Mùi ẩm mốc, hôi hám của căn phòng trọ chật chội hòa lẫn với mùi máu tanh tưởng chừng đã quen thuộc, nhưng mỗi lần hít vào, Lâm Vy vẫn cảm thấy nghẹn thở. Cô co quắp trên chiếc giường gỗ mục nát, thân thể gầy guộc chỉ còn da bọc xương run rẩy vì cơn sốt rét. Từng cơn ho kéo đến dữ dội, như muốn xé toang lồng ngực, để lại trong lòng bàn tay những vệt máu đỏ tươi như những đóa hoa tử đằng nở rộ trên nền da xanh xao.
Ngoài trời, mưa như trút nước, gõ những nhịp điệu buồn thảm lên tấm tôn rách nát trên mái nhà. Ánh đèn đường leo lét lọt qua khe cửa, chiếu xuống chiếc điện thoại cũ kỹ đang nằm bên cạnh. Màn hình vẫn sáng, hiển thị những dòng tin nhắn cuối cùng từ Lâm Như - người em họ mà cô từng xem như ruột thịt.
"Chị Vy, từ giờ đừng nhắn tin hay gọi điện cho em nữa. Em không muốn bị liên lụy với một kẻ tham ô như chị."
"Mọi người đều biết chị là đồ bất tài, vô dụng, chỉ biết dựa dẫm vào gia đình rồi đi ăn cắp. Chị đừng làm ô nhục dòng họ Lâm nữa!"
Từng chữ, từng câu như những lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào trái tim đã nát vụn của cô. Cô lướt xuống dưới, những bài báo mạng với tiêu đề giật gân: "Lâm Vy - Kẻ ăn cháo đá bát, biển thủ công quỹ công ty để phục vụ đam mê cá độ!", "Bóc trần bộ mặt giả tạo của 'người chị gái mẫu mực' Lâm Vy!". Kèm theo đó là bức ảnh Lâm Như trong buổi họp báo, mặc bộ vest sang trọng, ngồi bên cạnh một lãnh đạo công ty, tuyên bố cắt đứt mọi quan hệ với cô.
Nước mắt Lâm Vy đã cạn khô từ lâu. Giờ đây, trong đôi mắt sâu hoắm chỉ còn lại sự tê dại và phẫn uất. Cô nhớ lại những năm tháng vất vả, lam lũ. Sau khi bố mẹ ly hôn, mỗi người một phương, cô ở với bà ngoại già yếu. Dù hoàn cảnh khó khăn, cô vẫn cố gắng học hành, làm thêm ba bốn công việc một lúc để kiếm tiền, không chỉ nuôi bà mà còn chu cấp cho cô em họ Lâm Như - đứa con cưng của dì út.
Cô nhớ rõ từng đồng tiền dành dụm, từng bữa ăn nhịn đói để dành tiền mua sách vở, quần áo mới cho Lâm Như. "Chị Vy ơi, sau này em thành công, em sẽ trả ơn chị, sẽ không bao giờ quên những gì chị đã hy sinh!" - Giọng nói ngọt ngào năm nào của Lâm Như giờ vang vọng trong tâm trí, như một lời nhạo báng đau đớn.
Tất cả chỉ là một vở kịch được dàn dựng công phu. Lâm Như và bố mẹ cô ta đã lợi dụng lòng tốt của cô, bòn rút sức lực và tiền bạc, rồi khi cô hết giá trị lợi dụng, họ dựng lên vụ án tham ô giả mạo, đẩy cô vào đường cùng. Cô mất việc, bị bạn bè xa lánh, ngay cả bà ngoại - người thương cô nhất - cũng qua đời trong uất ức khi nghe tin cô "phạm tội".
Một cơn ho dữ dội lại ập đến, kéo dài không dứt. Lâm Vy cảm thấy lồng ngực như bị nghìn mũi kim đâm vào. Cô với tay về phía chai nước trên bàn, nhưng nó đã cạn từ lâu. Sức lực cuối cùng trong cơ thể dường như đã cạn kiệt. Cô ngã vật xuống giường, hơi thở yếu ớt. Trong cơn mê sảng, cô thấy mình như một chiếc lá vàng khô héo, rụng xuống và bị gió cuốn đi, không ai hay, không ai biết.
"Giá như... giá như ta có thể quay lại..." - Ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu, rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.
Ánh sáng.
Ánh sáng chói chang xuyên qua mí mắt khiến Lâm Vy choàng tỉnh. Cô nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy đầu óc choáng váng. Mùi máu và ẩm mốc biến mất, thay vào đó là mùi cà phê thơm lừng và hương tinh dầu dịu nhẹ. Tiếng động ồn ào của thành phố vọng vào, cùng với tiếng lách cách quen thuộc của bàn phím máy tính.
Cô từ từ mở mắt.
Không phải căn phòng trọ tồi tàn. Cô đang ngồi tại một bàn làm việc rộng rãi, bằng kính, trong một văn phòng hiện đại, sáng sủa. Trước mặt cô là màn hình máy tính đang hiển thị một bản báo cáo tài chính. Cô nhìn xuống bộ trang phục công sào chỉnh tề trên người, đôi giày cao gót đắt tiền. Mọi thứ đều quen thuộc, nhưng sao lại xa lạ đến thế?
Cô với lấy chiếc điện thoại trên bàn. Dòng chữ hiện lên rõ ràng: 8:15 sáng, Thứ Hai, ngày 15 tháng 3 năm 2023.
2023? Cô giật mình. Đây là hai năm trước khi bi kịch xảy ra! Cô vội vã đứng dậy, chạy đến phòng vệ sinh. Trong gương, một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp với làn da căng mịn, đôi mắt sáng long lanh phản chiếu lại. Không phải khuôn mặt hốc hác, tiều tụy vì bệnh tật và tuyệt vọng. Cô đưa tay sờ lên má, cảm nhận hơi ấm. Đây không phải là mơ.
Cô đã trở về! Thực sự trở về thời điểm trước khi mọi chuyện vỡ lở!
Trở lại bàn làm việc, Lâm Vy nhìn chằm chằm vào bức ảnh để trên bàn. Trong ảnh, cô và Lâm Như ôm vai nhau, cười tươi trước biển, chụp trong kỳ nghỉ hè năm ngoái. Lúc đó, cô vẫn còn tin tưởng, vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng tình chị em này là vĩnh cửu.
Ting!
Một tin nhắn hiện lên từ Lâm Như: "Chị Vy ơi, em sắp phải đóng học phí kỳ này rồi. Học phí tăng, còn thiếu mất 15 triệu. Chị có thể chuyển giúp em được không? Em hứa sau khi ra trường đi làm sẽ trả chị gấp đôi! Em còn phải mua vài bộ đồ mới để đi thực tập nữa. Chị thương em nhé! ????"
Nhìn dòng tin nhắn ngọt ngào, đầy sự tính toán, Lâm Vy bỗng thấy buồn nôn. Trong kiếp trước, cô đã vội vã đồng ý ngay, thậm chí còn phải vay nóng để có đủ tiền gửi cho cô em cưng. Nhưng giờ đây, mỗi chữ trong tin nhắn đều khiến cô thấy rõ sự giả dối.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ đang sôi sục trong lòng. Ngón tay cô lướt nhẹ trên bàn phím, gõ từng chữ một cách cẩn trọng: "Chị cũng đang rất khó khăn. Dự án lần này tiêu tốn nhiều chi phí. Em nên tự tìm việc làm thêm đi. Đã là sinh viên năm cuối rồi, không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào chị được."
Đúng như dự đoán, chỉ vài giây sau, hàng loạt tin nhắn liên tục gửi đến. Nào là biểu tượng mặt khóc, nào là lời than vãn "chị không thương em nữa", "em sẽ bị đuổi học mất", rồi cả những lời đe dọa ngầm "mẹ em biết chuyện sẽ buồn lắm". Nhưng Lâm Vy chỉ lạnh lùng tắt màn hình, không thèm quan tâm.
Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ lớn của văn phòng. Từ trên tầng cao, thành phố hiện ra nhộn nhịp, đầy sức sống. Trong kiếp trước, cô đã quá bận rộn với việc kiếm tiền nuôi em, mà quên mất việc tận hưởng cuộc sống, quên mất việc đầu tư cho chính bản thân mình.
Ánh mắt cô dần trở nên sắc lạnh, như băng giá mùa đông. Sự ngây thơ, tin tưởng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo và quyết tâm của một người đã trải qua cái chết và sự phản bội tàn khốc.
"Lâm Như, dì út, dượng út... tất cả các người..." - Lâm Vy thì thầm, giọng nói lạnh buốt - "Kiếp trước, ta đã cho các người tất cả, kết cục lại nhận được lưỡi dao đâm sau lưng. Kiếp này, ta đã trở về. Ta thề, sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm ngu ngốc ấy nữa."
Cô siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô không hề cảm thấy đau. Nỗi đau thể xáo không là gì so với nỗi đau tinh thần cô đã trải qua.
"Các người đã cướp đi của ta tất cả: công việc, danh dự, thậm chí là mạng sống. Kiếp này, ta sẽ lấy lại từng thứ một. Và các người... sẽ phải trả giá gấp trăm, gấp nghìn lần cho những gì đã gây ra!"
Một quyết tâm sắt đá được nung nấu trong lòng cô gái trẻ. Cuộc chiến mới đã bắt đầu, và lần này, cô sẽ không là nạn nhân, mà sẽ là người cầm cán.
Sự Trở Lại Ngoạn Mục
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 538