Hai ngày sau sự kiện tại bệnh viện, bầu không khí trong nhà căng như dây đàn. Gia đình cô gái kia cuối cùng cũng đồng ý im lặng với một khoản tiền bồi thường khổng lồ từ bố tôi. Mọi chuyện được dàn xếp êm đẹp, ít nhất là trong mắt những người ngoài.
Nhưng với tôi, mọi thứ đã thay đổi mãi mãi.
Tôi ngồi trong phòng, nhìn những tấm vé máy bay một chiều đến New York trên màn hình laptop. Số tiền ít ỏi tôi dành dụm được nhiều năm không đủ cho một chặng bay dài như vậy, càng không đủ cho chi phí sinh hoạt đắt đỏ ở thành phố đó.
Đột nhiên, tôi nhớ đến chiếc hộp gỗ cũ kỹ bà nội để lại cho tôi trước khi bà qua đời. Bà là người duy nhất trong gia đình luôn công nhận và ủng hộ đam mê hội họa của tôi. Bà từng nói: "Khi nào cháu gặp khó khăn, hãy mở chiếc hộp của bà ra."
Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ mở nó. Nhưng giờ đây, có lẽ đã đến lúc.
Tôi với lấy chiếc hộp từ trên kệ tủ cao nhất, phủ đầy bụi. Trong hộp là những kỷ vật của bà: một chiếc khăn tay thêu hoa, vài bức ảnh đã ngả màu, và một phong thư cũ kỹ.
Tôi mở phong thư ra. Trong đó là một tấm ngân phiếu đã ngả màu và một lá thư viết tay của bà.
"Gửi cháu gái yêu quý của bà,
Nếu cháu đang đọc lá thư này, có lẽ cháu đang gặp khó khăn trên hành trình theo đuổi ước mơ của mình. Bà luôn biết cháu là một đứa trẻ đặc biệt, với tài năng và ý chí mạnh mẽ. Đừng để bất kỳ ai dập tắt ngọn lửa trong cháu.
Số tiền trong tấm ngân phiếu này là toàn bộ số tiền tiết kiệm cả đời của bà. Bà để dành cho cháu, vì biết rằng một ngày nào đó cháu sẽ cần đến nó để bay đến nơi cháu thuộc về.
Hãy sống thật mạnh mẽ, cháu gái của bà. Hãy cho cả thế giới thấy tài năng của cháu. Bà luôn tự hào về cháu."
Tôi cầm tấm ngân phiếu trên tay, nước mắt lặng lẽ rơi. Số tiền không lớn, nhưng đủ để trang trải cho những tháng đầu tiên ở Mỹ. Bà đã tin tưởng tôi, ngay cả khi không còn ở bên cạnh.
Quyết định cuối cùng đã được định đoạt.
Tôi lên kế hoạch rời đi vào đêm đó, khi cả nhà đang bận rộn với buổi tiệc chia tay Duy tại một khách sạn năm sao. Họ thậm chí không mời tôi tham dự, nói rằng "chỗ đó toàn đối tác quan trọng, con ở nhà cho đỡ vướng".
Tôi gói ghém vài bộ quần áo cần thiết, những bản thiết kế quan trọng nhất, và chiếc laptop cũ. Tất cả nhét vừa vào một chiếc vali nhỏ. Tôi để lại trên bàn một lá thư từ biệt ngắn gọn, không trách móc, chỉ thông báo rằng tôi đã đi theo con đường của riêng mình.
Khi tiếng còi xe taxi vang lên ngoài cổng, tim tôi đập thình thịch. Tôi lén lút bước xuống cầu thang, vali trong tay.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại tôi reo. Là Duy.
"Chị Vũ, mang chiếc áo khoác màu xám của em đến khách sạn Imperial ngay. Em để quên nó trong tủ quần áo." Giọng nó đầy ra lệnh, không một chút cảm ơn.
Tôi dừng lại, cảm thấy thật mỉa mai. Đến phút cuối cùng, nó vẫn xem tôi như một người giúp việc.
"Tự về mà lấy," tôi nói, giọng bình thản.
"Gì? Chị nói gì vậy?" Duy ngạc nhiên, "Em đang bận tiếp khách ở đây. Mau mang đến ngay!"
"Chị nói là tự về mà lấy," tôi lặp lại, "hoặc nhờ ai khác. Chị không phải là osin của em."
Tôi tắt máy, bước ra khỏi cổng, bỏ lại sau lưng tất cả.
Chuyến bay đến New York cất cánh lúc nửa đêm. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố thân thuộc dần khuất xa, lòng đầy hỗn hợp cảm xúc: sợ hãi, phấn khích, và một nỗi buồn man mác.
Cuộc sống ở New York không dễ dàng. Dù có số tiền của bà, tôi vẫn phải vật lộn với chi phí sinh hoạt đắt đỏ. Tôi thuê một căn hộ nhỏ ở Brooklyn, vừa đi học vừa làm thêm ở một tiệm cà phê để trang trải cuộc sống.
Những ngày đầu thật khó khăn. Nỗi cô đơn, sự nhớ nhà, và áp lực học hành khiến tôi nhiều lần suy sụp. Nhưng mỗi lần nhớ đến ánh mắt thiếu tin tưởng của gia đình, tôi lại tự nhủ phải tiếp tục cố gắng.
Ở Parsons, tài năng của tôi cuối cùng cũng được công nhận. Những thiết kế của tôi được các giáo sư đánh giá cao, thậm chí giành được một số giải thưởng nhỏ. Tôi kết bạn với những người cùng chí hướng, những người thực sự hiểu và ủng hộ đam mê của tôi.
Trong khi đó, tôi vẫn lén theo dõi tin tức về gia đình từ xa. Duy đã sang Mỹ, học ở Harvard. Bố mẹ tôi thường xuyên khoe khoang về thành tích của nó trên mạng xã hội, hoàn toàn không đề cập đến tôi, như thể tôi chưa từng tồn tại.
Một năm trôi qua. Tôi dần quen với cuộc sống mới. Công việc làm thêm giúp tôi có thêm thu nhập, và những thiết kế của tôi bắt đầu được chú ý.
Rồi một ngày, tôi nhận được email từ một công ty thời trang nổi tiếng. Họ quan tâm đến bộ sưu tập của tôi và muốn mời tôi đến phỏng vấn.
Buổi phỏng vấn diễn ra tốt đẹp. Tôi được nhận vào thực tập, và nhanh chóng chứng minh được năng lực. Chỉ trong vòng sáu tháng, tôi được đề bạt lên vị trí trợ lý thiết kế.
Cuộc sống dần ổn định, nhưng nỗi đau về sự phản bội của gia đình vẫn còn đó. Tôi tập trung toàn bộ thời gian vào công việc, hy vọng quên đi quá khứ.
Cho đến một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Đó là bác Hai - em trai của bố tôi.
"Cháu Vũ, cháu có khỏe không?" Giọng bác đầy lo lắng.
Tôi ngạc nhiên. Đây là người đầu tiên trong gia đình liên lạc với tôi sau hơn một năm.
"Cháu khỏe. Bác có việc gì thế?"
Bác Hai thở dài: "Bác gọi để cảnh báo cháu. Gia đình đang gặp rắc rối lớn. Công ty của bố cháu gặp khủng hoảng, có thể phá sản."
Tôi im lặng. Một phần trong tôi cảm thấy thỏa mãn, nhưng phần khác lại thấy lo lắng.
"Điều đó liên quan gì đến cháu?" Tôi hỏi.
"Bố cháu... ông ấy đang tìm cháu. Ông ấy cần tiền để cứu công ty. Bác biết là không công bằng khi nhờ cháu giúp đỡ, nhưng bác nghĩ cháu nên biết."
Tôi cảm ơn bác Hai và tắt máy. Trái tim tôi đập nhanh. Sao họ có thể trơ trẽn đến vậy? Khi cần thì tìm đến tôi, còn khi tôi cần họ, họ ở đâu?
Vài ngày sau, tôi thực sự nhận được cuộc gọi từ bố tôi. Giọng ông lạnh lùng như xưa: "Con về ngay. Gia đình cần con."
Tôi cười khẩy: "Gia đình nào? Gia đình của con đã chết từ lâu rồi."
"Đừng có hỗn! Con là con gái nhà họ Lâm, con có trách nhiệm với gia đình." Giọng ông đầy tức giận.
"Trách nhiệm?" Tôi nói, giọng đầy chua chát, "Khi con cần sự ủng hộ để theo đuổi ước mơ, trách nhiệm của bố mẹ ở đâu? Khi con cần một lời động viên, một cái ôm an ủi, trách nhiệm gia đình ở đâu?"
"Con đừng có lải nhải! Về đây ngay! Đây là mệnh lệnh!" Ông quát lên.
Tôi lắc đầu, dù ông không nhìn thấy: "Con không về đâu. Cuộc sống của con ở đây rất tốt. Con không cần gia đình đó nữa."
"Được rồi!" Giọng ông đột nhiên trở nên mềm mỏng, "Bố biết là bố đã sai. Nhưng bây giờ gia đình thực sự gặp khó khăn. Em con... nó cũng gặp rắc rối ở bên đó."
Tim tôi thắt lại: "Duy? Nó sao rồi?"
"Nó... nó bị đuổi học," giọng bố tôi run run, "và đang gặp rắc rối với pháp luật. Bố cần con qua đó giúp nó."
Tôi ngồi phịch xuống ghế. Duy bị đuổi học? Gặp rắc rối với pháp luật?
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tôi hỏi.
"Bố không rõ lắm. Hình như liên quan đến ma túy và một vụ ẩu đả. Con qua Boston giúp nó đi. Ở đó chỉ có mình con có thể giúp được."
Tôi do dự. Dù ghét sự thiên vị của gia đình, nhưng Duy vẫn là em trai tôi. Máu loãng còn hơn nước lã.
Cuối cùng, tôi đồng ý đến Boston.
Khi gặp Duy ở đồn cảnh sát, tôi sửng sốt. Nó gầy đi trông thấy, mắt thâm quầng, quần áo nhàu nát. Không còn vẻ kiêu ngạo, tự mãn ngày nào.
Sau khi làm thủ tục bảo lãnh tạm thời, tôi đưa Duy về khách sạn.
"Chuyện gì xảy ra với em vậy?" Tôi hỏi.
Duy cúi đầu, không dám nhìn tôi: "Em... em sa vào cờ bạc. Nợ nần chồng chất. Rồi bọn chúng bắt em vận chuyển ma túy để trả nợ."
Tôi thở dài. Đáng lẽ tôi phải cảm thấy hả hề, nhưng thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm.
"Tại sao?" Tôi hỏi, "Em có tất cả mọi thứ: sự yêu thương của bố mẹ, tương lai xán lạn. Tại sao lại phá hủy tất cả?"
Duy bật khóc: "Em không muốn thế! Nhưng áp lực quá lớn. Mọi người đều kỳ vọng em phải hoàn hảo, phải giỏi giang. Em không thể chịu nổi nữa!"
Lần đầu tiên, tôi thấy Duy tỏ ra yếu đuối. Luôn được bao bọc trong tình yêu thương, nó không học được cách đối mặt với thất bại.
Tôi giúp Duy thuê luật sư, xử lý các vấn đề pháp lý. Rồi tôi phát hiện ra một sự thật chấn động.
Khi xem xét hồ sơ vụ án, tôi tình cờ thấy một tài liệu về công ty của bố tôi. Hóa ra, khủng hoảng tài chính không phải do kinh doanh thua lỗ, mà vì bố tôi đã rút quá nhiều tiền từ công ty để chu cấp cho cuộc sống xa hoa của Duy ở Mỹ.
Và số tiền đó, phần lớn được lấy từ phần hùn của tôi trong công ty - số cổ phần bà nội để lại cho tôi trước khi bà mất.
