Sau khi Mai tốt nghiệp, cô ta không đi xin việc ngay mà về nhà tôi ở tạm. Lý do đưa ra nghe rất hợp lý: “Chị ơi, em muốn tìm việc ở thành phố này, vừa có chị vừa có anh rể, đỡ cảm giác lạc lõng.”
Tôi đồng ý ngay, thậm chí còn sắp xếp cho em một căn phòng nhỏ. Nghĩ đơn giản, em gái ruột ở chung cũng chẳng có gì phải ngại.
Từ ngày Mai đến nhà tôi sống, không khí trong căn hộ bỗng trở nên khác lạ. Ban đầu, tôi tự nhủ: “Không sao, dù gì cũng là em gái mình, nó vừa mới ra trường, chưa ổn định, mình nhường nhịn chút cũng chẳng chết ai.”
Nhưng những chi tiết nhỏ nhặt lại cứ như từng giọt nước, rơi xuống tâm trí tôi, tích tụ thành dòng chảy âm ỉ.
Mai ngày càng chú ý đến ngoại hình. Mỗi sáng, khi tôi còn bận nấu bữa sáng, cô ta đã ngồi trước gương, tô son điểm phấn kỹ càng. Đôi khi, chỉ là ăn cơm trong nhà thôi, nhưng Mai vẫn mặc váy ôm sát, khoe trọn vòng eo nhỏ và đôi chân dài.
Tôi để ý thấy, mỗi lần Trần Quân trở về sau giờ làm, ánh mắt anh không còn dừng lại nơi tôi – người vợ chờ đợi cả ngày – mà lại lướt qua bóng dáng Mai một chút. Nhanh thôi, nhưng vẫn đủ để tôi chột dạ.
Một tối, khi tôi vừa dọn cơm ra bàn, Mai bất ngờ ngồi sát cạnh anh rể, tay chống cằm, giọng nũng nịu:
Anh Quân, em thấy công ty anh đang tuyển trợ lý đúng không? Có thể nào giúp em thử không?
Cách xưng hô ấy, giọng điệu ấy… chẳng khác nào một cô gái đang làm nũng với người yêu. Tôi chau mày, khẽ nhắc:
Mai, nói chuyện nghiêm túc một chút. Đây là bữa cơm gia đình.
Mai lập tức quay sang tôi, đôi mắt chớp chớp vô tội:
Ơ kìa, chị. Em chỉ hỏi thôi mà, sao chị lại căng thẳng thế?
Trần Quân bật cười, xoa dịu:
Thôi, Vy à, đừng nghiêm khắc với em gái quá. Nó vừa ra trường, hỏi han chút cũng bình thường.
Câu nói ấy như cái tát vào mặt tôi. Vợ thì thành “quá nghiêm khắc”, còn em gái thì thành “đáng thương cần giúp đỡ”.
Tôi im lặng, nhưng lòng đầy gợn sóng.
Cuối tuần, cha tôi ghé chơi. Ông ngồi vào bàn, vừa ăn vừa liên tục khen ngợi Mai.
Con bé này đúng là có phúc khí. Vừa trẻ, vừa thông minh, lại có sức hút. Sau này nhất định sẽ có người đàn ông giỏi giang yêu thương nó.
Ông nói xong, quay sang nhìn Trần Quân, ánh mắt đầy ẩn ý:
Con rể à, tao nói thật nhé… Nếu ngày xưa mày quen Mai thì chắc còn hợp hơn.
Cả bàn bỗng im phăng phắc.
Tôi sững người, muỗng canh trên tay run bần bật rồi rơi xuống, nước canh văng tung tóe khắp bàn. Tôi quay sang nhìn cha, đôi mắt rưng rưng:
Cha… cha nói cái gì vậy? Con là con gái ruột của cha, mà cha lại nói với con rể mình như thế?
Nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng cười ồ của Mai. Cô ta che miệng, giả bộ ngượng ngùng:
Cha, cha đừng nói lung tung. Chị nghe thấy lại giận đó.
Trần Quân cũng gượng cười, nhưng trong đáy mắt lóe lên một tia gì đó… không phải chối bỏ, mà giống như… thừa nhận.
Tôi nhìn cảnh ấy, tim đau đến mức muốn nghẹt thở. Tôi cảm thấy bản thân chẳng khác nào người ngoài trong chính gia đình mình.
Ngày hôm sau, tôi đi làm về sớm. Cơn mưa bất chợt khiến phố xá kẹt cứng, nhưng lòng tôi vui lạ. Tôi muốn nấu một bữa cơm bất ngờ cho chồng, bù lại mấy hôm không khí gia đình nặng nề.
Cửa nhà không khóa. Tôi rón rén bước vào, nghĩ thầm: “Lần này nhất định anh ấy sẽ bất ngờ.”
Nhưng vừa đẩy cửa phòng khách, tôi chết sững.
Trước mắt tôi, Mai mặc váy ngủ lụa đỏ, ngồi sát bên Trần Quân trên ghế sofa. Đầu cô ta tựa vào vai anh, giọng ngọt ngào:
Anh yên tâm, sớm muộn gì chị Vy cũng sẽ hiểu thôi.
Trần Quân vòng tay ôm lấy eo cô ta, bàn tay trượt dài đầy thân mật. Anh thì thầm:
Chỉ cần em ở bên anh, anh không cần gì khác.
“Ầm” một tiếng, túi xách trên tay tôi rơi xuống sàn.
Hai người giật bắn mình. Mai hoảng hốt đứng dậy, giả vờ luống cuống:
Chị… chị về rồi sao? Chị hiểu lầm rồi, không phải như chị nghĩ đâu!
Nhưng tôi đâu còn ngốc để tin? Cảnh tượng vừa chứng kiến đã là vết dao chí mạng, khắc sâu vào tim tôi.
Tôi gào lên, giọng vỡ vụn:
Các người coi tôi là gì? Là chị gái ruột thịt! Là vợ chính thức! Mà dám ngang nhiên phản bội ngay trong nhà tôi sao?!
Trần Quân cúi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi. Sự im lặng ấy còn tàn nhẫn hơn ngàn lời biện minh.
Tôi bỏ chạy về nhà cha mẹ. Nước mắt giàn giụa, tôi kể hết mọi chuyện cho mẹ, hy vọng bà sẽ bảo vệ tôi.
Mẹ còn chưa kịp mở lời thì cha đã nghiêm giọng:
Vy, con nên nhìn lại mình trước đi. Đàn bà giữ chồng không được thì trách ai? Mai nó trẻ trung, lại hợp tính với Quân. Nếu Quân thật sự chọn em con, thì con nên nhường.
Tôi choáng váng:
Cha! Cha đang nói gì thế? Con là vợ danh chính ngôn thuận, con là con gái ruột của cha mà!
Nhưng cha vẫn lạnh lùng:
Từ nhỏ đến lớn, con có bao giờ thắng nổi Mai đâu? Con nên biết thân biết phận.
Tôi nhìn sang mẹ, mong bà nói một lời công bằng. Nhưng bà chỉ cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt, không nói nổi một câu.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu. Cả gia đình này chưa từng thật sự coi tôi là một phần.
Đêm đó, tôi quay về nhà, thu dọn đồ đạc. Mỗi lần gấp một bộ quần áo, nước mắt tôi lại rơi.
Trần Quân đứng ở cửa, ánh mắt phức tạp. Nhưng anh không bước đến giữ tôi lại.
Đằng sau lưng anh, Mai khoanh tay, khóe môi cong lên nụ cười nhạt.
Tôi cầm vali bước qua hai người, giọng nghẹn lại:
Từ nay, các người muốn thế nào thì tùy. Tôi chúc hai người hạnh phúc…
Nói xong, tôi bước đi, không ngoái đầu lại.
Sau lưng, cánh cửa khép lại, cùng với tất cả những gì từng gọi là “gia đình”, “hôn nhân”, “tình thân”.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị xé nát, nhưng đồng thời cũng bùng lên một ngọn lửa – ngọn lửa của sự căm hận.
Ai mới thật sự là người thân?
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 559