Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Tôi Không Còn Ngu Nữa > Chương 3: Cuộc chiến công khai

Tôi Không Còn Ngu Nữa

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 515

Chương 3: Cuộc chiến công khai

Thời khắc then chốt cuối cùng đã đến. Trần Du nhận được tin từ Lý Minh: Lý Hạo đang chuẩn bị ký kết một hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ tài sản cốt lõi của công ty sang một công ty mới thành lập có tên "Thịnh Hạo". Đây chính là bước đi cuối cùng trong âm mưu của hắn.

Sáng hôm đó, Trần Du đến công ty sớm hơn mọi ngày. Cô mặc bộ vest màu đen sang trọng, mái tóc buộc gọn gàng, đôi mắt tỏa ra sự quyết đoán khác thường. Khi bước qua cửa, các nhân viên đều cảm nhận được không khí căng thẳng.

"Chị Trần, sáng nay..." Vương Lệ vội vàng tiến đến, nhưng bị Trần Du ngắt lời.

"Gọi tất cả trưởng phòng và giám đốc đến phòng họp lớn ngay lập tức." Trần Du ra lệnh, giọng nói không cho phép từ chối. "Và cả giám đốc Lý Hạo nữa."

Vương Lệ sửng sốt: "Nhưng anh Hạo đang có cuộc họp quan trọng..."

"Tôi nói là ngay lập tức!" Trần Du quay sang nhìn cô ta, ánh mắt sắc lẹm. "Hay cô muốn tôi đích thân đi mời?"

Vương Lệ vội vã cúi đầu: "Dạ... dạ không, em đi ngay."

Trong vòng mười phút, toàn bộ lãnh đạo cấp cao của công ty đã có mặt trong phòng họp. Lý Hạo bước vào cuối cùng, vẻ mặt khó chịu.

"Em đang làm trò gì vậy?" Hắn thì thầm với Trần Du qua kẽ răng.

Trần Du bỏ qua câu hỏi của hắn, đứng dậy trước mặt mọi người. Cô nhìn quanh phòng họp, nơi có những gương mặt quen thuộc - có người trung thành, có kẻ đã bị Lý Hạo mua chuộc.

"Thưa quý vị," giọng Trần Du vang lên rõ ràng, "hôm nay tôi triệu tập cuộc họp khẩn cấp này để trình bày một số vấn đề nghiêm trọng liên quan đến sự tồn vong của công ty chúng ta."

Lý Hạo đứng phắt dậy: "Em điên rồi sao? Đây không phải là..."

"Xin mời giám đốc Lý ngồi xuống." Trần Du lạnh lùng cắt ngang. "Hoặc nếu anh muốn, tôi có thể mời anh rời khỏi phòng họp này."

Cả phòng im phăng phắc. Chưa bao giờ họ thấy Trần Du tỏ ra quyết liệt như vậy.

Trần Du bật máy chiếu. Những hình ảnh đầu tiên hiện lên là các bản chuyển tiền bất hợp pháp từ tài khoản công ty sang các tài khoản cá nhân ở nước ngoài.

"Đây là bằng chứng về các giao dịch chuyển tiền trái phép với tổng số tiền lên đến 50 tỷ đồng trong vòng 6 tháng qua." Trần Du nói. "Tất cả đều được thực hiện dưới sự chỉ đạo của giám đốc Lý Hạo."

Lý Hạo mặt đỏ tía tai: "Em bịa đặt! Đó là các khoản chi hợp pháp cho dự án!"

"Ồ thật sao?" Trần Du mỉm cười lạnh lùng. "Vậy tại sao các khoản tiền này lại được chuyển đến tài khoản cá nhân của anh và..." cô dừng lại, nhìn thẳng vào Vương Lệ đang ngồi cuối phòng, "...của thư ký Vương Lệ?"

Một làn sóng xôn xao nổi lên trong phòng họp. Vương Lệ mặt trắng bệch, hai tay run rẩy.

Trần Du tiếp tục trình chiếu các bằng chứng tiếp theo: hợp đồng thành lập công ty Thịnh Hạo, các văn bản chuyển nhượng tài sản, và đặc biệt là bản ghi âm cuộc nói chuyện giữa Lý Hạo và Vương Lệ.

Giọng Lý Hạo vang lên rõ ràng trong phòng họp: "...Chỉ cần chuyển nốt số tiền này sang công ty mới, chúng ta có thể ra đi."

Rồi giọng Vương Lệ: "Nhưng chị Du..."

"Đừng lo về cô ta. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Cô ta sẽ là người chịu trách nhiệm cho tất cả."

Khi bản ghi âm kết thúc, không khí trong phòng họp như đóng băng. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Lý Hạo và Vương Lệ.

Lý Hạo đập bàn đứng dậy: "Đồ giả mạo! Tất cả đều là giả mạo! Cô ấy đang cố hãm hại tôi!"

"Thật sao?" Trần Du bình tĩnh rút từ trong cặp ra một tập tài liệu. "Vậy anh có thể giải thích tại sao các chữ ký trong các hợp đồng chuyển nhượng này lại giống hệt chữ ký của anh không? Và tại sao số tiền trong tài khoản cá nhân của anh lại trùng khớp với số tiền bị thiếu hụt trong tài khoản công ty?"

Lý Hạo không thể trả lời. Hắn nhìn xung quanh, tìm kiếm sự ủng hộ từ những đồng minh đã bị mua chuộc, nhưng tất cả đều cúi mặt tránh ánh mắt của hắn.

Đúng lúc này, Lý Minh bước vào phòng họp, đi cùng là hai nhân viên pháp lý.

"Thưa quý vị," Lý Minh nói, "với tư cách là đối tác lớn của công ty, tôi xác nhận tất cả những bằng chứng chị Trần Du vừa trình bày đều là sự thật. Chúng tôi đã có cuộc điều tra độc lập và hoàn toàn ủng hộ chị Trần Du trong việc bảo vệ tài sản hợp pháp của công ty."

Lý Hạo như bị sét đánh. Hắn không ngờ Trần Du lại có sự chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy.

"Em... em đã biết từ bao giờ?" Hắn thều thào hỏi Trần Du.

Trần Du bước lại gần hắn, giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Từ rất lâu rồi, Lý Hạo. Từ trước khi anh và con điếm đó bắt đầu âm mưu của mình."

Hắn lùi lại hai bước, khuôn mặt biến sắc: "Không thể nào... Làm sao em..."

"Bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện đó." Trần Du quay lại với mọi người. "Tôi tuyên bố, từ giây phút này, giám đốc Lý Hạo và thư ký Vương Lệ bị tạm đình chỉ mọi chức vụ trong công ty. Mọi quyền hạn và trách nhiệm của họ sẽ do tôi trực tiếp đảm nhận."

Vương Lệ bật khóc: "Chị Du, em xin lỗi! Em bị anh Hạo ép buộc!"

"Im đi!" Trần Du quát lên. "Cô nghĩ tôi không biết cô đã chủ động tham gia vào âm mưu này như thế nào sao? Cô nghĩ tôi không biết hai người đã ngoại tình với nhau bao lâu rồi sao?"

Những lời nói này như những mũi dao đâm thẳng vào tim Vương Lệ. Cô ta ngã quỵ xuống đất.

Lý Hạo cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Được rồi, em thắng. Nhưng em đừng quên, tôi vẫn là chồng em. Tôi vẫn có quyền thừa kế một nửa tài sản."

Trần Du cười lạnh: "Anh nhầm rồi. Với những bằng chứng này, anh không những không được chia một xu nào, mà còn phải ngồi tù. Và..." cô hạ giọng, "...tôi đã thuê luật sư giỏi nhất để đảm bảo anh sẽ ở trong tù lâu nhất có thể."

Ngay chiều hôm đó, cảnh sát kinh tế đã đến công ty. Lý Hạo và Vương Lệ bị bắt giữ với các cáo buộc gian lận tài chính, biển thủ tài sản và âm mưm chiếm đoạt công ty.

Khi Lý Hạo bị dẫn đi, hắn quay lại nhìn Trần Du lần cuối, ánh mắt đầy hận thù: "Cô nghĩ cô đã thắng ư? Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!"

Trần Du đáp lại bằng một cái nhìn lạnh băng: "Tôi rất mong chờ điều đó. Nhưng lần tới, anh sẽ đối diện với tôi trong tư cách một tù nhân."

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Trần Du đứng một mình trong văn phòng. Cô nhìn xuống đường phố, nơi xe cảnh sát đang đưa Lý Hạo và Vương Lệ đi. Trong lòng cô không cảm thấy hả hê, chỉ là sự trống rỗng.

Nhưng cô biết, đây mới chỉ là bắt đầu. Cuộc chiến pháp lý phía trước sẽ còn dài và phức tạp hơn nhiều. Và quan trọng hơn, cô còn phải ổn định tình hình công ty, lấy lại niềm tin của nhân viên và đối tác.

Cô quay lại bàn làm việc, nhấc điện thoại gọi cho mẹ:

"Mẹ, con có thể đưa Tiểu Bảo về được rồi. Mọi chuyện đã kết thúc."

Giọng bà mẹ ở đầu dây bên kia vui mừng: "Thật à? Vậy thì tốt quá! Con trai, mẹ con sắp về nhà rồi!"

Trần Du cúp máy, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Dù đã trải qua bao đau khổ và phản bội, nhưng giờ đây cô đã có thể bắt đầu lại. Với bài học từ quá khứ, với sự mạnh mẽ của hiện tại, và với hy vọng về tương lai.

Cô biết mình sẽ không bao giờ cho phép bản thân bị lừa dối hay yếu đuối nữa. Từ nay về sau, Trần Du sẽ là một người phụ nữ hoàn toàn khác - mạnh mẽ, độc lập, và không bao giờ để bất kỳ ai có cơ hội làm tổn thương mình lần nữa.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt