Tôi kéo vali đi trong màn đêm, con đường trước mắt nhòe nhoẹt bởi nước mắt và cơn mưa phùn dai dẳng. Bánh xe vali lăn lạo xạo trên mặt đường loang lổ nước, giống như tiếng gào khóc câm lặng trong lòng tôi.
Mỗi bước đi, tôi lại nghe vang vọng câu nói tàn nhẫn của cha:
“Con có bao giờ thắng nổi Mai đâu? Con nên biết thân biết phận.”
Tôi là con gái ruột của ông, nhưng ông thẳng thừng đẩy tôi xuống vực thẳm để nâng đỡ đứa con gái út. Bao nhiêu năm qua, tôi đã cố gắng hết sức, nhưng đổi lại chỉ là sự xem thường và phản bội.
Nỗi nhục nhã trào dâng như lửa thiêu đốt. Trong khoảnh khắc, tôi thề với chính mình: sẽ có một ngày, tất cả bọn họ sẽ phải trả giá.
Vài ngày sau, Mai chủ động tìm đến nơi tôi ở nhờ tạm – một căn phòng trọ nhỏ bạn tôi cho mượn.
Cô ta mặc váy trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm nhẹ, trông chẳng khác nào “thiên sứ” vô tội. Nhưng tôi đã quá quen với lớp mặt nạ ấy rồi.
Mai đặt túi quà lên bàn, giọng nhỏ nhẹ:
Chị à, em biết chị giận. Nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng. Anh Quân và em… thật lòng thương nhau. Chị đừng níu kéo nữa, buông tay đi, để mọi người được hạnh phúc.
Tôi cười lạnh:
Hạnh phúc? Mai, em giành chồng của chị, phá nát gia đình chị, mà còn có mặt mũi nói hai chữ “hạnh phúc”?
Mai không giận, thậm chí còn thở dài như người trên cao ban ơn:
Chị Vy, em thật sự không muốn mọi chuyện đến mức này. Nhưng thử nghĩ mà xem, từ nhỏ đến lớn, chị có bao giờ được cha yêu thương không? Chị luôn cố gắng, nhưng chẳng ai công nhận. Chị giữ anh Quân nhưng không giữ được trái tim anh. Có lẽ… chị nên chấp nhận số phận.
Lời nói ấy như kim châm vào tim tôi. Tôi siết chặt bàn tay, móng tay bấu vào da thịt đến bật máu.
Được, em nói đúng. Tôi đúng là không thắng nổi em. Nhưng nhớ kỹ lời tôi: sẽ có ngày em phải trả giá cho tất cả.
Ánh mắt Mai thoáng chùn lại, nhưng rồi cô ta cười mỉa, đứng dậy rời đi, để lại mùi nước hoa ngọt ngào nồng nặc – thứ mùi hương đã ám ảnh cả hạnh phúc của tôi.
Tôi tìm đến mẹ, hy vọng bà ít ra sẽ đứng về phía tôi. Nhưng khi thấy dáng vẻ tiều tụy của bà, tôi chợt hiểu: mẹ cũng chẳng có quyền lên tiếng trong ngôi nhà đó.
Bà nắm tay tôi, đôi mắt đỏ hoe:
Vy à, mẹ xin lỗi. Từ trước đến nay, mẹ không bảo vệ được con. Nhưng con hãy nhẫn nhịn… gia đình mình… vốn dĩ đã như thế rồi.
Tôi nhìn gương mặt hốc hác của bà, trong lòng vừa đau vừa thương. Nếu tôi yếu đuối thêm một lần nữa, cả đời này mẹ tôi cũng sẽ bị chèn ép đến chết.
Tôi ôm mẹ, thì thầm:
Mẹ, con hứa… con sẽ thay đổi tất cả. Chúng ta sẽ không còn phải sống trong cảnh bị người ta chà đạp nữa.
Vài tuần sau, tôi nhận được giấy tờ ly hôn. Không một lời giải thích, không một giọt nước mắt, Trần Quân lạnh lùng ký tên.
Trước mặt tôi, anh ta và Mai khoác tay nhau, cha tôi ngồi đó, ánh mắt đầy tự mãn.
Vy, mày nên biết điều. Từ nay, Quân là chồng của Mai. Còn mày… lo mà sống cho yên phận đi.
Tôi cầm tờ giấy, đôi tay run run, nhưng môi lại cong lên một nụ cười. Nụ cười ấy khiến cả căn phòng lặng đi.
Cha, Mai, Trần Quân… Các người nhớ lấy. Hôm nay các người cho tôi nhục nhã thế nào, sau này tôi sẽ trả lại gấp trăm lần.
Tôi quay người bỏ đi, để lại phía sau ánh mắt khinh thường của họ. Nhưng trong lòng, tôi biết… khoảnh khắc này chính là điểm khởi đầu cho sự lột xác của mình.
Đêm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng trọ, ánh đèn vàng leo lét, gió thổi qua khe cửa lạnh buốt.
Trước mặt tôi là một cuốn sổ. Tôi mở ra, viết từng chữ nguệch ngoạc nhưng kiên định:
“Trả lại danh dự cho mẹ.”
“Bắt Mai phải trả giá.”
“Cho cha biết thế nào là mất đi đứa con ông coi thường nhất.”
“Khiến Trần Quân hối hận suốt đời.”
Từng dòng chữ như ngọn dao khắc sâu vào tim, nhưng đồng thời cũng là ngọn lửa giữ tôi sống.
Tôi biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai. Nhưng một khi đã bước ra khỏi bóng tối, tôi sẽ không bao giờ quay đầu nữa.
Ai mới thật sự là người thân?
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 564