Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Ánh hào quang và bóng tối > Chương 2: Những Sợi Dây Vô Hình

Ánh hào quang và bóng tối

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 541

Chương 2: Những Sợi Dây Vô Hình

Tôi thức dậy sau một đêm trằn trọc, mắt nặng trĩu. Ánh nắng ban mai xuyên qua khe cửa sổ hướng Bắc, rọi xuống những tấm bản vẽ còn dang dở trên bàn. Chúng như đang trách móc sự yếu đuối của tôi.

Bữa sáng dưới nhà ồn ào khác thường. Tiếng mẹ tôi hối hả sai khiến người giúp việc: "Nhanh lên, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu Duy đi, để cậu ấy còn kịp giờ hẹn gặp đối tác với bố. Đồng phục đã ủi chưa? Cà vạt màu xanh nước biển kia, cậu ấy thích nhất đấy."

Tôi bước xuống cầu thang, im lặng ngồi vào vị trí quen thuộc ở cuối bàn. Khay thức ăn trước mặt tôi chỉ có vài lát bánh mì nướng và một quả trứng luộc. Trong khi đó, trước mặt Duy là một bữa sáng thịnh soạn: bò Wellington, salad tôm, nước ép hoa quả tươi... như một bữa tiệc.

Duy ngồi đó, nhàn nhã lướt điện thoại, miệng không ngừng phàn nàn: "Mẹ, sao hôm nay nước ép cam không ngọt thế? Con thích loại cam ngọt cơ mà."

Mẹ tôi vội vã: "Ừ, mẹ nhớ rồi. Lần sau mẹ sẽ bảo người mua loại ngọt hơn. Con ăn tạm đi, chiều mẹ sẽ mua cho con."

Bố tôi ngồi ở đầu bàn, mắt dán vào tờ báo tài chính, thỉnh thoảng liếc nhìn Duy với ánh mắt hài lòng. Ông hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của tôi, như thể tôi là một chiếc ghế vô hình trong phòng.

Tôi cắn một miếng bánh mì khô, cảm giác nó nghẹn ứ lại trong cổ họng. Tôi đã quá quen với sự thiên vị này rồi. Từ nhỏ, mọi thứ tốt nhất luôn thuộc về Duy: đồ chơi đắt tiền, quần áo hàng hiệu, những chuyến du lịch nước ngoài... Còn tôi, chỉ nhận được những thứ còn sót lại, hoặc những lời hứa suông "lần sau", "khi nào" mà chẳng bao giờ thành hiện thực.

"Con tính sao rồi?" Bố tôi đột nhiên hỏi, khiến tôi giật mình. Trong giây lát, tôi tưởng ông đang hỏi về kế hoạch du học của tôi.

Nhưng không. Ông nhìn Duy: "Chuẩn bị đồ đạc xong chưa? Tuần sau bay rồi đấy. Cần gì thì nói, bố sẽ mua cho."

Duy gật đầu: "Gần xong rồi bố ạ. Nhưng con muốn mua thêm một chiếc laptop mới, dòng mới nhất ấy. Chiếc cũ dùng không đã tay."

"Được, chiều bố đưa con đi mua." Bố tôi đồng ý ngay lập tức, không một chút do dự.

Tôi nhớ lại cách đây một năm, khi chiếc laptop cũ của tôi hỏng, tôi đã phải vật lộn mãi mới xin được bố mẹ mua cho một chiếc mới, với điều kiện tôi phải đạt điểm cao trong kỳ thi cuối kỳ. Và rồi tôi đã làm được. Nhưng niềm vui chiến thắng đó chẳng là gì so với sự dễ dàng mà Duy có được.

Ăn sáng xong, Duy đứng dậy, vươn vai: "Con lên chuẩn bị chút rồi đi với bố."

Khi nó đi qua chỗ tôi, nó khẽ cúi xuống, thì thầm với giọng đầy đe dọa: "Nhớ đấy, chuyện tối qua... im lặng. Nếu không, chị biết hậu quả rồi đấy."

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu. Trái tim tôi thắt lại. Đứa em trai mà tôi từng yêu thương giờ đây đang dùng bí mật của chính nó để khống chế tôi.

Cả ngày hôm đó, tôi ở trong phòng, cố gắng vẽ vời nhưng chẳng được. Đầu óc tôi cứ liên tục hiện lên hình ảnh cô gái mắt đỏ hoe tối qua, và nụ cười đắc ý của Duy.

Chiều tối, khi cả nhà đang xem ti vi trong phòng khách, tôi lén xuống bếp lấy nước. Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi nói chuyện với bố:

"Anh xem, thằng Duy sắp đi rồi, em thấy lo lo. Ở bên đó không có ai chăm sóc, không biết nó có tự lo được không?"

Bố tôi cười: "Lo gì? Nó đã lớn rồi. Hơn nữa, ta đã thuê người trông nom rồi. Cứ yên tâm đi."

"Ừ... À mà con Vũ," giọng mẹ tôi chùng xuống, "nó cũng đỗ đại học đấy. Nhưng trường đó... nghe nói học phí cao lắm. Hay là... bảo nó học trường trong nước thôi? Đỡ tốn kém, lại gần nhà."

Tôi đứng hình. Trái tim như ngừng đập.

Bố tôi trầm ngâm một lúc: "Ừ, em nói phải. Học cái ngành đó ở Việt Nam cũng được, cần gì phải sang tận Mỹ cho tốn kém. Tiền đó để cho Duy dùng, bên đó chi phí cao lắm."

"Vậy để em nói chuyện với nó," mẹ tôi nói.

Tôi lặng lẽ quay lại phòng, lòng nặng trĩu. Họ thậm chí còn không hỏi ý kiến tôi, không quan tâm đến ước mơ của tôi. Với họ, tôi chỉ là một sự đầu tư không cần thiết, một gánh nặng tài chính nên được cắt giảm.

Tối đó, khi mẹ tôi bước vào phòng tôi với một cốc sữa nóng trên tay, tôi biết điều gì sắp xảy ra.

"Con gái, mẹ muốn nói chuyện với con chút." Bà ngồi xuống giường tôi, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh.

Tôi ngồi xuống, im lặng chờ đợi.

"Mẹ biết con rất muốn đi du học... nhưng nhà mình năm nay chi tiêu nhiều quá. Em con đi học, chi phí cao... Hay là con học đại học trong nước đi? Trường Kiến trúc cũng tốt lắm mà. Gần nhà, mẹ còn được chăm sóc con."

Tôi nhìn mẹ, cố kìm nén sự phẫn nộ trong lòng: "Mẹ, con đã giành được học bổng toàn phần. Con chỉ cần tiền sinh hoạt phí thôi. Không nhiều như..."

"Con còn trẻ, không hiểu được," mẹ tôi ngắt lời, "học bổng rồi cũng chỉ là danh nghĩa thôi. Sang đó còn bao nhiêu thứ phải chi, đắt đỏ lắm. Em con đi đã tốn kém lắm rồi."

"Nhưng đó là ước mơ của con," tôi nói, giọng run run, "Parsons là ngôi trường mơ ước của con. Con đã cố gắng rất nhiều mới giành được suất học bổng đó."

Mẹ tôi thở dài: "Con gái, con là phụ nữ, sau này rồi cũng lấy chồng, sinh con. Cần gì phải bon chen nhiều thế? Học hành cho xong, rồi về làm ở công ty của bố, kiếm một công việc nhàn hạ, sau này lấy một người chồng tốt, là đủ rồi."

Lời nói của bà như những mũi dao đâm xiên vào trái tim tôi. Tôi đã cố gắng rất nhiều, nỗ lực không ngừng nghỉ, chỉ để chứng minh mình cũng xứng đáng được công nhận. Nhưng trong mắt họ, tôi mãi chỉ là một cô gái cần được sắp xếp cuộc đời.

"Em Duy cũng là con, con cũng là con. Tại sao mọi thứ lại khác biệt như vậy?" Tôi hỏi, giọng đầy nước mắt.

Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu: "Sao con lại so sánh? Em con là con trai, sau này sẽ gánh vác gia nghiệp. Con là con gái, rồi sẽ là người của nhà khác. Bố mẹ lo cho em con nhiều hơn là đương nhiên."

"Đương nhiên?" Tôi lặp lại, cảm thấy thật buồn cười, "Cái gì là đương nhiên? Đương nhiên là con phải hy sinh ước mơ của mình vì em trai? Đương nhiên là con phải sống trong cái bóng của nó suốt đời?"

"Con đừng có hỗn!" Mẹ tôi đứng dậy, giọng đầy tức giận, "Bố mẹ nuôi con ăn học đến nơi đến chốn, giờ con lại dạy đời bố mẹ sao? Việc học của con cứ thế đi, không cần bàn nữa!"

Bà quay người bước đi, để lại tôi trong căn phòng im lặng với trái tim tan nát.

Tối hôm đó, tôi không xuống ăn cơm. Không ai gọi tôi. Họ vui vẻ ăn mừng việc Duy mua được chiếc laptop mới, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi.

Khi màn đêm buông xuống, tôi đứng trước cửa sổ, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Tôi nhớ lại những ước mơ thuở nhỏ, khi tôi và Duy từng cùng nhau nằm trên sân thượng, ước hẹn về một tương lai tươi sáng.

"Lớn lên, chị sẽ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới," tôi từng nói.

"Còn em sẽ trở thành ông chủ lớn, thuê chị thiết kế đồng phục cho công ty em," Duy cười đáp.

Giờ đây, ước mơ của tôi sắp thành hiện thực, nhưng không ai ủng hộ. Còn Duy, nó đang trên con đường trở thành ông chủ mà chúng tôi từng mơ ước, nhưng lại đánh mất đi sự trong sáng thuở nào.

Đột nhiên, điện thoại tôi rung lên. Là một số lạ.

Tôi bắt máy: "Alo?"

"Chị... là chị Vũ phải không?" Một giọng nói yếu ớt, đầy hoảng sợ vang lên. Tôi nhận ra đó là cô gái tối qua.

"Em gọi làm gì vậy? Mọi chuyện không phải đã giải quyết xong rồi sao?" Tôi hỏi, có chút đề phòng.

"Chị ơi, cứu em... Em đau quá..." Cô gái thều thào, giọng đầy đau đớn, "Em... em sợ quá..."

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn: "Em đang ở đâu? Em sao rồi?"

"Em... em tự mua thuốc về uống... Nhưng giờ em thấy không ổn chút nào... Chị cứu em với..." Giọng cô gái dần yếu đi.

Trời ơi! Cô ấy đã tự làm điều gì đó dại dột với đứa con trong bụng!

Tôi hoảng hốt: "Em ở đâu? Nói ngay cho chị!"

"Ký túc xá... phòng 304..." Cô gái nói xong thì điện thoại tắt ngúm.

Tôi vội vã mặc áo khoác, chạy xuống cầu thang. Cả nhà vẫn đang xem ti vi trong phòng khách.

"Mẹ, con có việc gấp phải ra ngoài một chút," tôi nói, cố giữ bình tĩnh.

Mẹ tôi nhíu mày: "Khuya rồi còn đi đâu? Lại đi với mấy đứa bạn vớ vẩn à? Ở nhà đi."

"Con thực sự có việc gấp," tôi nài nỉ.

Duy đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác: "Chị đi đâu?"

Tôi nhìn thẳng vào nó: "Chuyện của em. Cô ấy gọi cho chị."

Sắc mặt Duy biến sắc. Nó đứng dậy: "Để em đi với."

"Không cần," tôi lạnh lùng nói, "chị tự xử được."

Bố tôi đập bàn: "Khuya khoắt rồi, không ai được đi đâu hết. Lên phòng mà ngủ!"

Nhưng trong giọng nói của cô gái kia có sự đau đớn thật sự. Tôi không thể bỏ mặc cô ấy.

"Xin lỗi bố mẹ, con thực sự phải đi," tôi nói, rồi quay người chạy vội ra cửa.

"Đứng lại!" Bố tôi quát to.

Nhưng tôi không dừng lại. Tôi phóng xe như bay đến ký túc xá của trường Duy.

Khi tôi đến nơi, cánh cửa phòng 304 đóng chặt. Tôi gõ cửa liên hồi nhưng không thấy ai trả lời. May mắn thay, có một cô gái đi ngang qua, tôi nhờ cô ấy gọi bảo vệ mở cửa.

Cánh cửa mở ra, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt. Cô gái nằm co quắp trên sàn nhà, mặt tái nhợt, vệt máu loang ra trên sàn. Cô ấy đã bất tỉnh.

Tôi lập tức gọi xe cấp cứu, rồi gọi điện cho bố mẹ, buộc phải thông báo sự thật.

Bệnh viện đêm đó hỗn loạn. Bố mẹ tôi đến với khuôn mặt tái mét. Duy cũng có mặt, nhưng với vẻ mặt cáu kỉnh thay vì lo lắng.

"Tại sao con không nghe lời bố?" Bố tôi quát tôi ngay tại hành lang bệnh viện, "Giờ thì vỡ lở hết rồi! Danh dự gia đình ta tiêu tan hết rồi!"

Tôi sửng sốt: "Bố? Con người ta đang giữa ranh giới sinh tử, bố chỉ nghĩ đến danh dự gia đình sao?"

"Im miệng!" Mẹ tôi hét lên, "Tất cả là tại con! Nếu con không nhúng tay vào, đã không có chuyện này!"

Duy đứng một góc, im lặng, tránh né ánh mắt của mọi người.

Khi bác sĩ bước ra, thông báo cô gái đã qua cơn nguy kịch nhưng đã mất đứa con, và có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này, tôi cảm thấy chóng mặt.

Bố mẹ tôi lập tức bàn tính cách bịt miệng gia đình cô gái, đền bù tiền bạc để giữ kín chuyện.

Còn Duy, nó chỉ lạnh lùng nói: "May mà thoát rồi. Đỡ phải lo."

Tôi nhìn đứa em trai vô cảm của mình, nhìn bố mẹ chỉ biết lo cho danh dự gia đình, và nhìn cô gái tội nghiệp đang nằm bất tỉnh trong phòng cấp cứu.

Vào khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu ra rằng đây không còn là mái ấm của tôi nữa.

Những sợi dây gia đình mà tôi từng trân quý, thực chất chỉ là những sợi dây vô hình trói buộc tôi vào sự thiên vị và bất công.

Và tôi biết, đã đến lúc mình phải tự cắt đứt những sợi dây đó.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt