6. Nhường cơ hội
Thời cấp ba, nhà trường có tổ chức một chuyến đi trải nghiệm thực tế cho những học sinh xuất sắc. Tôi nằm trong danh sách được chọn, còn Mai thì không.
Tôi háo hức lắm, vì đây là lần đầu tiên tôi có thể ra khỏi thị trấn nhỏ bé, nhìn thấy những điều mới mẻ. Nhưng khi vừa đem tờ thông báo về, cha đã nói ngay:
Mai cũng muốn đi, con nhường cho em.
Tôi tròn mắt:
Nhưng con được chọn vì thành tích học tập, còn em thì không đủ điều kiện.
Cha cau mày:
Thì đã sao? Mày là chị, nhường cho em là chuyện đương nhiên. Mai có đi mới mở mang tầm mắt, còn mày đi cũng chẳng ích gì.
Tôi nghẹn lời, nhìn sang mẹ cầu cứu. Nhưng bà chỉ cúi đầu im lặng, bàn tay nắm chặt vạt áo.
Cuối cùng, tôi đành gạt nước mắt, để Mai thay mình đi. Hôm sau, khi nhìn em gái hí hửng lên xe, tôi chỉ thấy tim mình như bị ai xé ra.
7. Đứa con gái “ngốc nghếch”
Có lần, tôi bị sốt cao đúng ngày thi học kỳ. Vừa gắng gượng làm bài vừa run rẩy vì nóng lạnh, vậy mà vẫn cố gắng đạt điểm khá.
Khi về đến nhà, tôi mệt đến mức ngã quỵ ngay trước cửa. Mẹ hốt hoảng chạy lại, định dìu tôi vào thì cha đã gắt:
Nó chỉ làm bộ thôi. Con gái mà yếu ớt thế thì làm được trò trống gì.
Trong khi đó, Mai chỉ cần hơi ho một tiếng, cả nhà lập tức tất bật nấu cháo, mua thuốc, còn tôi thì phải tự lo.
Dần dần, tôi học cách im lặng chịu đựng, bởi có nói ra cũng chẳng ai lắng nghe.
8. Biến cố ở trường
Năm cuối cấp, trường tổ chức cuộc thi hùng biện. Tôi được giáo viên chọn đại diện lớp tham gia. Đó là cơ hội rất lớn, bởi người thắng cuộc sẽ được cộng điểm ưu tiên khi xét đại học.
Tôi lao vào tập luyện, viết bài, nhờ thầy cô chỉnh sửa từng câu chữ.
Nhưng đến gần ngày thi, cha tôi bất ngờ xuất hiện tại trường, tìm gặp thầy chủ nhiệm. Không hiểu ông đã nói gì, mà cuối cùng người được thay thế lại chính là Mai – trong khi nó học lớp khác, không hề nằm trong danh sách.
Hôm ấy, tôi nhìn bảng thông báo tên mình bị gạch đi, thay bằng tên em gái, mà hai bàn tay run đến bật máu.
Khi tôi về nhà hỏi, cha chỉ lạnh lùng đáp:
Mai hoạt bát hơn, đứng trước đám đông mới xứng. Mày thì chỉ biết cắm đầu vào sách, chẳng khéo léo bằng em.
Tôi cứng họng, nước mắt trào ra.
9. Cái tát đầu đời
Ngày Mai lên sân khấu, tôi đứng dưới khán đài lặng lẽ theo dõi. Nó đọc trơn tru bài diễn văn – chính là bản tôi đã viết, từng câu từng chữ.
Người ta vỗ tay rào rào, còn tôi thì chỉ thấy như bị dao đâm từng nhát.
Tối hôm ấy, tôi không kìm được mà bật khóc, nói với cha:
Đó là bài con viết. Sao lại để em lấy đi?
Ông trừng mắt, giáng thẳng vào má tôi một cái tát nảy lửa:
Mày im đi! Con gái lớn mà ích kỷ, có tí tài mọn cũng giành giật với em. Đúng là vô phúc!
Tôi ôm má, lặng lẽ nuốt ngược tiếng nức nở vào lòng.
Từ giây phút đó, tôi biết rằng, trong mắt cha, tôi chẳng bao giờ là con gái ông.
10. Vết dao khắc vào tim
Ngày tôi đỗ vào đại học danh giá, hàng xóm kéo đến chúc mừng. Tôi thầm nghĩ, lần này chắc chắn cha cũng sẽ nở mày nở mặt.
Nhưng khi mọi người vừa rời đi, ông lại ném bộ hồ sơ xuống bàn, lạnh giọng:
Đừng mơ tôi bỏ tiền cho mày học. Tiền để dành cho Mai. Mày muốn học thì tự lo, học nhiều rồi cũng chỉ về làm osin nhà chồng.
Tôi run rẩy hỏi:
Vậy… cha coi con là gì?
Ông nhìn tôi như nhìn một kẻ xa lạ, buông ra câu nói tàn nhẫn:
Từ nhỏ đến lớn, mày có bao giờ thắng nổi con Mai đâu?
Câu nói ấy, như một vết dao khắc sâu vào tim tôi, để lại vết sẹo không bao giờ lành.
???? Đêm đó, tôi thu dọn hành lý, ôm lấy tấm giấy báo nhập học, nước mắt ướt đẫm gối. Tôi tự nhủ: Từ nay, con đường của mình, chỉ có thể tự bước đi.
Ai mới thật sự là người thân?
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 560