Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Ánh hào quang và bóng tối > Chương 1: Người Thừa Kế Vô Hình

Ánh hào quang và bóng tối

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 543

Chương 1: Người Thừa Kế Vô Hình

Giọng nói của bố tôi, trầm ấm và đầy kiên quyết, vang lên trong phòng khách: "Học viện Quản trị Kinh doanh Harvard, thằng Duy đỗ rồi. Cần chuẩn bị lễ tân thật chu đáo."

Căn biệt thự rộng lớn dường như bừng sáng hẳn lên. Mẹ tôi reo lên, giọng đầy tự hào: "Ôi trời ơi! Con trai của mẹ giỏi quá! Đúng là hạt giống tốt của nhà họ Lâm mà! Mau mau, gọi điện cho bà nội, bác Hai, dì Ba... thông báo tin vui ngay đi!"

Duy, em trai tôi, ngồi đó, nở một nụ cười khiêm tốn nhưng không giấu nổi vẻ đắc ý. Ánh đèn pha lê chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú của nó, càng tôn lên vẻ thông minh, lanh lợi. Nó là mặt trời của cả gia đình, là niềm hy vọng, là người thừa kế xứng đáng của Tập đoàn Lâm Thị.

Còn tôi, Lâm Vũ, ngồi ở góc bàn ăn xa xa, lặng lẽ gặm miếng bánh mì trong tay. Tôi như một cái bóng, tồn tại một cách mờ nhạt trong căn nhà lộng lẫy này. Chẳng ai để ý rằng, kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, tôi cũng đỗ vào Học viện Thiết kế Parsons, ngôi trường mơ ước của hàng ngàn sinh viên nghệ thuật, với học bổng toàn phần.

Tôi cũng từng hy vọng, dù chỉ một lời khen ngợi, một cái gật đầu hài lòng. Nhưng không. Khi tôi hào hứng thông báo tin đó cách đây một tháng, bố tôi chỉ liếc nhìn tờ thông báo nhập học, rồi lạnh lùng nói: "Thiết kế thời trang? Suốt ngày vẽ vời mấy thứ vô bổ. Có bằng cấp đó rồi về quản lý công ty à? Đừng mơ."

Mẹ tôi thì thở dài: "Con gái à, sao con không giống em con một chút? Nó lo học hành kinh doanh để sau này gánh vác gia nghiệp, còn con suốt ngày chúi đầu vào mấy cái vải vóc, màu mè. Có phí hoài công nuôi dạy của bố mẹ không?"

Lời nói của họ như những mũi dao đâm xiên vào trái tim tôi. Tôi hiểu rồi, dù tôi có giỏi giang đến đâu, có đạt được thành tựu gì, thì trong mắt họ, tôi cũng chỉ là "con gái", là "đứa không chịu tiếp quản gia nghiệp", là cái bóng luôn phải sống dưới ánh hào quang của Duy.

Bữa tối hôm đó là một bữa tiệc nhỏ mừng cho Duy. Bàn ăn chất đầy những món sơn hào hải vị mà nó thích. Bố mẹ tôi không ngừng gắp thức ăn cho nó, nở nụ cười tươi chưa từng thấy. Không khí ấm cúng, hạnh phúc đó hoàn toàn xa lạ với tôi.

Tôi lặng lẽ đứng dậy, định rời đi.

"Chị Vũ," Duy đột nhiên lên tiếng, giọng điệu ngọt ngào giả tạo, "chị ăn ít thế? Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị? Em thấy chị gầy lắm rồi, nên ăn nhiều vào."

Mẹ tôi liếc nhìn tôi, nói: "Nó muốn giữ dáng mà, suốt ngày lo làm điệu, có thèm ăn uống tử tế đâu. Đừng có lo cho nó, con ăn đi, sắp đi xa rồi, mẹ thương lắm."

Trái tim tôi thắt lại. Tôi không hề giữ dáng. Tôi chỉ đơn giản là không có cảm giác thèm ăn khi ngồi trong không khí ngột ngạt này.

"Con no rồi, bố mẹ và em ăn tiếp đi." Tôi cố gắng lắm mới thốt ra được câu nói đó, rồi quay lưng bước lên cầu thang.

