1. Cơn ác mộng sau cùng
Sau buổi ly hôn, tôi tưởng mình đã quen với cảm giác bị sỉ nhục. Nhưng khi đêm xuống, nằm một mình trong căn phòng trọ chật hẹp, tiếng cười mỉa mai của cha, ánh mắt đắc ý của Mai, cái nhếch môi lạnh lùng của Trần Quân… tất cả đồng loạt ùa về.
Giấc mơ của tôi biến thành địa ngục: tôi thấy mình mặc váy cưới, nhưng người nâng khăn voan cho tôi lại là Mai. Trần Quân đứng ở phía trước, cười dịu dàng với em ta. Tôi đưa tay ra nhưng anh ta gạt đi, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mai. Cha tôi ngồi trên ghế chủ hôn, vỗ tay cười vang:
Con gái cả à, mày nhường chồng cho em thì cũng là việc nên làm. Từ nhỏ đến lớn, mày có bao giờ thắng nó đâu!
Tiếng cười ấy như lưỡi dao chém nát tim tôi. Tôi giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cổ họng nghẹn cứng. Căn phòng tối om, mùi ẩm mốc xộc lên, như muốn nhấn chìm tôi vào tuyệt vọng.
2. Mẹ – người duy nhất còn lại
Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện. Mẹ tôi lại phải nhập viện cấp cứu vì bệnh dạ dày tái phát. Bà nằm co ro trên giường bệnh, gương mặt xanh xao, bàn tay run rẩy.
Nhìn mẹ truyền dịch, lòng tôi như bị xé ra từng mảnh. Tôi nắm lấy tay bà, khẽ gọi:
Mẹ…
Bà cố gượng cười:
Vy, đừng lo cho mẹ. Mẹ chỉ hơi mệt thôi… Con gái à, đừng hận thù quá, hận thù sẽ làm con khổ.
Nước mắt tôi trào ra:
Mẹ, nếu con không hận, thì cả đời này chúng ta sẽ mãi bị chà đạp. Con không cam lòng, mẹ ạ!
Mẹ lặng im, bàn tay gầy guộc vuốt nhẹ tóc tôi. Tôi biết bà cũng bất lực. Cả đời bà sống dưới áp bức của nhà nội, bị cha tôi coi thường, chưa từng có lấy một ngày tự do.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: tôi không chỉ sống cho mình, mà còn phải sống để giải thoát cho mẹ.
3. Bị dồn đến đường cùng
Nhưng cuộc sống không cho tôi thở.
Ngay trong tuần đó, cha tôi đến bệnh viện, không phải để thăm mẹ, mà để ép tôi ký vào một văn bản vay nợ. Ông ta hùng hổ:
Mày học đại học, tiền đâu ra? Nhà này lo hết cho mày. Giờ đến lúc trả rồi! Ký tên đi!
Tôi choáng váng. Tôi đi làm thêm suốt những năm đại học, tự lo học phí, cha mẹ chưa từng cho tôi một xu. Vậy mà giờ ông ta dám bịa đặt để dồn tôi vào nợ nần.
Cha, tiền con đi học là tự con lo! Ông không thấy xấu hổ khi bịa đặt thế sao?
Ông ta vỗ bàn cái rầm, ánh mắt tóe lửa:
Câm miệng! Tao nuôi mày lớn từng này, giờ mày còn dám hỗn với tao? Mày không ký, thì tao cắt thuốc của mẹ mày!
Tôi chết lặng. Nhìn mẹ xanh xao trên giường bệnh, tôi thấy trái tim mình như vỡ vụn. Cha tôi… đã không còn là một người cha nữa. Ông ta thậm chí lấy sự sống của mẹ ra uy hiếp tôi.
Cuối cùng, tôi run rẩy ký tên. Nước mắt rơi lã chã, nhòe cả trang giấy.
4. Cái tát tỉnh người
Vài hôm sau, khi đang ngồi ngoài hành lang bệnh viện, tôi gặp lại Trần Quân và Mai. Họ nắm tay nhau bước vào, trông hạnh phúc đến mức chói mắt.
Trần Quân nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng:
Vy, em đừng bám theo anh nữa. Tình cảm đã hết rồi, đừng làm trò đáng thương như vậy.
Mai nép vào vai anh ta, giọng ngọt ngào nhưng sắc như dao:
Chị à, em khuyên chị thật lòng. Đừng tự biến mình thành trò cười. Hãy buông bỏ đi, sống một cuộc đời bình thường, có lẽ còn dễ chịu hơn.
Tôi đứng bật dậy, gương mặt trắng bệch.
Hai người… còn đến đây để sỉ nhục tôi sao?
Trần Quân không trả lời, chỉ đưa tay quàng chặt vai Mai, như muốn khẳng định chủ quyền.
Khoảnh khắc ấy, lòng tự tôn cuối cùng trong tôi tan nát. Tôi giơ tay, tát mạnh một cái. Tiếng tát vang dội cả hành lang. Gò má Mai ửng đỏ, đôi mắt cô ta trợn trừng kinh ngạc.
Nhớ lấy cái tát này. Tôi hứa với hai người, sẽ có ngày các người quỳ dưới chân tôi cầu xin.
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, từng bước chân nặng trĩu nhưng kiên quyết. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy ngọn lửa căm hận trong tim mình cháy dữ dội đến thế.
5. Ngọn đèn hy vọng
Những ngày tiếp theo, tôi vừa chăm mẹ, vừa tìm việc. Ai cũng khinh khi tôi – “người phụ nữ bị chồng bỏ, bị cha từ mặt”. Nhưng tôi cắn răng chịu đựng.
Một lần, tôi tình cờ gặp lại thầy giáo cũ thời đại học – thầy Trương. Ông nhìn tôi khổ sở, thở dài:
Vy, em vốn thông minh, giỏi giang. Đừng để quá khứ chôn vùi em. Thầy có một người bạn mở công ty, họ đang cần nhân sự. Em thử đến đó xem.
Lời thầy như ánh đèn thắp lên giữa đêm tối. Tôi lập tức xin phỏng vấn.
Trong buổi phỏng vấn, tôi mặc bộ áo sơ mi đã sờn, tay cầm CV nhàu nát. Nhưng khi bắt đầu trả lời, tôi nói bằng tất cả sự quyết tâm và niềm tin còn sót lại.
Giám đốc lặng im hồi lâu, rồi gật đầu:
Tốt. Tôi cần người như cô. Ngày mai đi làm.
Tôi gần như bật khóc ngay tại chỗ. Sau bao nhiêu nhục nhã, cuối cùng tôi cũng thấy một tia hy vọng.
Ai mới thật sự là người thân?
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 563