Tôi tức giận đến mức run rẩy. Họ không chỉ thiên vị, mà còn ăn cắp tài sản của tôi để nuông chiều Duy.
Tôi đối chất với Duy. Thoạt đầu, nó chối đây đẩy, nhưng sau đó đành thừa nhận.
"Bố mẹ nói đó là tiền của gia đình, dùng cho em cũng là hợp lý," Duy biện minh.
"Đó là tiền bà để lại cho chị!" Tôi quát lên, "Các người không có quyền động vào!"
Duy cười nhạt: "Chị cũng là người nhà họ Lâm mà. Tiền đó dùng cho gia đình có sao đâu?"
Sự vô cảm của nó khiến tôi hoàn toàn thất vọng. Tôi quyết định cắt đứt hoàn toàn.
Nhưng trước khi rời Boston, tôi gặp lại một người quen cũ - cô giáo chủ nhiệm năm xưa của Duy, người đã gọi cho tôi đêm đó hai năm trước.
Cô ấy cho tôi xem một tập tài liệu.
"Đây là những gì tôi thu thập được về em Duy," cô nói, "nó không chỉ có vấn đề với cờ bạc và ma túy. Trước khi sang Mỹ, nó đã gây ra một vụ tai nạn giao thông khi say xỉn, và một người vô tội đã chết. Bố cháu đã dùng tiền và ảnh hưởng để bịt miệng mọi chuyện."
Tôi lạnh người. Tội lỗi của Duy và sự bao che của bố mẹ đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
"Tại sao cô cho cháu xem những thứ này?" Tôi hỏi.
Cô giáo thở dài: "Vì tôi biết cháu là người có lương tâm. Gia đình cháu đã bao che cho Duy quá lâu rồi. Ai đó cần phải chịu trách nhiệm."
Tôi rời Boston với tâm trạng nặng nề. Tôi không những mất đi gia đình, mà còn phát hiện ra những bí mật đen tối mà họ đã giấu kín.
Về đến New York, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ: "Bố bị đột quỵ. Về ngay."
Lần này, tôi không do dự. Dù thế nào, ông ấy vẫn là bố tôi.
Khi về đến nhà, tôi thấy bố nằm liệt giường, miệng méo xệch. Mẹ tôi già đi trông thấy, mắt đỏ hoe.
Duy cũng đã về nước, nhưng thay vì chăm sóc bố, nó chỉ quanh quẩn đòi tiền để trả nợ.
Một đêm, khi ngồi trực cho bố, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ và dì Ba.
"Chị phải nói cho nó biết sự thật thôi," dì Ba nói.
"Không được," mẹ tôi khóc, "nếu nó biết, nó sẽ bỏ đi mất."
"Nhưng giữ kín mãi thế này cũng không được. Nó đã lớn rồi, có quyền được biết."
Tôi bước vào phòng: "Biết điều gì?"
Mẹ tôi giật mình, mặt tái mét: "Con... con ở đó từ khi nào?"
"Đủ lâu để biết các người đang giấu giếm điều gì đó," tôi nói, "Chuyện gì mà con không được biết?"
Hai người im lặng, tránh ánh mắt của tôi.
Cuối cùng, dì Ba lên tiếng: "Nếu chị không nói, em sẽ nói."
Mẹ tôi gật đầu, nước mắt lã chã rơi.
Dì Ba quay sang tôi, giọng trầm xuống: "Cháu Vũ, có một sự thật về gia đình mà cháu chưa biết. Thực ra, cháu không phải là..."
Bỗng nhiên, tiếng động lớn từ phòng bố tôi vang lên. Tôi vội chạy vào.
Bố tôi đã tỉnh dậy. Ông ấy với tay về phía tôi, miệng mấp máy những từ khó nghe.
Tôi cúi xuống gần hơn: "Bố? Bố muốn nói gì?"
Ông ấy nắm chặt tay tôi, cố gắng nói ra điều gì đó. Cuối cùng, tôi cũng nghe được:
"Con... không phải con của bố..."    
    Ánh hào quang và bóng tối
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 544
 
