Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Sự Trở Lại Ngoạn Mục > Chương 4: Bước đường cùng

Sự Trở Lại Ngoạn Mục

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 540

Chương 4: Bước đường cùng

Sáu tháng sau những biến cố dồn dập, cuộc sống của Lâm Như và dì út rơi vào bế tắc hoàn toàn. Căn phòng trọ nhỏ ẩm thấp ở khu nhà công nhân trở thành địa ngục trần gian của hai mẹ con. Dì út nằm liệt giường, khuôn mặt biến dạng vì liệt nửa người, đôi mắt lúc nào cũng mở trừng trừng nhìn lên trần nhà mốc meo. Mùi thuốc men, mùi cơm thiu và mùi mồ hôi hòa lẫn thành thứ mùi khó tả, ám ảnh không gian chật hẹp.

Lâm Như đi làm ca đêm tại nhà máy may. Đôi bàn tay từng chỉ quen đánh phấn điểm trang giờ đầy những vết kim đâm và chai sạn. Mỗi ngày, cô phải xử lý hàng trăm chiếc áo, mắt mỏi nhừ vì ánh đèn neon, lưng đau nhức vì ngồi lì 12 tiếng đồng hồ. Đồng lương ít ỏi chỉ đủ trang trải tiền thuê nhà và thuốc men cho mẹ.

Một đêm mưa rào, Lâm Như trở về nhà trong bộ dạng ướt nhẹp. Cô vừa bị quản đốc phát hiện may hỏng một lô hàng và phạt nguyên tuần lương. Bước vào phòng, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Dì út đã đại tiện ra giường.

"Con cút đi! Đừng đến gần tao!" - Dì út gào lên khi thấy Lâm Như tiến lại gần - "Tại mày! Tại cái đồ vô dụng như mày mà cả nhà mới ra nông nỗi này!"

Lâm Như im lặng, cắn chặt môi đến bật máu. Cô dọn dẹp, thay ga giường cho mẹ trong sự chửi rủa không ngớt. Khi xong việc, cô ngồi thụp xuống nền nhà lạnh ngắt, ôm mặt khóc. Những ký ức về quá khứ xa hoa hiện về như một lời nhạo báng. Cô nhớ những bộ váy hiệu, những buổi tiệc sang trọng, và cả những lần cô khinh thường Lâm Vy - người chị đã hy sinh cả thanh xuân cho mình.

"Chị Vy... chị Vy ơi..." - Lâm Như thều thào trong nước mắt - "Em hối hận rồi..."

Nhưng sự hối hận đã quá muộn.

Trong khi đó, Lâm Vy đang đứng trên tầng thượng của tòa nhà văn phòng mới - một tòa nhà chọc trời mà công ty cô vừa mua lại. Gió thổi mạnh, tung bay mái tóc dài của cô. Dưới chân cô, cả thành phố rực rỡ ánh đèn như một bức tranh sống động.

Công ty công nghệ của cô đã phát triển thành một tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực thực tế ảo. Ứng dụng VR của họ được sử dụng rộng rãi trên toàn cầu, mang về doanh thu khổng lồ. Lâm Vy giờ đây không chỉ là một nữ doanh nhân thành đạt, mà còn là nhà từ thiện nổi tiếng. Cô thành lập quỹ học bổng cho sinh viên nghèo hiếu học, đặt tên là "Quỹ Hy Vọng" - điều mà chính cô đã không có được trong kiếp trước.

Đêm đó, trong một sự kiện từ thiện lớn, Lâm Vy tình cờ gặp lại Lâm Như. Cô ta đang làm nhân viên phục vụ, bưng bê đồ uống cho khách. Khi thấy Lâm Vy - người đang mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, được mọi người vây quanh chúc tụng - Lâm Như suýt làm rơi khay nước.

"Em gái?" - Lâm Vy nhẹ nhàng tiến lại gần, giọng nói đầy vẻ quan tâm nhưng ánh mắt thì lạnh lùng - "Sao em lại ở đây?"

Lâm Như cúi gằm mặt, hai tay run rẩy: "Em... em đi làm thêm..."

"À, ra vậy." - Lâm Vy mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt - "Nếu có khó khăn gì, cứ nói với chị. Chị sẽ giúp."

Những lời nói tưởng như quan tâm ấy lại khiến Lâm Như thấy nhục nhã hơn bao giờ hết. Cô vội vã quay đi, chạy thẳng vào nhà bếp rồi bật khóc.

Tuần sau, Lâm Như nhận được tin dì út qua đời. Cái chết đến trong cô đơn và đau đớn. Lâm Như không có đủ tiền để lo hậu sự chu đáo cho mẹ. Trong lúc tuyệt vọng, cô đánh liều đến gặp Lâm Vy.

"Chị... chị có thể cho em vay ít tiền không?" - Lâm Như nói trong nước mắt - "Em hứa sẽ trả, em sẽ làm bất cứ việc gì..."

Lâm Vy nhìn cô em họ đáng thương, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng: "Chị nhớ ngày xưa, khi chị cần giúp đỡ, em đã nói gì? 'Đừng làm phiền em nữa' - phải không?"

Lâm Như sụp xuống đất, khóc nức nở: "Em biết lỗi rồi! Em thật sự hối hận!"

Cuối cùng, Lâm Vy vẫn giúp đỡ, nhưng với những điều kiện nghiêm ngặt. Cô trả tiền mai táng cho dì út, nhưng buộc Lâm Như phải ký vào bản thỏa thuận từ bỏ mọi quyền thừa kế (nếu có) và cam kết không bao giờ quấy rầy cô nữa.

Sau đám tang mẹ, Lâm Như hoàn toàn trắng tay. Cô bị đuổi việc ở nhà máy may vì thường xuyên đi làm muộn. Không nhà cửa, không việc làm, không gia đình, cô lang thang trên phố như một linh hồn mất phương hướng.

Một năm sau, Lâm Vy tình cờ nhìn thấy Lâm Như khi đang trên đường đến dự một hội nghị quan trọng. Lâm Như đang ngồi xin ăn trước cửa chợ, bên cạnh là chiếc mũ rách nát đựng vài tờ tiền lẻ. Khuôn mặt cô ta giờ đây già nua, xám xịt, đôi mắt vô hồn.

Lâm Vy ra lệnh cho tài xế dừng xe. Cô bước xuống, đứng trước mặt Lâm Như. Hai chị em nhìn nhau - một người ở đỉnh cao quyền lực, một kẻ ở đáy cùng của xã hội.

"Chị..." - Lâm Như thều thào, đôi mắt chợt lóe lên tia hy vọng.

Nhưng Lâm Vy chỉ lạnh lùng lấy ra một xấp tiền, để vào chiếc mũ rách: "Đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa."

Nói rồi cô quay lưng bước đi. Lâm Như nhìn theo bóng lưng của chị họ, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô biết mình đã đánh mất tất cả, và không bao giờ có cơ hội lấy lại.

Đêm đó, Lâm Như tìm đến con sông chảy qua thành phố - nơi ngày xưa hai chị em thường dạo chơi. Cô đứng trên cầu, nhìn xuống dòng nước đen ngòm. Trong đầu cô hiện lên những ký ức đẹp về thời thơ ấu, khi hai chị em còn thân thiết, khi Lâm Vy vẫn còn yêu thương và che chở cho cô.

"Chị Vy... em xin lỗi..." - Lâm Như thì thầm, rồi lao mình xuống dòng sông lạnh giá.

Sáng hôm sau, thi thể Lâm Như được tìm thấy. Cái chết của cô không gây chú ý nhiều, chỉ là một tin vắn trên trang ba của tờ báo địa phương.

Lâm Vy biết tin khi đang trong cuộc họp quan trọng. Cô tạm dừng cuộc họp, bước đến bên cửa sổ. Một cảm xúc kỳ lạ trào dâng trong lòng - không phải hả hê, cũng không phải đau buồn, mà là sự trống rỗng.

Cô đã đạt được mọi thứ: danh vọng, quyền lực, sự nghiệp. Những kẻ đã hãm hại cô trong kiếp trước đều đã nhận hậu quả thích đáng. Nhưng giờ đây, cô chợt nhận ra rằng sự trả thù không mang lại cho cô sự bình yên thực sự.

Buổi tối, Lâm Vy một mình đến nghĩa trang. Cô đứng trước hai ngôi mộ - một của dì út, một của Lâm Như. Cô để lên mỗi ngôi mộ một bó hoa trắng.

"Chắc giờ các người đã hiểu." - Lâm Vy nói nhẹ - "Nhân nào quả nấy. Các người đã gieo nhân độc, nên phải gặt quả đắng."

Khi quay về, Lâm Vy quyết định dành phần lớn tài sản của mình cho các hoạt động từ thiện. Cô thành lập thêm nhiều quỹ học bổng, trung tâm dạy nghề cho người nghèo, và các chương trình hỗ trợ phụ nữ khó khăn. Cô không muốn ai phải trải qua những bi kịch như gia đình cô đã trải qua.

Câu chuyện về Lâm Vy - từ một cô gái bị phản bội trở thành nữ doanh nhân quyền lực và nhà từ thiện tâm huyết - được nhiều người biết đến. Nhưng ít ai hiểu được rằng, đằng sau thành công ấy là một hành trình đầy đau thương và mất mát.

Lâm Vy giờ đây đã học được cách buông bỏ quá khứ và hướng đến tương lai. Cô biết rằng, sức mạnh thực sự không nằm ở việc trả thù, mà ở khả năng vươn lên từ đống tro tàn và giúp đỡ những người khác cũng đang đau khổ.

Và trong sâu thẳm, cô vẫn giữ một hy vọng nhỏ nhoi rằng, ở một kiếp sống nào đó, Lâm Như sẽ có cơ hội làm lại từ đầu, và lần này, sẽ biết trân trọng những gì mình có.
Chương 3
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt