Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Tiên Nữ Của Tướng Quân > Chương 4: .

Tiên Nữ Của Tướng Quân

Tác giả: 北瓜​ | Chương: 4 | Lượt xem: 10,830

Chương 4: .

Lúc ta chạy lên cầu, Tạ Lâm vẫn chưa đi.

Hắn chỉ đứng bất động ở đó nhìn ta, không chút biểu cảm, giống như một tên ngốc to lớn vậy.

Ta đi thẳng tới, nắm lấy cổ áo hắn dưới ánh mắt khó hiểu của hắn: “Đã đồng ý là hai năm, sao chàng lại bắt ta đợi thêm một tháng?”

Tạ Lâm sửng sốt hồi lâu mới mở miệng: “Xin lỗi.”

Hắn thậm chí còn không giải thích.

Ta nhìn hắn chằm chằm không nói, hắn cũng im lặng.

Tất nhiên, chỉ là bên ngoài im lặng mà thôi.

[Nàng đợi ta hai năm?]

[Nàng thực sự chờ ta sao?]

[Nàng đang chờ ta cưới nàng sao?]

[Ta không nằm mơ chứ?]

Ta vỗ vào má hắn, “Đau không?”

Tạ Lâm ủy khuất che mặt: “Đau.”

Ta gật đầu: “Vậy thì không phải mơ đâu.”

Lúc đó, vẻ mặt hắn như thể đang thấy ma.



Trong một canh giờ tiếp đó, ta ngồi bên cầu với Tạ Lâm, hắn chìm vào trầm tư một lúc lâu.

“Vì vậy, nàng có thể nghe thấy lời ta nói?”

Ta gật đầu.

“Cho nên, nàng biết ta thích nàng?”

Ta gật đầu.

Tạ Lâm ngừng nói.

Trong lòng: [Muốn chết quá.]

Ta lắc đầu, “Ta không muốn làm góa phụ.”

Tạ Lâm ngước lên, đôi mắt lấp lánh.

Ta bị hắn làm cho xấu hổ: “Quà sinh nhật thì sao?”

Hắn sững người một lúc, “Gì cơ?”

Ta nhìn hắn: “Chàng đừng giở trò, ta nghe thấy hết rồi.”

Ta xòe hai tay ra: “Mau đưa cho ta.”

Tạ Lâm sững sờ tại chỗ, thần sắc tan rã từng chút từng chút một.

Ta nhận ra có gì đó không đúng: “Sao thế?”

Tạ Lâm: “… Vừa rồi ta thấy nàng chèo thuyền trên hồ với nam nhân khác, ta có chút tức giận nên đã ném quà sinh nhật của nàng xuống hồ rồi.”

Ta: “…”

Tạ Lâm lập tức nói: “Nàng đừng giận, ta lập tức đi lấy về!”

Ta giật mình, vội cản lại.

Nhưng trước khi ta phát ra âm thanh, hắn đã nhảy phịch xuống hồ.

Tên ngốc này!

13.

Tạ Lâm lập công lớn trong trận Nam Quân.

Ngay cả Hoàng Đế cũng nghe nói về sự dũng cảm của hắn, không chỉ thăng chức cho hắn mà còn ban cho hắn một phủ đệ nhỏ.

Bây giờ, hắn cũng có thể được coi là một vị tướng.

Kể từ lúc hắn trở về, Tiểu Đào lại có thể nhặt được rất nhiều đồ đặt bên bệ cửa sổ.

Đôi khi là gói điểm tâm, đôi khi là hộp phấn má, đôi khi là châm cài…

Tiền lương của Tạ Lâm không nhiều lắm, hắn đã tiêu hết vào những thứ này.



Vào mùa thu năm Lâm An thứ 16, kinh thành xảy ra biến cố lớn.

Thái tử bị ám sát trong chuyến du ngoạn phương nam và suýt nữa mất mạng.

Đại khái là do Cửu hoàng tử làm, dù sao thì hoàng tử dưới gối bệ hạ không có nhiều lắm, ngoại trừ Thái Tử chỉ còn lại có Cửu hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử mới vừa tròn một tuổi.

Nếu như Thái Tử mất mạng, Cửu hoàng tử sẽ là người nối ngôi.

