Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Ai mới thật sự là người thân? > Chương 1: .

Ai mới thật sự là người thân?

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 561

Chương 1: .

Tôi tên là Hạ Vy.

Nếu hỏi về tuổi thơ của tôi, có lẽ chỉ gói gọn trong mấy chữ: chịu đựng và nhường nhịn.

Tôi là con cả trong nhà, dưới tôi còn một đứa em gái tên Mai. Từ nhỏ, tôi đã quen với việc tất cả tình thương trong gia đình đều dồn hết cho nó, còn tôi thì chỉ là cái bóng mờ trong mắt cha mẹ.

Mẹ tôi vẫn thương tôi, nhưng bà vốn yếu đuối, chẳng bao giờ dám đứng lên phản đối cha. Cha thì khác, ông lúc nào cũng coi tôi như một thứ dư thừa, chỉ tồn tại để làm nền cho em gái.

1. Những bữa cơm đầy chênh lệch

Ký ức tuổi thơ hiện về rõ ràng nhất, chính là những bữa cơm gia đình.

Trong mâm cơm, nếu có món ngon thì chắc chắn sẽ được gắp cho Mai trước. Mẹ tôi gắp thêm cho nó, cha tôi cũng cười bảo:

Con gái út là vàng ngọc, phải bồi bổ cho nó lớn mới được.

Còn tôi? Nếu may mắn thì đến lượt cuối cùng, còn không thì chỉ ăn phần thừa lại. Nhiều lần tôi buột miệng hỏi:

Sao lúc nào con cũng bị để cuối?

Cha tôi liếc mắt, giọng lạnh băng:

Con là chị, phải nhường em. Đó là bổn phận.

Câu nói ấy, từ nhỏ đã in vào đầu tôi, như một sợi xích vô hình.

2. Học giỏi cũng vô ích

Tôi vốn ham học. Ngày nhỏ, thành tích của tôi luôn đứng nhất nhì lớp. Có lần, tôi được giải học sinh giỏi toàn tỉnh, còn được lên báo. Tôi hí hửng mang tờ báo về, nghĩ cha sẽ vui mừng.

Nhưng ông chỉ liếc qua, nhếch mép:

Con gái học nhiều cũng chẳng để làm gì, sau này cũng về nhà chồng.

Tôi nghẹn họng, còn chưa kịp phản ứng thì ông quay sang cười nói với Mai:

Sau này cha sẽ cho con học thật cao, muốn gì cha cũng lo. Con bé Vy thì không cần, học giỏi mấy cũng vô ích.

Lúc ấy tôi mới mười bốn tuổi, nghe câu nói ấy mà như rơi vào hố sâu.

3. Gánh nặng học phí

Khi tôi đỗ vào một trường đại học danh giá ở thành phố lớn, tôi đã mừng phát khóc. Tôi nghĩ, cuối cùng cha mẹ cũng phải tự hào về tôi.

Nhưng kết quả lại tàn nhẫn hơn tôi tưởng.

Cha tôi chỉ phẩy tay:

Không cần phí tiền, con gái học cao làm gì. Muốn học thì tự lo đi, nhà này còn để dành tiền cho Mai sau này vào đại học.

Tôi chết lặng. Mẹ tôi muốn nói giúp nhưng bị ông quát một câu:

Bà im đi, tôi tính thế nào thì làm thế ấy!

Vậy là, những năm tháng đại học, tôi phải vừa học vừa làm thêm, từ bưng bê quán ăn, phát tờ rơi, gia sư, cho đến dọn dẹp thuê. Có tháng chỉ ngủ được vài tiếng, vậy mà vẫn phải gửi một phần tiền về cho cha, vì ông nói:

Con có ăn học thì cũng nhờ cha nuôi từ nhỏ, giờ phải có trách nhiệm san sẻ cho gia đình.

Thực chất, tôi biết, tất cả số tiền ấy đều để dành cho Mai.

4. So sánh tàn nhẫn

Điều khiến tôi thấy nhục nhã nhất là, mỗi lần có họ hàng đến chơi, cha luôn mang Mai ra khoe khoang:

Con bé Mai vừa được chọn đi thi học sinh giỏi, sau này nhất định giỏi giang hơn chị nó.

Nếu tôi có mặt, ông còn thản nhiên nói:

Vy á? Nó chỉ được cái ham học chứ ngốc nghếch, chẳng biết giữ lấy phúc phần. So với em nó thì thua xa.

Mỗi lần nghe những lời ấy, tôi vừa xấu hổ vừa đau đớn. Tôi từng nhiều lần tự hỏi: Vì sao mình sinh ra trong nhà này, mà lại giống như đứa con nuôi không được thừa nhận?

5. Vết thương đầu đời

Tôi nhớ rõ một buổi tối năm cấp ba. Hôm ấy, tôi vừa đạt học bổng toàn phần, là niềm tự hào của cả lớp. Thầy cô còn gọi điện báo tin cho gia đình.

Tôi hí hửng chạy về nhà, nhưng vừa bước vào cửa, đã nghe tiếng cha cười vang:

Con bé Mai hát hay quá, đúng là có năng khiếu trời cho. Sau này cha sẽ cho nó đi học nhạc, nhất định nổi tiếng!

Tôi đứng sững ở cửa, cầm tấm giấy chứng nhận trong tay, không ai buồn hỏi đến.

Tôi chợt hiểu, trong ngôi nhà này, dù tôi có cố gắng đến đâu, cũng chẳng bao giờ được nhìn nhận.

???? Đêm đó, lần đầu tiên tôi khóc đến nghẹt thở.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt