạc uể oải nói, “Nhưng sẽ sớm thôi.”
Lý Hạo cả kinh: “Anh! Lần trước đâu có nói như vậy!”
“Con người ngày nào cũng có khả năng sẽ thay đổi suy nghĩ.” Từ Châu Hạc hỏi lại, “Có gì lạ không?”
“Được rồi, anh nói gì cũng đúng! Vậy bạn gái tương lai của anh có phải cô gái trên hình nền điện thoại anh không? Trông nhỏ như vậy, anh gặm cỏ non à?”
“Cái gì?”
“Hừ, tôi rút lại lời vừa rồi được chưa. Bất quá, mặc dù anh có hơi lớn tuổi, nhưng nhìn qua vẫn rất trẻ, đi trên đường cũng không có nhiều người chê.”
“Rảnh rỗi thì ra sân chạy mười vòng đi.”
“Không, Từ đội, tôi muốn nói với anh chuyện này, anh còn nhớ em gái nhỏ lần trước kẹt tay ở cổng sắt trường đại học không?”
Lý Hạo thần bí nói: “Cô ấy muốn ngủ với anh…”
“…”
“Cô ấy còn nói, cho dù anh có bạn gái, cô ấy vẫn nhất quyết sẽ theo đuổi anh. Cô ấy còn nói, trước khi đi ngủ hay khi tỉnh dậy, tất cả những gì cô ấy nghĩ tới đều là anh. Nếu cô ấy tới tìm anh thì tự anh giải quyết nhé. Tôi không rõ tính cách cô ấy lắm. Tôi chỉ muốn nói với anh, nếu cô ấy quấy rầy anh, anh cứ nói với tôi, cùng lắm thì chúng ta báo cảnh sát.”
“Thật trùng hợp.” Giọng nói của Từ Châu Hạc rất quyến rũ, “Tôi cũng muốn hẹn hò với cô ấy.”
Mẹ nó.
Là tôi đúng không?
Từ Châu Hạc chọn tôi?
Vì vậy, tôi thậm chí còn chưa bắt đầu theo đuổi thì đã kết thúc rồi.
Tôi nhe răng cười, gần như bật thành tiếng.
Lý Hạo phản ứng rất nhanh, “Từ Châu Hạc? Anh muốn một chân đạp hai thuyền?!”
“Lý Hạo, đầu óc cậu chứa toàn cái gì vậy?” Từ Châu Hạc dần dần mất kiên nhẫn, “Người trên hình nền không phải cô ấy sao?”
“Trời ơi, sao anh lại dùng ảnh lúc nhỏ của cô ấy? Dùng ảnh bây giờ không được sao?” Lý Hạo nói, “Chậc chậc, đồ biến thái.”
“Phụt ha ha ha ha ha!”
Xin lỗi, tôi nhịn không được.
“Mẹ nó!!!!!!”
Lý Hạo hét lên, nhanh chóng cúp điện thoại.
“Bíp~” Tiếng cúp máy đinh tai nhức óc vang lên, nhưng tâm trạng tôi vô cùng tốt.
Một lúc sau, Từ Châu Hạc gửi tới một tin nhắn WeChat: [Mai em có rảnh không?]
Sợi Chỉ Màu Đỏ
Tác giả: 一大口桃酥 | Chương: 3 | Lượt xem: 10,616