Đằng sau lưng, tôi vẫn nghe thấy giọng nói của mẹ: "Thấy chưa? Tính khí thất thường, nói một câu là cáu. Không biết giống ai."

Phòng của tôi nằm ở cuối hành lang tầng hai, căn phòng nhỏ nhất, quay mặt ra hướng Bắc, quanh năm mát lạnh. Còn phòng của Duy là một căn phòng master rộng rãi ở hướng Nam, có ban công riêng, view đẹp nhất.

Tôi đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, cảm giác mệt mỏi và cô đơn ùa đến. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khe cửa sổ, rọi xuống sàn nhà. Trong phòng yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang rỉ máu.

Tôi mở máy tính, nhìn ngắm lại những bản thiết kế của mình. Đó là cả máu, cả nước mắt, và đam mê của tôi. Nhưng trong mắt gia đình, chúng chẳng đáng một xu.

Đột nhiên, điện thoại tôi reo. Là cô giáo chủ nhiệm cấp ba của tôi.

"Cô Vũ à, cô có thể đến trường một chút được không? Em Duy... có chút rắc rối ở đây."

Tôi nhíu mày: "Duy? Nó có chuyện gì? Bố mẹ em..."

"Cậu ấy không muốn bố mẹ biết," cô giáo ngắt lời tôi, giọng có chút do dự, "Chuyện này... hơi nhạy cảm. Cô thấy có lẽ cô nên đến trước."

Linh tính mách bảo tôi có chuyện chẳng lành. Tôi vội vã khoác áo khoác, lén đi xuống cầu thang. Bố mẹ tôi vẫn đang vui vẻ trong phòng khách, lên kế hoạch cho tương lai của Duy, không hề để ý đến tôi.

Tôi lái chiếc xe cũ kỹ mà bố tôi cho tôi khi thi đỗ bằng lái - chiếc xe mà Duy gọi là "đồ bỏ đi" - phóng vội đến trường Duy.

Vừa bước vào văn phòng, tôi đã thấy một cảnh tượng hỗn loạn. Một cô gái mắt đỏ hoe, áo quần nhàu nát, đang khóc nức nở. Duy đứng một góc, mặt mày nhăn nhó, ánh mắt đầy bất cần. Một chàng trai trẻ có vẻ là bạn trai của cô gái, đang gầm gừ với Duy, may mà đã được các thầy cô ngăn lại.

Cô giáo kéo tôi ra một chỗ, thì thầm: "Em Duy... có quan hệ với bạn nữ này, giờ cô ấy có thai. Nhưng em Duy không chịu nhận trách nhiệm, còn nói... nói cô ấy không biết điều, muốn lợi dụng nó để leo cao."

Tôi choáng váng. Duy? Đứa em trai ngoan ngoãn, học giỏi, là niềm tự hào của cả nhà? Lại làm chuyện như vậy?

Tôi bước đến trước mặt Duy, hạ giọng hỏi: "Duy, có chuyện gì vậy? Em thực sự làm vậy sao?"

Duy nhìn tôi với ánh mắt khinh thường: "Chị đến làm gì? Về đi, đừng có ở đây lo chuyện bao đồng. Con đàn bà đó tự đến quyến rũ em, giờ lại đổ oan cho em. Em sắp đi Mỹ rồi, không thể vì chuyện vớ vẩn này mà hỏng cả tương lai được."

Tôi nhìn ánh mắt vô cảm của nó, bỗng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Đây là đứa em trai mà tôi từng rất mực yêu thương, che chở sao?

Cô gái kia nghe thấy, khóc to hơn: "Anh nói dối! Rõ ràng là anh hứa hẹn đủ điều với em! Anh nói sẽ cùng em sang Mỹ..."

"Im miệng!" Duy quát lên, "Mày có bằng chứng không? Đừng có hại tao!"

Tôi nhìn cô gái tội nghiệp kia, nhìn đứa em trai vô trách nhiệm, lòng tràn ngập phẫn nộ và thất vọng. Nhưng tôi biết, nếu chuyện này vỡ lở, tương lai của Duy, thậm chí cả danh dự của gia đình, sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Rốt cuộc, tôi vẫn là con nhà họ Lâm.

