Tôi tên Vy, lớn lên trong ngôi nhà mà tình thương lúc nào cũng nghiêng về phía em gái Mai. Khi đặt chân vào cổng trường đại học, tôi cứ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ khác. Nhưng thực tế không phải vậy.
Cha chẳng đưa nổi cho tôi một đồng học phí. Tôi vừa học vừa làm thêm, có khi ban ngày đi học, tối về phục vụ quán ăn đến tận khuya. Đôi tay sưng phồng, đầu óc mệt mỏi, nhưng tôi vẫn kiên cường.
Thế rồi, trong những ngày tháng mệt nhọc ấy, tôi gặp anh – Trần Quân.
Anh không phải người giàu có, chỉ là nhân viên văn phòng bình thường. Nhưng anh hiền lành, biết quan tâm, thỉnh thoảng đến quán nơi tôi làm thêm để đưa tôi về. Trong ánh mắt anh, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự dịu dàng mà mình thiếu thốn từ thuở nhỏ.
Tình yêu đến như một chỗ dựa. Tôi nghĩ, ít ra nếu gia đình ruột thịt không che chở, thì có lẽ, người đàn ông này sẽ cùng tôi đi hết quãng đời còn lại.
Ra trường được một năm, tôi và Trần Quân quyết định cưới. Đám cưới diễn ra giản dị, không rình rang, không xa hoa.
Tôi vốn nghĩ cha sẽ không đến, nhưng ông vẫn xuất hiện, ngồi ghế chủ hôn, mặt mày hãnh diện. Thế nhưng, khi khách khứa đã về hết, ông kéo tôi ra một góc, dằn giọng:
Giờ mày đi lấy chồng rồi, nhớ gửi tiền về cho em mày ăn học. Nhà này vẫn phải dựa vào mày.
Tôi lặng người. Ngày cưới, lẽ ra cha nên dặn dò con gái hãy sống hạnh phúc, hãy giữ gìn hôn nhân. Nhưng trong mắt ông, tôi chỉ như một cái ví di động.
Đêm tân hôn, tôi ôm Trần Quân mà khóc. Anh nhẹ nhàng xoa lưng tôi, thì thầm:
Không sao, có anh ở đây. Chúng ta rồi sẽ vượt qua.
Từ sau ngày cưới, cha mẹ tôi liên tục gọi điện: nào là tiền học phí cho Mai, tiền thuê nhà ở thành phố, rồi tiền tiêu vặt.
Lương của tôi và Trần Quân cộng lại cũng chẳng dư dả. Chúng tôi thuê căn phòng trọ nhỏ, tiền điện nước còn phải tính toán từng đồng. Nhưng mỗi lần cha gọi, tôi lại cắn răng gửi tiền về.
Có tháng, tôi còn phải vay bạn bè để đủ tiền chuyển cho em.
Trần Quân từng khuyên:
Hay là em nói thẳng với cha mẹ, mình cũng có cuộc sống riêng.
Tôi lắc đầu, nước mắt rưng rưng:
Nếu em không gửi, Mai sẽ bị nghỉ học. Cả nhà lại trách em ích kỷ.
Anh thở dài, không nói thêm, chỉ đi làm thêm ngoài giờ để phụ giúp. Trong thâm tâm, tôi thấy có lỗi với chồng, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Những năm tháng ấy, tôi giống như con thuyền chở nặng. Ban ngày đi làm, ban đêm tăng ca, cuối tuần lại nhận việc thêm.
Có lần, tôi đang mang thai ba tháng thì bị ngất ở công ty vì làm việc quá sức. Bác sĩ bảo cần nghỉ ngơi, nhưng khi cha nghe tin, ông chỉ nói:
Có gì đâu, con gái thì đẻ được, nghỉ ngơi thì tiền đâu gửi về cho Mai?
Tôi cười khổ, ôm bụng mà rơi nước mắt.
Đứa con đầu lòng của tôi, vì lao lực, mà không giữ được. Tôi nằm trong phòng bệnh, máu thấm ra ga giường, còn cha thì chỉ gọi điện thúc giục tiền học phí cho em.
Trần Quân ngồi bên cạnh, nắm chặt tay tôi, mắt đỏ hoe:
Vy à, em khổ quá rồi…
Dù khó khăn, Trần Quân chưa bao giờ bỏ mặc tôi. Anh đi làm về muộn, vẫn nấu cho tôi bát canh, giặt quần áo giúp tôi, thậm chí còn thay tôi gọi điện cho cha mẹ, khéo léo khuyên nhủ.
Chính sự hiền lành và nhẫn nhịn của anh khiến cha mẹ tôi ngày càng được đà. Cha tôi thường khen:
Thằng Quân hiếu thảo, biết điều, không như mày lúc nào cũng cãi.
Mỗi lần như thế, tôi chỉ cười gượng. Tôi biết, trong mắt cha, tôi vẫn chỉ là kẻ vô dụng.
Nhưng tôi vẫn tin, chỉ cần có Trần Quân, chỉ cần vợ chồng đồng lòng, chúng tôi sẽ xây dựng được một mái ấm thật sự.
Tôi không ngờ, chính niềm tin ấy lại mở đầu cho bi kịch sau này.
Hồi còn học đại học, mỗi khi đi ngang qua công viên, nhìn thấy những cặp vợ chồng trẻ dắt tay nhau, trong lòng tôi luôn trào dâng một khát vọng mơ hồ: “Ước gì sau này mình cũng có một gia đình yên ấm, chỉ cần bình thường thôi, không cần giàu sang, miễn là có người thật lòng yêu thương.”
Có lẽ chính ước mơ giản đơn ấy khiến tôi chấp nhận tình yêu của Trần Quân – một người đàn ông không tài giỏi, cũng chẳng có gia thế, nhưng ít ra anh mang đến cho tôi một cảm giác an toàn.
Ngày anh cầu hôn, tôi nhớ rõ hôm đó mưa phùn, hoa sấu rụng đầy góc phố. Anh chỉ có một chiếc nhẫn bạc mua ở tiệm nhỏ, nhưng trong mắt tôi, đó là món quà trân quý nhất. Tôi đã bật khóc vì cảm động.
“Vy, anh không có gì ngoài một trái tim. Nhưng anh hứa, cả đời này sẽ không để em phải chịu ấm ức.” – Trần Quân nắm tay tôi, ánh mắt nghiêm túc.
Tôi tin. Tin đến mức sẵn sàng trao gửi cả đời.
Tháng năm sau, chúng tôi tổ chức đám cưới. Đúng hơn là một buổi tiệc nhỏ, thuê nhà hàng bình dân. Vài chục bàn, khách khứa chủ yếu là bạn bè và đồng nghiệp.
Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt châm biếm của họ hàng bên ngoại khi nhìn tôi mặc chiếc váy cưới thuê, không phải hàng hiệu.
Nhưng điều khiến tôi đau nhất, lại là thái độ của cha.
Ông đến, khoác trên mình bộ vest cũ, miệng cười với khách, nhưng lúc kéo tôi ra ngoài, giọng điệu như dao cứa:
Mày lấy chồng rồi, cũng coi như hết nợ nhà này. Nhưng nhớ, em mày vẫn cần tiền học. Sau này nó thành tài, cũng là nhờ mày.
Ngày vui của tôi, ông không hề chúc phúc, mà coi tôi như một cái ví di động.
Tối đó, khi đèn tắt, tôi úp mặt vào vai Trần Quân mà khóc. Anh vỗ về:
Đừng khóc, Vy. Anh hứa, sẽ không để em khổ nữa.
Nhưng anh đâu biết, những lời hứa hẹn ngọt ngào kia chẳng thể chống lại sự tham lam của gia đình tôi.
Sau đám cưới, mọi thứ diễn ra đúng như tôi dự đoán.
Cha liên tục gọi điện, viện đủ lý do: học phí của Mai, tiền thuê nhà ở ký túc, tiền mua laptop, tiền tiêu vặt hàng tháng. Thậm chí, có lần ông còn bắt tôi gửi tiền mua xe tay ga cho em gái, vì “con gái đi học cũng phải có phương tiện cho đàng hoàng”.
Tôi nghe mà nghẹn, bởi chính mình và Trần Quân vẫn đang đi xe bus chen chúc mỗi ngày.
Trần Quân không trách, nhưng tôi thấy trong mắt anh có chút mệt mỏi. Anh làm nhân viên văn phòng, lương chỉ vừa đủ trang trải. Tôi thì lương khởi điểm thấp, lại thêm tiền nhà trọ, tiền sinh hoạt… Sau khi gửi tiền về, chúng tôi gần như chẳng còn gì.
Có lần, tôi dè dặt nói với cha:
Ba, con cũng có gia đình riêng, tiền bạc hạn hẹp, ba có thể bớt lại cho con không?
Đáp lại tôi, chỉ là một tràng mắng chửi:
Đồ bất hiếu! Mày muốn nhìn em mày bỏ học à? Mày muốn nó phải đi làm thuê như mày sao?
Tôi cắn răng chịu đựng, cuối cùng vẫn chuyển tiền.
Áp lực chồng chất. Tôi vừa đi làm vừa nhận việc ngoài giờ. Đôi bàn tay chai sạn, mắt quầng thâm, người gầy rộc đi.
Khi mang thai đứa con đầu lòng, tôi vẫn cắm cúi làm việc. Có hôm ngất ngay ở công ty. Bác sĩ bảo tôi phải nghỉ ngơi tuyệt đối, nếu không thai nhi sẽ nguy hiểm.
Tôi về nhà báo tin, hy vọng cha sẽ xót con gái. Nhưng ông chỉ hờ hững:
Có gì đâu. Con gái thì phải biết hi sinh. Nghỉ ngơi thì tiền đâu gửi về? Mai còn đang chờ tiền học phí.
Tôi chết lặng.
Kết quả, chỉ ba tuần sau, tôi mất đứa con ấy. Nằm trên giường bệnh, máu loang đỏ ga, tôi khóc không thành tiếng.
Cha gọi điện tới, vẫn chỉ hỏi một câu:
Tiền học phí tháng này mày chuyển chưa?
Tôi bật cười, một nụ cười chua chát.
Trong lúc tôi suy sụp nhất, Trần Quân vẫn ở bên. Anh không trách móc, không than phiền, chỉ lẳng lặng làm thêm giờ, kiếm thêm chút tiền để đỡ gánh nặng cho tôi.
Anh từng nói:
Vy, chúng ta cứ từ từ. Sau này em sẽ thấy mọi khó khăn đều đáng giá.
Chính sự nhẫn nhịn ấy khiến tôi nghĩ anh là chỗ dựa vững chắc. Tôi càng cố gắng chịu đựng, hi sinh nhiều hơn, vì tin rằng ít ra, chúng tôi sẽ có một gia đình thật sự.
Tôi đâu biết, hôn nhân không chỉ cần tình yêu, mà còn cần sự công bằng. Một khi cán cân nghiêng lệch quá lâu, bi kịch sớm muộn cũng sẽ đến.
Mai bắt đầu gọi điện cho tôi thường xuyên, giọng điệu ngọt ngào:
Chị à, chị nhớ giữ gìn sức khỏe. Em thật sự biết ơn chị đã hi sinh cho em. Sau này em thành đạt, nhất định sẽ báo đáp chị.
Mỗi lần nghe vậy, tôi lại thấy mình đáng, cảm giác mọi hi sinh đều có ý nghĩa. Tôi đâu ngờ, đằng sau giọng điệu dịu dàng ấy, là một tham vọng khó lường.
Trần Quân cũng bắt đầu hay nhắc đến Mai. Anh khen em tôi ngoan, học giỏi, có chí tiến thủ. Tôi nghe mà thấy nhói lòng, nhưng vẫn tự an ủi: “Đó chỉ là sự ngưỡng mộ bình thường thôi.”
Tôi chẳng biết, chính sự dễ dãi của mình đã mở ra con đường cho bi kịch phản bội sau này.
Nhiều đêm nằm cạnh chồng, tôi nhìn anh ngủ say, bàn tay vô thức tìm đến bàn tay anh, nắm chặt như muốn giữ lấy chút hơi ấm cuối cùng.
Tôi nghĩ, chỉ cần mình cố gắng hơn một chút, chịu đựng thêm một chút, mọi thứ sẽ ổn. Mai sẽ ra trường, có việc làm, cha sẽ bớt đòi hỏi, và tôi cùng chồng sẽ có cơ hội bắt đầu lại.
Tôi đâu biết, cái “một chút” ấy kéo dài hết năm này qua năm khác, biến tôi thành con rối trong tay người khác.
Mà sợi dây thừng siết chặt cổ tôi, không phải ai khác, chính là “gia đình ruột thịt” của mình.
Ai mới thật sự là người thân?
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 558