Dã tâm của Cửu hoàng tử đã rõ như ban ngày, ai mà không biết?

Chỉ là hiện tại không có chứng cớ, cũng không ai có thể nói gì.

Bệ hạ vừa lo vừa giận, lập tức phát quân đi hộ tống Thái Tử trở về bình an vô sự.

Việc này đổ lên đầu Tạ Lâm.

Trước khi Tạ Lâm rời đi, ta đã nhận được một lá thư mật.

Dù không ghi tên người gửi, ta cũng không rõ là ai.

Trên đó chỉ viết mấy chữ: [Cửu hoàng tử phái người giết Thái Tử, phải hộ tống người về kinh.]

Ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì vậy liền theo bản năng chạy ra cổng thành.

Tính toán thời gian, chắc là hắn sắp ra khỏi thành rồi.

Trời đã khuya, trên đường không có nhiều người đi lắm.

Ta vội vã chạy, cuối cùng cũng bắt kịp đoàn hộ tống vào giây cuối cùng.

Tạ Lâm đã ra khỏi cổng thành, ra leo lên tường thành, thở hổn hển.

Lúc ta nhìn xuống, có rất nhiều người, nhưng ta có thể chính xác xác định được bóng dáng của Tạ Lâm trong số đó.

Đột nhiên, hắn cũng nhìn lên.

Ánh mắt chạm nhau, hắn mỉm cười với ta.

Ta lại lần nữa nghe thấy tiếng lòng của hắn.

[Đừng to lắng, ta sẽ an toàn trở về.]

[Ta biết lần này nguy hiểm thế nào, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.]

[Giang tiểu thư, đợi ta trở về cưới nàng.]

[Lần này ta sẽ không bao giờ thất hứa nữa.]

15.

Trong lúc Tạ Lâm vắng mặt, mẹ ta lại tới thăm ta.

Bà nói, “Liên Nguyệt, có phải con có người mình thích rồi không?”

Ta không phủ nhận như mọi khi, chỉ thầm nghĩ trong đầu: “Dạ.”

Mẹ ta: “Không có thì không có, đừng lo… hả?”

Bà ấy ngạc nhiên nhìn ta: “Dạ? Công tử nhà ai thế?”

Ta “chậc” một tiếng: “Không tiện nói ra ạ.”

Rốt cuộc thì lúc về kinh không biết hắn là người hay là quỷ nữa.



Hai tháng sau, Thái Tử rốt cuộc cũng trở về kinh thành.

Chỉ có vài chục lính canh đi cùng, tất cả bọn họ đều không phải hắn.

Đứng trên tường thành nhìn xuống, không khỏi nhíu mày.

Mẹ ta từ bên cạnh nắm lấy tay ta, vẻ mặt lo lắng: “Sao thế? Tạ Lâm không về sao?”

Ta thở dài, chỉ vào người đi đầu bịt kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt lén lút nhìn về phía này.

“Kia kìa mẹ.”

Tạ Lâm đã tận chức tận trách để hộ tống Thái Tử trở về kinh thành, đó là một sự cống hiến lớn.

Hoàng Đế phong hắn là Ưng Dương tướng quân, thăng quan ngũ phẩm, ban thưởng vàng bạc và phủ đệ, Tạ Lâm trong thời ngắn đã được rất nhiều dân chúng chú ý.

Chỉ là có chút lạ.

Hắn dường như đang… tránh mặt ta.

Sau lần thứ năm chặn cửa nhà hắn, ta mới chắc chắn rầng người này đang trốn ta.

“Tạ Lâm! Ra đây!”

Phủ của Tạ Lâm cũng không lớn, ta đứng trong sân viện gọi hắn.

Các nha hoàn bối rối nhìn ta, không dám tiến lên.

Đợi một lúc vẫn không có ai trả lời.

Ta hít sâu một hơi: “Nếu chàng không ra đây, ngày mai ta sẽ cùng thiếu gia nhà khác đi du thuyền ngắm hồ!”

“Không chỉ ngắm hồ, ta sẽ còn cùng hắn thưởng hoa dưới trăng, ngắm sao trên lầu cao, uống trà dưới mưa!”

Một lúc sau, một bóng người chậm rãi đi ra.

Hắn nhìn tôi nói, “Nàng muốn gì?”

Ta cau mày nhìn hắn, “Ta biết là chàng có thể nghe thấy mà.”

Tạ Lâm giật mình, theo bản năng che má, sau đó lại ý thức được hành động vô lý này liền xấu hổ bỏ tay xuống.

“Quay qua đây cho ta xem.”

Tạ Lâm có chút do dự, ta thật sự đợi không được, trực tiếp nắm lấy cánh tay hắn.

Tạ Lâm quay qua, ta thấy má trái của hắn.

Có một vết sẹo trên đó, dài từ tai tới cằm.

Cuối cùng ta cũng biết lý do hắn tránh mặt ta.

Hắn bị hủy dung rồi.

Hắn nghĩ là hắn không xứng với ta nữa.

Tên ngốc này.

Ta bực mình, chỉ thẳng vào mặt hắn: “Chỉ vì chuyện này mà chàng lại dám chặn ta nhiều ngày như vậy?”

Tạ Lâm quay đầu lại: “Ta sợ sẽ hù nàng.”

Ta nhìn kỹ vết thương của hắn nói: “Thật ra nhìn kỹ thì có sẹo cũng đẹp trai lắm mà.”

Tạ Lâm sửng sốt một chút, sau đó hai mắt sáng lên: “Thật sao?”

Ta gật đầu: “Thật.”

Cuối cùng ta hỏi hắn, “Vậy khi nào chàng định tới nhà ra mắt cha mẹ ta?”

Tạ Lâm lại lần nữa do dự.

Hắn cũng cảm thấy là cha mẹ ta nhất định sẽ coi thường hắn.

Ta hít sâu một hơi: “Tạ Lâm, chẳng lẽ chàng thăng quan tiến chức rồi liền coi thường cả ta sao?”

Tạ Lâm kinh hãi nhìn ta: “Sao có thể??”

“Vậy bao giờ chàng mới đi?”

Tạ Lâm: “Ba ngày sau?”

“Hửn?”

Tạ Lâm: “Ngày mai! Ngày mai ta sẽ đi!”

“Tạm được.”

16.

Cửu hoàng tử chạy trốn, chứng cứ hắn phản bội đã được trình lên triều đình.

Hoàng Đế vô cùng tức giận, ra lệnh bắt giữ hắn ra rồi nhanh chóng xử lý.

Công việc đơn giản lại béo bở này lại rơi vào tay Tạ Lâm.

Sự nghiệp quan trường của người này thành công ngoài sức tưởng tượng.

Nhiệm vụ lần này không có gì khó khăn, nửa tháng sau, Tạ Lâm mang theo Cửu hoàng tử trở về kinh.

Hoàng Đế hỏi hắn muốn thưởng gì.

Tạ Lâm chỉ nói: “Thần muốn xin bệ hạ ban hôn.”

Hoàng Đế có chút hứng thú: “Cô nương nhà ai vậy?”

Tạ Lâm: “Con gái của Lễ bộ Thượng thư Giang Liên Nguyệt.”



Vào ngày ta với Tạ Lâm thành hôn, đường phố ở trong kinh thành tắc nghẽn đông đúc.

Người dân khắp nơi kéo tới xem náo nhiệt.

Ta ngồi trên chiếc kiệu rước dâu lắc lư suốt một quãng đường.

Trên đường đi, đột nhiên kiệu dừng lại.

Tiểu Đào bên cạnh nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, là nhị tiểu thư.”

Ta vén rèm nhìn ra ngoài.

Giang Tích Âm bị áp giải về phía trước trong bộ y phục tù nhân đeo gọng xiềng xích.

Nàng ta ngước lên nhìn ta.

Đôi mắt phức tạp, nhẹ nhõm và hạnh phúc.

Khi chúng ta vô tình gặp nhau, ta đã nghe thấy nàng ta nói một câu.

“Tỷ, lần này tỷ thắng rồi.”

Nàng ta thua rồi.

Nhưng ta cũng không thắng.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc so sánh với nàng ta.

Trên thực tế, chỉ cần nàng ta không gây sự với ta, ta có thể chung sống hòa bình với nàng ta.

Bức thư mật trước đó được gửi cho ta và cả chứng cứ về việc phản bội của Cửu hoàng tử đều do Giang Tích Âm giao lên.

Đây là điều ta biết từ lâu rồi.

Vì thế, ta đã nhờ Tạ Lâm đứng ra xin tha cho nàng ta một mạng.

Chỉ là từ nay về sau, sợ là cả đời này nàng ta phải ở trong ngục rồi.

Tiểu Đào đồng tình với nàng: “Nhị tiểu thư sao phải làm thế chứ?”

Sao phải làm thế à?

Có lẽ nàng ta chỉ đơn giản là muốn chôn tất cả theo đứa con chưa chào đời của mình mà thôi.

17.

Năm Lâm An thứ 18.

Tuyết rơi dày đặc ở thủ đô và có vô số người tới kinh thành lánh nạn.

Ta đi dựng lều phát cháo, Tạ Lâm tới hỗ trợ ta.

“Nương tử, cẩn thận.”

Ta hơi bất lực: “Đã được bốn tháng rồi, thiếp ổn mà.”

Tạ Lâm đỡ bụng ta: “Nàng vẫn phải cẩn thận, đừng chủ quan.”

Kho phát cháo được dựng lên.

Ta tới giúp phát cháo, đưa cháo cho người tị nạn.

Họ cẩn thận nhận cháo từ tay ta, gọi ta là nữ Bồ Tát.

Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới nhưng đôi mắt lại rất sáng.

Cậu bé đó không hề khiêm tốn và tôn trọng như những người khác, cậu nhìn thẳng vào ta.

Thậm chí là có chút xúc phạm.

Tạ Lâm phát bánh bao ở phía bên kia, không chú ý tới.

Nhưng Tiểu Đào lại thấy rõ.

Nàng có chút không hài lòng: “Ngươi thật vô lễ!”

Cậu bé thu hồi ánh mắt, nhận lấy bát cháo từ tay ta.

Cậu cúi đầu nói: “Phu nhân thật xinh đẹp, không giống Bồ Tát, mà là giống Tiên Nữ.”

Tiểu Đào tức giận vì miệng lưỡi nhanh nhảu của tên nhóc, ta chỉ cười lắc đầu.

Khi chuyển cháo cho người tiếp theo, ta hơi dừng lại.

Cậu bé vừa rồi làm ta nhớ lại một câu chuyện xưa.

Lúc đó ta mới mười tuổi.

Theo cha mẹ ra ngoại ô kinh thành phát cháo.

Ở đó vừa trải qua một trận lũ lụt, người dân phải di dời và đói ăn.

Ta bắt chước cha mẹ đút cháo cho họ.

Lúc đó, cũng có một thiếu niên đi tới.

Hắn lấy cháo, nghiêm túc hỏi ta: “Muội là tiên nữ sao?”

Ta buồn cười: “Muội không phải tiên nữ, muội là Giang Liên Nguyệt.”

Thiếu niên trầm ngâm gật đầu: “Vậy Giang Liên Nguyệt là tiên nữ.”

Hắn chỉ vào bà già đang nhìn về phía này: “Bà ta bị tàn tật, ta có thể lấy thêm một phần cho bà được không?”

Ta múc một bát khác đưa cho hắn: “Đây.”

Nhìn thân hình gầy gò của hắn, ta cảm thấy xót xa.

Ta lấy đồ ăn vặt mang theo từ trong túi ra: “Nè, cho huynh cả cái này nữa.”

Thiếu niên liếc ta vài lần rồi nhanh chóng cầm đồ đi mất.



Ký tức đột ngột kết thúc.

Ta quay sang nhìn Tạ Lâm nghi hoặc.

Những tò mò năm đó, rốt cuộc giờ cũng có lời giải đáp.

Ta luôn hỏi chàng ấy là trước đây đã từng gặp ta ở đâu?

Tạ Lâm luôn có cớ để đổi chủ đề, hoặc là bảo ta tự ngẫm.

Lúc này, bóng dáng của Tạ Lâm dần dần trùng với thiếu niên ta gặp năm mười tuổi.

Ta đã tìm được câu trả lời rồi.

Số phận của mỗi người, ngay từ đầu đã được định sẵn.

(END)
Chương 3
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt