Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Ai mới thật sự là người thân? > Chương 7: .

Ai mới thật sự là người thân?

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 7 | Lượt xem: 566

Chương 7: .

6. Ngày đầu đi làm – địa ngục thứ hai

Ngày đầu tiên đi làm ở công ty mới, tôi mặc chiếc áo sơ mi cũ, tay cầm túi vải đã sờn. Văn phòng sáng choang, nhân viên ăn mặc bóng bẩy, giày cao gót lách cách, nước hoa ngào ngạt.

Tôi vừa bước vào, đã nghe thấy tiếng xì xào:

Cô ta đó hả? Nghe nói bị chồng bỏ.

Ừ, còn bị em gái cướp chồng, nhục thật.

Trông rẻ rách thế này, không biết có làm được việc không.

Từng câu từng chữ như kim chích. Tôi cắn răng, cúi đầu ngồi vào chỗ.

Quản lý trực tiếp của tôi là chị Lâm – một phụ nữ ngoài ba mươi, sắc sảo nhưng nổi tiếng khắt khe. Cô ta ném tập hồ sơ xuống bàn tôi:

Đây, báo cáo tuần. Xử lý trước chiều. Làm không được thì nghỉ luôn.

Tôi mở tập hồ sơ, hàng chục bảng số liệu chi chít, phức tạp đến hoa mắt. Nhưng tôi không cho phép mình bỏ cuộc. Tôi thức trưa, bỏ cả bữa ăn, chỉ ngồi miệt mài tính toán, gõ máy đến tê cứng cả ngón tay.

Đến khi đồng hồ điểm sáu giờ, tôi đặt báo cáo đã hoàn chỉnh lên bàn chị Lâm.

Cô ta lướt qua, khóe môi nhếch lên khinh bỉ, nhưng ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

Không tệ. Xem ra cô cũng không vô dụng như lời đồn.

Tôi cúi đầu:

Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình.

Trong lòng, tôi thầm nhủ: “Đây mới là bắt đầu. Tôi sẽ cho tất cả thấy, Vy này không phải kẻ ai cũng có thể giẫm đạp.”

7. Tin dữ từ bệnh viện

Tưởng chừng cuộc sống bắt đầu có chút ánh sáng, nhưng tai họa lại ập đến.

Một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi: mẹ tôi bất tỉnh, phải nhập viện cấp cứu. Tôi lao đến, tim như vỡ nát khi thấy bà nằm trong phòng cấp cứu, mặt mũi xanh xao, hơi thở yếu ớt.

Bác sĩ bước ra, giọng nặng nề:

Tình trạng của bà ấy nghiêm trọng. Cần phẫu thuật ngay, chi phí khoảng tám mươi nghìn.

Tôi choáng váng. Tám mươi nghìn – số tiền vượt xa khả năng của tôi. Lương vừa nhận được mới chỉ vài nghìn, lại phải lo tiền trọ, tiền ăn…

Tôi cầu xin khắp nơi, vay bạn bè, đồng nghiệp, nhưng ai cũng né tránh. “Phụ nữ bị chồng bỏ”, “gia đình rắc rối”, không ai muốn dây vào.

Cuối cùng, tôi cắn răng chạy đến tìm cha.

Ông đang ngồi trong phòng khách, tay cầm chén trà, Mai và Trần Quân ngồi đối diện, cười cợt thân mật.

Tôi quỳ xuống, nước mắt trào ra:

Cha, mẹ con nguy kịch. Con xin cha giúp, con hứa sẽ trả, con van cha…

Ông ta nhếch môi, lạnh lùng:

Mẹ mày bệnh thì kệ nó. Cả đời vô dụng, sống thêm cũng chỉ là gánh nặng.

Mai ngồi cạnh giả vờ thở dài:

Chị à, đừng trách cha. Thật ra… tám mươi nghìn để cứu mẹ chị, thà đưa cho người khác còn có ích hơn.

Trần Quân thêm vào:

Vy, cô nên tỉnh táo. Người sắp chết rồi, có cố cũng vô ích.

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu:

Các người… còn có máu lạnh hơn cả quỷ!

Tôi gào lên, rồi bật dậy chạy ra ngoài, tim đau đớn đến mức suýt ngừng đập.

8. Khoảnh khắc quỳ gối

Trong tuyệt vọng, tôi tìm đến giám đốc công ty, quỳ ngay trước cửa phòng ông.

Xin ông, cho tôi ứng lương trước. Mẹ tôi… mẹ tôi đang nguy kịch.

Mọi người đi ngang đều dừng lại nhìn, ánh mắt khinh bỉ, xì xào:

Trời ạ, cô ta lại gây chuyện rồi.

Quỳ gối xin tiền, nhục thật.

Giám đốc mở cửa, thấy tôi quỳ, ông nhíu mày.

Tôi nghẹn ngào:

Xin ông, chỉ cần tám mươi nghìn thôi. Tôi sẽ làm việc gấp đôi, gấp ba để trả lại.

Ông nhìn tôi rất lâu, cuối cùng thở dài:

Đứng lên đi. Tôi sẽ cho cô vay, nhưng nhớ, từ nay làm việc cho tôi, cô phải dốc hết sức.

Nước mắt tôi tuôn rơi, tôi gập người cảm tạ:

Tôi hứa, sẽ không phụ lòng ông!

9. Phẫu thuật và lời hứa máu

Nhờ số tiền đó, ca phẫu thuật thành công. Mẹ tôi thoát khỏi tử thần, nhưng cơ thể yếu ớt, cần thời gian dài hồi phục.

Ngồi bên giường bệnh, nhìn bàn tay gầy guộc của mẹ, tôi siết chặt tay mình, răng cắn đến bật máu.

Mẹ yên tâm. Con sẽ không để mẹ phải chịu khổ nữa. Con sẽ bắt tất cả bọn họ phải quỳ dưới chân con, cầu xin chúng ta.

Ánh mắt mẹ thoáng rưng rưng, nhưng bà không nói gì. Bà biết, con gái của bà… đã không còn là đứa Vy ngây thơ, hiền lành ngày nào nữa.

10. Thử thách trong bóng tối

Sau ca phẫu thuật của mẹ, tôi gần như kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể xác. Tiền nợ chất chồng, công việc thì nặng nề gấp bội vì giám đốc giữ đúng lời hứa: cho tôi ứng tiền nhưng đổi lại, ông bắt tôi gánh cả phần việc của hai, ba người.

Mỗi ngày tôi phải đến công ty từ 7 giờ sáng, về đến nhà đã hơn 11 giờ đêm. Vừa xong việc, tôi lại lao đến bệnh viện chăm mẹ. Đêm nằm trên chiếc ghế nhựa lạnh ngắt, tôi co ro ngủ chập chờn, chỉ cần nghe tiếng ho khẽ của mẹ là bật dậy ngay.

Cơ thể tôi gầy rộc, mắt hõm sâu, tóc rụng lả tả. Đồng nghiệp xì xào:

Cô ta chắc chẳng trụ nổi.

Sớm muộn cũng bỏ việc thôi.

Chị Lâm – quản lý trực tiếp của tôi – ban đầu vẫn luôn khắt khe, giao việc khủng khiếp. Nhưng dần dần, thấy tôi không than vãn, không bỏ cuộc, cô ấy bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khác.

Một tối, khi cả văn phòng đã về hết, tôi vẫn ngồi lặng lẽ nhập số liệu. Chị Lâm bước lại, đặt một hộp cơm nóng lên bàn:

Ăn đi, không thì ngất bây giờ.

Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên.

Tôi… tôi có thể ăn sao?

Chị Lâm cười nhạt:

Cô tưởng tôi là quái vật chắc? Tôi chỉ muốn xem, cô có thật sự khác người như lời giám đốc nói không.

Tôi rưng rưng, cầm hộp cơm, lần đầu sau nhiều tháng cảm thấy có người không khinh bỉ mình.

11. Ánh sáng nhỏ bé

Một thời gian sau, nhờ sự nỗ lực không ngừng, tôi dần chứng minh được năng lực. Báo cáo tôi làm không chỉ chính xác mà còn gợi ý những giải pháp tiết kiệm chi phí. Giám đốc bắt đầu để mắt, thậm chí có lần ông nói trước mặt cả công ty:

Mọi người hãy học theo Vy. Không than thở, không lùi bước, làm việc bằng thực lực.

Tôi nghe, trái tim chấn động. Lần đầu tiên trong đời, có người đứng ra công khai công nhận tôi.

Tin tức đó lan ra ngoài, đến tai cha và Mai.

Một buổi chiều, Mai gọi điện cho tôi, giọng ướt át như thường lệ:

Chị à, dạo này chị thế nào? Em nghe nói chị đang làm ở công ty X, có phải không? Em mừng cho chị lắm.

Tôi nhắm mắt, tay run run. Đằng sau cái giọng ngọt ngào đó, tôi biết rõ là lưỡi dao.

Mai, em gọi chỉ để nói thế thôi sao?

Cô ta cười:

Thật ra… em muốn hỏi, công ty chị có tuyển thêm người không? Em cũng muốn thử sức.

Tôi cười lạnh:

Em à, công ty chị làm việc vất vả lắm, không có “ghế êm” để em ngồi đâu.

Mai im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng:

Chị, sao chị vẫn còn giận em? Em đâu cố ý… chuyện giữa em và anh Quân là tình cảm tự nhiên…

Nghe đến đó, máu trong người tôi sôi lên. Tôi gào vào điện thoại:

Mai, em nhớ cho kỹ! Đừng bao giờ dùng chữ “tình cảm” để che đậy sự phản bội!

Tôi cúp máy, toàn thân run rẩy, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Lần đầu tiên tôi dám nói thẳng, không còn cúi đầu trước cô ta.

12. Vết thương và khát vọng

Một đêm, sau khi chăm mẹ về, tôi soi gương. Gương mặt hốc hác, đôi mắt đầy tơ máu. Nhưng trong đáy mắt ấy, lần đầu tiên tôi thấy một thứ chưa từng có: sự quyết liệt.

Tôi nói với chính mình:

Vy, mày không thể mãi là kẻ bị giẫm đạp. Một ngày nào đó, mày sẽ khiến tất cả bọn họ hối hận.

Tôi lấy một cuốn sổ, viết ra từng mục tiêu:

Trả hết nợ trong vòng một năm.

Đưa mẹ rời khỏi căn nhà bệnh tật, sống một cuộc đời mới.

Có chỗ đứng trong công việc.

Và cuối cùng – bắt cha, Mai, và Trần Quân phải trả giá cho những gì họ đã làm.

Khi gấp cuốn sổ lại, tôi thấy trong lòng bùng cháy một ngọn lửa.

13. Thử thách lớn đầu tiên

Cơ hội đến nhanh hơn tôi nghĩ. Công ty nhận một dự án lớn, giá trị hàng trăm triệu, nhưng có nguy cơ bị cắt ngang vì đối tác muốn rút vốn.

Giám đốc nhìn quanh phòng họp, tất cả nhân viên đều cúi gằm, không dám nhận trách nhiệm. Ông gõ bàn, nói:

Vy, cô thử đi thuyết phục đối tác lần này.

Cả phòng sững sờ. Một “con bé bị chồng bỏ”, chỉ mới vào công ty chưa lâu, mà được giao trọng trách quan trọng?

Tiếng xì xào nổi lên:

Điên rồi.

Nó mà làm hỏng, công ty mất hợp đồng lớn.

Giám đốc quá tin người.

Tôi hít một hơi, lòng vừa run sợ vừa phấn khích. Tôi đứng lên:

Tôi sẽ làm hết sức. Nếu thất bại, tôi chịu trách nhiệm.

Giám đốc gật đầu, ánh mắt tin tưởng.

Hôm đó, tôi một mình đến gặp đối tác. Đối diện tôi là ba người đàn ông mặc vest, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Cô là ai? Sao không phải quản lý hay giám đốc?

Tôi mỉm cười, lấy hết can đảm:

Tôi có thể không có chức vụ cao, nhưng tôi là người hiểu dự án này rõ nhất. Xin các ông cho tôi mười lăm phút để chứng minh.

Tôi trình bày từng con số, từng lợi ích, từng giải pháp cụ thể. Giọng tôi run lúc đầu, nhưng càng nói càng chắc. Đến phút cuối, tôi nhìn thẳng vào mắt họ:

Nếu các ông tin tưởng, tôi cam đoan đây sẽ là hợp đồng sinh lợi nhất trong ba năm tới. Nếu không, tôi chấp nhận ra đi ngay.

Phòng họp lặng im. Rồi một người đàn ông lớn tuổi khẽ gật đầu:

Tốt. Chúng tôi đồng ý tiếp tục hợp tác.

Tôi thở phào, nước mắt lăn dài mà vẫn cố nở nụ cười.

14. Sự công nhận đầu tiên

Khi trở về công ty, giám đốc đứng dậy vỗ tay. Tất cả nhân viên đều sững sờ, không tin nổi.

Tốt lắm, Vy. Từ giờ, cô chính thức là trưởng nhóm dự án.

Tôi cúi đầu cảm ơn, lòng ngập tràn cảm xúc. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có được vị trí không ai ban phát, không ai thương hại – mà là nhờ chính sức mình.
Chương 8 👉
Chương 6
Chương 8 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt