Trên đường tới chùa Bình An cầu phúc, ta bị một toán cướp hung ác bắt giữ.
Người đàn ông cầm đầu cao lớn và đẹp trai, hắn lập tức vác ta lên vai như cái bao tải.
Hắn đứng một bên, nhìn bộ dáng ủ rũ của ta như thể đang nghĩ cách nuốt sống ta vậy.
Trong làng có rất nhiều người, ta sợ hắn nhất.
Ta không dám động tới đồ ăn họ mang tới.
Ta cứ sợ là bên trong bỏ thuốc gì đó.
Ta chịu đựng qua hai ngày như vậy, đến ngày thứ ba thì đã đói đến mức ngất đi.
Không biết đã mê man bao lâu.
Cho tới khi ta nghe thấy một thanh âm sột soạt.
Ngay khi ta mở mắt ra, ta nhìn thấy một khuôn mặt to lớn đang tới gần.
“Ah!”
Ta giật mình, lồm cồm bò lui vào góc tường.
Người đàn ông u ám nhìn ta chằm chằm vài giây, sau đó vươn tay ra nắm lấy mắt cá chân của ta kéo trở lại.
Hắn đưa tay về phía ta.
Ta sợ tới mức không cử động được, nhưng nước mắt cứ không nhịn được mà tuôn ra.
Mẹ ơi, người đàn ông này đáng sợ quá!
Người đàn ông dừng lại, lông mày nhíu chặt.
[Sao nàng ấy lại khóc? Ta chỉ muốn xem nàng có bị sốt hay không mà thôi.]
[Hai ngày nay nàng chưa ăn gì hết, mình có nên dỗ nàng một chút không?]
Ta cũng khựng lại.
Ai đang nói vậy?
Chỉ có ta và hắn ở trong căn phòng này mà thôi, nhưng rõ ràng là… hắn không mở miệng mà.
Ta nhìn người đàn ông đến ngây người.
Người đàn ông sốt ruột “tặc” một tiếng.
Giọng nói kia lại xuất hiện.
[Nàng nhìn ta làm gì? Nhìn tới mức ta cũng khẩn trương rồi đây này.]
[Nhưng trông nàng khóc cũng tuyệt lắm, thực sự muốn nàng khóc nhiều hơn nữa.]
Ta: “…”
Những gì ta nghe được… dường như là tiếng lòng của hắn?
2.
Ta lấy hết can đảm để hỏi hắn ta: “Ngươi là ai? Sao lại bắt ta?”
Người đàn ông đứng thẳng dậy, trịch thượng nhìn xuống ta: “Tạ Lâm.”
Sau đó, hắn cười lạnh nói: “Ta thích thì bắt ngươi đấy, lão tử làm việc xưa nay không cần lý do.”
Nhưng trong lòng hắn lại không nghĩ như thế.
[Đương nhiên là bởi vì ta rất thích nàng, cho nên mới bắt nàng về rồi.]
[Không phải ai cũng được ta bắt đâu.]
Chắc chắn, những gì ta vừa nghe chính là tiếng lòng của hắn.
Hơn nữa, gã cầm đầu băng cướp này dường như… thích nàng?
Ta nhìn kỹ khuôn mặt của hắn.
Trong ký ức của ta, dường như chưa từng gặp hắn bao giờ.
Ta cũng chưa từng nghe thấy cái tên Tạ Lâm.
[Sao nàng lại nhìn ta? Ta có nên đổi góc mặt không, bên trái của ta đẹp trai hơn thì phải.]
Ta nhìn hắn nghiêm túc quay sang một bên, quay mặt bên trái về phía ta.
Cuối cùng, ta nhịn không được cười phá lên.
Tạ Lâm sửng sốt một chút, sau đó híp mắt: “Ngươi đang cười nhạo ta?”
Ta lắc đầu, thành thật nói: “Ta đói.”
Tạ Lâm bĩu môi: “Ồ, ta tưởng cô muốn làm bộ xương khô.”
Trong lòng lại nghĩ: [Nàng đó, nàng đói, nàng đói rồi!]
[Chết tiệt, đầu bếp đâu hết rồi?]
[Phải làm sao đây? Làm sao mới được đây? Làm sao bây giờ?]
Ta: “…”
Hắn “nói” quá nhiều, làm ta đau cả đầu.
Thấy vẻ mặt không vui của hắn, ta ngập ngừng rồi đưa tay giật nhẹ ống tay áo hắn.
“Ngươi, ngươi nấu được không? Ta muốn ăn mì.”
Tạ Lâm cứng đờ quay đầu lại, nhìn vào chỗ tay áo đang bị ta nắm chặt lấy.
Đôi mắt hắn mờ mịt, không rõ ràng lắm, như thể giây tiếp theo hắn sẽ phun ra lời nói tục tĩu nào đó.
[Nàng sờ ta? Nàng chạm vào ta!]
[Trở về phải cởi y phục mang đi trưng bày mới được!]
Hắn từ từ ngước mắt lên nhìn ta: “Muốn ăn mì thì không biết tự làm à? Sao lại bảo ta?”
Nói xong, hắn giật ống tay áo ra khỏi tay ta, đi ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu lại.
[Nàng muốn ăn mì ta làm, ahhhhhhhhhhhhhhhhhh ta có thể làm được không!]
[Đầu bếp đâu! Tới đây chỉ ta mau lên!]
3.
Ta đợi bát mì này hơi lâu, ngước lên nhìn trăng trên trời, thở dài thườn thượt.
Ta thực sự sắp ngất đi vì đói rồi.
Ngay khi ta ngã xuống giường và chuẩn bị ngủ thiếp đi, cánh cửa kêu cọt kẹt được mở ra.
Ta nhanh chóng trở mình ngồi dậy.
Tạ Lâm đứng ở cửa, bưng bát mì trong tay, bộ quần áo màu đen của hắn cũng dính đầy bột mì.
Có vẻ như có chút tương phản, còn khá buồn cười nữa.
“Ăn.”
Hắn sốt ruột gọi ta.
Ta bước tới, cầm tô mì trên tay hắn, ngồi vào bàn ăn không nói một lời.
[Sao nàng không nói gì?]
Bởi vì ta rất đói.
[Không biết mình có ngon hay không?]
Không ngon, mặn quá.
[Nàng ăn ngon như vậy, xem ra mùi vị không tệ.]
Chỉ là ta quá đói mà thôi.
Sau khi ăn hết bát mì nóng hổi, ta hài lòng ngã người ra ghế, xoa xoa bụng ợ một tiếng.
Sau đó ta mới nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, lén nhìn ra cửa.
Tạ Lâm đang nhìn ta chằm chằm.
[Đáng… đáng yêu quá.]
Ta: “…”
Có chút xấu hổ.
Ta chân thành nói: “Cảm ơn bát mì của ngươi.”
Tạ Lâm: “Không phải ta làm, là đầu bếp làm.”
“Vốn là định mang cho cẩu ăn, nghe nói ngươi muốn ăn nên ta kêu người đem qua.”
Ta nhìn những vết cắt nhỏ trên ngón tay hắn, trán hơi co giật.
Hắn mà câm là tuyệt phối rồi.
Đây là lần đầu tiên ta thấy một người trong ngoài bất nhất như vậy.
Ăn uống xong, đầu óc ta bắt đầu nghĩ tới chuyện chạy thoát.
Đã ba ngày kể từ khi ta bị bắt vào đây rồi, ta không biết bây giờ gia đình mình đang ra sao.
Tên ta là Giang Liên Nguyệt, đích nữ của Lễ bộ Thượng thư Giang Tùng.
Theo như trong nhà sắp xếp, sau khi ta từ chùa Bình An cầu phúc về thì sẽ tới Đông Cung chuẩn bị cho việc tuyển chọn thái tử phi do Hoàng Hậu đích thân chỉ định.
Vốn tưởng là đám thổ phỉ này là do thứ muội Giang Tích Âm của ta sắp đặt để ngăn cản ta vào cung làm phi.
Nhưng mà…
Ta ngước nhìn ai đó đang khoanh tay dựa vào khung cửa.
Ta bác bỏ suy đoán này ngay.
Lần này, có vẻ như chỉ là thực sự trùng hợp.
Người trong phủ tới giờ vẫn chưa tìm thấy ta, có lẽ nơi này là một chỗ khá bí ẩn, nhưng dù sao đi nữa thì ngày mai nhất định ta phải xuống núi.
Đối với ta mà nói, tuyển chọn thái tử phi không quan trọng, nhưng ta cũng không muốn thấy cảnh Giang Tích Âm tranh quyền đoạt vị trước mặt ta.
Điều đó so với giết ta còn tệ hơn.
Ta phải nghĩ ra cách…
Liếc nhìn cánh cửa, Tạ Lâm đang lén lút nhìn qua đây.
Sau khi bị ta bắt gặp, hắn khó chịu sờ sờ mũi.
“Ngươi nhìn cái gì? Lão tử có đẹp cũng không phải của ngươi.”
Thật kiêu ngạo, cũng thật tự luyến.
[Có thể là của nàng, nếu nàng mở miệng, ta sẽ giao cả đời cho nàng luôn.]
Thật yếu đuối, cũng thật hèn mọn.
Ta phớt lờ hắn, chỉ nói: “Khi nào ngươi mới thả ta ra?”
Tạ Lâm sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn.
Miệng vẫn cứng nói: “Sao ta phải thả ngươi đi?”
Ta đổi câu hỏi: “Vậy ngươi muốn gì mới chịu thả ta đi?”
Tạ Lâm nhìn ta chằm chằm, sau đó cúi đầu xuống, giả vờ như vô ý xoay xoay cái cờ lê ở trong tay.
Hơi kỳ lạ là ta không thể nghe thấy hắn đang nghĩ gì bây giờ?
Tạ Lâm khẽ cười, nhìn lên.
“Ta nghe nói tiểu thư Giang gia coi trọng danh vọng nhất, vậy thế này thì sao?”
“Hôn lão tử một cái, ta thả ngươi đi.”
Ta cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nhất thời không ai nói chuyện.
Một lúc sau, ta đứng dậy.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tạ Lâm, ta càng ngày càng tiến sát tới gần hắn.
[Nàng giận sao?]
[Tại sao nàng lại giơ tay lên? Nàng định đánh mình?]
[Chắc là nàng tức giận lắm.]
[Quên đi, đánh thì đánh.]
Ta vươn tay nắm lấy cổ y phục hắn, kéo hắn tới gần.
Tạ Lâm nhìn chằm chằm vào mặt ta, hai mắt mở to.
Ta ngửa cằm lên, hôn lên má hắn.
4.
Ta chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đẩy ra.
Tạ Lâm lùi lại theo bản năng, nhưng lại vấp phải ngưỡng cửa phía sau, ngã rầm xuống đất.
Ta hơi nghi hoặc, không phải hắn bảo ta hôn sao?
Sao giờ lại hành động như thể bị ta sàm sỡ thế?”
Trong giây tiếp theo, một thanh âm răng rắc bùng nổ trong đầu ta.
Ta giật mình, nhìn Tạ Lâm với ánh mắt kinh hãi.
Hắn là, đang đốt pháo trong lòng hả??
Tạ Lâm chú ý tới ánh mắt của ta, gần như ngay lập tức đảo mắt đi, sau đó từ dưới đất bò dậy chạy ra ngoài.
Ta không thể hiểu nổi người đàn ông này.
Vậy, hôn cũng hôn rồi, bao giờ hắn mới thả ta ra?
…
Mãi tới tối, Tạ Lâm mới quay lại.
Hắn bước tới cửa sổ phòng ta, không nói một lời, ta đang ngắm trăng, đột nhiên nhìn thấy hắn thì giật mình.
“Đi thôi.”
Ta sửng sốt: “Đi đâu?”
Tạ Lâm: “Không phải ngươi muốn xuống núi sao? Ta đưa ngươi xuống.”
Trong ánh sáng lờ mờ, ta nhìn không rõ nét mặt hắn.
Nhưng vừa nghe thấy lời này, ta lập tức liền vui vẻ: “Vậy mau mau đi thôi!”
[Đồ không có lương tâm.”
Ta khựng lại: “?”
[Tim nàng làm bằng đá sao?]
[Nàng thực sự muốn trở thành thái tử phi à?]
[Chung quy cũng là do mình tính sai.]
Ta phát điên lên khi nghe thấy nó.
Người này sao nội tâm lại phong phú đến vậy chứ.
Tạ Lâm làm mặt lạnh, dẫn ta tới một con đường nhỏ, nơi đó có một con ngựa đang chờ sẵn.
Ta nhìn quanh, “Chỉ có hai chúng ta sao?”
Tạ Lâm hừ lạnh một tiếng: “Giang tiểu thư còn muốn ta gọi các huynh đệ trong thôn tới tiễn cô sao?”
[Cơ hội cuối cùng để được ở riêng với nàng, ai dám quấy rầy, lão từ chặt đứng chân kẻ đó!]
Thôi vậy, ta đã quen với cái suy nghĩ này của hắn rồi.
Tạ Lâm chỉ ngựa: “Lên đi, ta dắt cho.”
Nghe thế, ta gật đầu.
Sau đó, ta giơ chân giẫm lên bàn đạp, vươn tay nắm lấy dây cương, dùng hết sức…
Ta lơ lửng giữa không trung.
Bây giờ ta đang ở trong tình trạng khá lúng túng, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.
Có hơi xấu hổ…
Nhận thấy ánh mắt Tạ Lâm nhìn qua, ta hiếm khi đỏ mặt.
“Ừm, giúp ta với.”
Tạ Lâm sửng sốt một chút, sau đó không nói một lời, vươn tay ôm lấy eo ta, dễ dàng nhấc ta ngồi lên ngựa.
Ta ngồi trên lưng ngựa, nhìn Tạ Lâm bên dưới, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tạ Lâm: “Phiền phức.”
[Eo nàng nhỏ quá…]
[Nàng còn nhớ tới mình…]
Tiên Nữ Của Tướng Quân
Tác giả: 北瓜 | Chương: 1 | Lượt xem: 10,832