Tôi hít một hơi thật sâu, bước đến bên cô gái, nói: "Cô bé, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"

Sau gần một tiếng đàm phán, thương lượng, với sự giúp đỡ của nhà trường, tôi cuối cùng cũng dàn xếp ổn thỏa. Tôi dùng toàn bộ số tiền dành dụm nhiều năm của mình, cùng một lời hứa sẽ giúp cô ấy tìm một công việc ổn định, để cô ấy đồng ý im lặng và giải quyết "chuyện riêng tư" của mình.

Khi mọi chuyện kết thúc, đã là nửa đêm. Tôi mệt mỏi lái xe đưa Duy về nhà.

Trên đường về, Duy lạnh lùng nói: "Đừng có nói với bố mẹ chuyện này. Nếu chị nói, tôi sẽ bảo là chị ghen tị với tôi, nên bịa chuyện để hại tôi."

Tôi nhìn nó - đứa em trai mà tôi đã từng bế trên tay, từng dạy nó tập đi, tập nói - giờ đây lại nhìn tôi với ánh mắt đề phòng và đe dọa như vậy.

"Tại sao?" Giọng tôi khàn đặc, "Tại sao em lại trở nên như thế này?"

Duy cười khẩy: "Vì tôi là Duy, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm. Còn chị," nó liếc nhìn tôi, "chỉ là một người thừa mà thôi. Đừng tưởng giúp tôi dọn dẹp đống hỗn độn lần này là có thể khiến tôi biết ơn. Đó là trách nhiệm của chị."

Xe dừng trước cổng biệt thự. Đèn trong nhà vẫn sáng trưng. Bố mẹ tôi vẫn đang đợi.

Vừa bước vào cửa, mẹ tôi đã vội ôm lấy Duy: "Con trai, cuối cùng cũng về rồi! Đi đâu mà khuya thế này? Có phải bạn bè rủ đi mừng không? Mệt chưa? Mau vào nhà nghỉ đi."

Bố tôi cũng nhìn nó với ánh mắt trìu mến: "Lần sau về muộn nhớ gọi điện về nhà, kẻo bố mẹ lo."

Họ hoàn toàn không để ý đến tôi - người đứng đằng sau, khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe.

Duy ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, lần sau con sẽ chú ý. Chị Vũ đưa con đi gặp mấy người bạn, nói chuyện về chuyện du học, nên về muộn chút."

"Ừ, tốt quá rồi." Mẹ tôi xoa đầu nó, rồi liếc nhìn tôi, "Lần sau đưa em đi nhớ về sớm chút, đừng để nó mệt."

Trong lòng tôi chua xót. Cùng là con của họ, nhưng tôi luôn là người chịu trách nhiệm, là kẻ đáng trách.

Tôi lặng lẽ đi lên lầu. Khi đi ngang qua phòng Duy, tôi nghe thấy giọng nói đầy hả hê của nó qua điện thoại: "Ừ, xử lý xong rồi... Có gì đâu, có chị gái bao đồng của tao ra mặt dọn dẹp... Đồ ngốc, tao đâu có thật lòng với con ả đó, chỉ là chơi cho vui thôi... Đương nhiên rồi, tương lai của tao quan trọng hơn..."

Tôi dựa vào tường, từ từ trượt xuống sàn.

Đêm nay, ánh trăng thật lạnh.

Và tôi hiểu rằng, trong ngôi nhà này, tôi mãi mãi chỉ là một cái bóng, một người thừa vô hình, luôn sẵn sàng lau dọn những rắc rối cho mặt trời của gia đình, rồi lại bị lãng quên trong bóng tối.

Nhưng không ai biết rằng, ngay lúc này đây, một quyết định dữ dội đang dần hình thành trong lòng tôi.

Có lẽ, đã đến lúc tôi phải rời khỏi cái bóng đó, để đi tìm ánh mặt trời của riêng mình.

Dù điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải đốt cháy tất cả những cây cầu phía sau.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt