Thế nhưng, ta gặp được, nhưng là ta thật không ngờ sẽ gặp mặt dưới tình huống như vậy.
Hắn mặc áo cà sa sáng chói, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt chúng ta.
Hắn nói hắn là đến bắt yêu, mang Hứa Tiên đi. Hắn còn nói hắn gọi là Pháp Hải.
Bắt yêu? Ý là muốn giống như đám đạo sĩ kia đối phó ta và nàng sao?
Khi hắn đả thương ta, thu nàng, ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tình của hắn, dường như không nhận ra ta. Đôi mắt của ta rất chua chát, trên mặt có thứ gì đó lành lạnh chảy xuống. Ta vươn tay sờ sờ, đây là cái gì? Đây là nước mắt mà loài người nói? Lúc đau lòng và cao hứng đều sẽ rơi?
Vậy ta bây giờ là thế nào? Là đau lòng? Tim rất đau.
Đây là có tim mà nàng nói sao?
Ta rốt cuộc đã hiểu, thế nhưng, đã chậm sao?
Hắn thu nàng, từng bước tới gần ta.
Ta chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt chờ đợi tử vong. Thế nhưng, không có.
Vì sao ngươi không đến? Ta vẫn một mực chờ ngươi! Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào!
Ta kinh ngạc mở mắt ra, lại nhìn thấy hắn vẻ mặt bất lực cùng oán trách. Cùng với hắn lạnh lùng vô tình lúc trước hoàn toàn là hai người!
Ngươi không đến, nên ta phải tới tìm ngươi. Hắn ngồi bên cạnh ta từ từ ôm ta vào lòng.
Ta cười, ta vươn tay nhẹ nhàng sờ lên đầu hắn. Vẫn là nóng nóng mềm mềm ha.
Sư phó bảo ta giết các ngươi. Thế nhưng ta không nỡ giết ngươi. Thanh âm của hắn vẫn là dễ nghe như thế.
Ta vẫn là cười, cười đến nước mắt một mực chảy.
Pháp Hải, còn không mau động thủ!
Nơi xa xôi, truyền tới một thanh âm vang dội vô tình.
Sư phó nói, chặt đứt thất tình lục dục mới có thể tu thành chính quả. Thế nhưng ta không thích. Trong mắt của hắn có thứ gì đang lóe sáng, ta chỉ muốn cùng một chỗ với ngươi.
Ta cũng vậy, ta cười nói.
Yêu nghiệt! Dám cả gan mê hoặc đệ tử phật gia! Trong thanh âm vang vọng nơi xa xôi kia tràn đầy tức giận.
Ý thức của ta từ từ biến mất, cuối cùng nhìn thấy chính là khuôn mặt lo lắng phẫn nộ của hắn.
Tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện mình không cách nào động đậy. Thân ở một địa phương âm lãnh hắc ám, không có gì cả.
Đây là đâu?
Bỗng nhiên, một trận ánh sáng xuất hiện.
Là hắn. Ta vui mừng đang muốn lên tiếng, lại phát hiện hai mắt hắn thực trống rỗng, chỉ lạnh lùng nhìn ta. Mà bên cạnh hắn, là một người càng thêm băng lãnh.
Yêu nghiệt, mê hoặc nhân tâm, ngươi ở trong này chịu đựng vạn năm cô độc vạn năm tịch mịch đi.
Người kia chính là sư phó của hắn sao, rốt cuộc làm cái gì với hắn? Trong mắt của hắn không có bất cứ thứ gì!
Hắn đi, ta không biết hắn đi đâu. Ta cũng không biết sau này còn có thể gặp được hắn hay không.
Chỉ còn lại có mình ta, ở nơi băng lãnh âm u này, từ từ chịu đựng vạn năm cô độc, vạn năm tịch mịch.
Ta, còn có thể chờ được hắn sao?…
~ Hoàn~
Thanh xà – Ta vẫn chờ nàng
Tác giả: Vô Ý Bảo Bảo | Chương: 2 | Lượt xem: 510