Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Ánh hào quang và bóng tối > Chương 4: Sự Thật Đau Lòng

Ánh hào quang và bóng tối

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 545

Chương 4: Sự Thật Đau Lòng

Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Những lời nói đó của bố tôi - hay đúng hơn là người đàn ông mà tôi vẫn gọi là bố - vang vọng trong đầu tôi.

"Con... không phải con của bố..."

Tôi lùi lại vài bước, chống tay vào tường để giữ thăng bằng. Mọi thứ xung quanh như quay cuồng. Những ký ức, những kỷ niệm, cả những tổn thương mà tôi đã trải qua bỗng chốc được nhìn dưới một lăng kính hoàn toàn khác.

Mẹ tôi òa khóc, chạy đến bên giường: "Anh! Sao anh lại nói ra..."

Dì Ba ôm lấy tôi: "Cháu bình tĩnh nào. Đây là một câu chuyện dài."

Tôi gạt tay dì ra, mắt không rời người đàn ông trên giường: "Đây là sự thật ư? Tôi không phải con của ông?"

Ông ấy gật đầu yếu ớt, mắt nhắm nghiền như thể vừa tiêu hao hết sức lực.

Tôi quay sang mẹ: "Vậy tôi là ai? Tại sao mọi người lại giấu tôi điều này suốt bao nhiêu năm?"

Mẹ tôi khóc nức nở: "Mẹ xin lỗi... Mẹ không biết nói sao với con..."

Dì Ba dẫn tôi ra phòng khách, để mẹ tôi ở lại chăm sóc chồng. Bà kể cho tôi nghe một câu chuyện mà tôi chưa từng được nghe.

Hóa ra, mẹ tôi trước khi kết hôn với bố đã có một mối tình sâu nặng. Người yêu của bà là một họa sĩ tài hoa nhưng không được gia đình chấp nhận vì hoàn cảnh nghèo khó. Khi biết tin mẹ tôi mang thai, anh ta đã bỏ trốn vì sợ trách nhiệm. Gia đình ép mẹ tôi phá thai nhưng bà từ chối. Đúng lúc đó, ông Lâm - khi ấy là một doanh nhân trẻ - đã đồng ý kết hôn và nhận tôi làm con với điều kiện mẹ tôi phải đoạn tuyệt với quá khứ.

"Bố cháu - ý là ông Lâm - đồng ý nuôi cháu với hy vọng sẽ có một người con nối dõi," dì Ba giải thích, "Nhưng sau đó họ sinh được Duy, nên..."

"Nên tôi trở thành kẻ thừa thãi," tôi nối lời, giọng đầy chua chát, "Một lời nhắc nhở về quá khứ mà ông ấy muốn quên đi, về một người đàn bà không hoàn toàn thuộc về mình."

Dì Ba gật đầu, mắt đỏ hoe: "Bố cháu vẫn có trách nhiệm với cháu, nhưng tình cảm thì... khó mà như con ruột được. Mẹ cháu thì luôn cảm thấy có lỗi với cháu và với ông ấy, nên càng cố gắng bù đắp cho Duy để chứng minh giá trị của mình trong gia đình."

Tất cả những mảnh ghép cuối cùng đã được lắp ráp. Sự thiên vị, sự lạnh nhạt, những lời chê bai... tất cả đều có nguyên do. Tôi không phải là con ruột của họ. Tôi chỉ là một kẻ ngoài cuộc, một người dưng được nuôi nấng trong danh nghĩa con cái.

Tôi bước vào phòng ngủ, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Ông mở mắt, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

"Tại sao?" Tôi hỏi, giọng run run, "Tại sao ông không nói sớm hơn? Để tôi khổ sở tự hỏi mình đã làm sai điều gì?"

Ông thở dài: "Bố... ông không muốn con bị tổn thương. Và cũng vì tự ái của ông. Ông không muốn người ngoài biết rằng vợ ông mang thai với người khác."

"Vậy là suốt bao nhiêu năm, ông đối xử với tôi như một kẻ ăn nhờ ở đậu, chỉ vì cái tự ái của ông?" Tôi không kìm được nước mắt.

Mẹ tôi quỳ xuống bên tôi: "Con tha thứ cho mẹ. Mẹ đã sai. Mẹ nên nói sớm hơn với con."

Tôi nhìn hai người trước mặt - những người đã nuôi nấng tôi nhưng chưa bao giờ thực sự xem tôi là con - lòng tràn ngập sự giận dữ và thất vọng.

Đúng lúc đó, Duy bước vào. Nó nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt dửng dưng: "Chuyện gì xảy ra thế? Sao mọi người đều khóc lóc thế này?"

Tôi quay sang nó: "Em có biết không? Rằng chị không phải là con ruột của bố mẹ?"

Duy cười nhạt: "Ồ, chuyện đó à? Em biết lâu rồi. Từ hồi lớp 10."

Tôi sửng sốt: "Em biết? Và em không nói với chị?"

"Tại sao em phải nói?" Duy nhún vai, "Chị vẫn sống tốt đấy thôi. Hơn nữa, như thế chị càng phải biết ơn gia đình mình hơn, vì đã nuôi nấng chị dù chị không phải máu mủ."

Lời nói của Duy như giọt nước tràn ly. Tôi nhận ra rằng mình thực sự không thuộc về nơi này.

Tôi đứng dậy: "Tôi đi đây."

Mẹ tôi níu kéo: "Con đừng đi! Mẹ xin con! Bây giờ bố con bệnh nặng, công ty thì khủng hoảng, em con lại gặp rắc rối... Con ở lại giúp gia đình đi."

"Gia đình nào?" Tôi lạnh lùng nói, "Tôi không có gia đình ở đây. Các người đã lừa dối tôi suốt bao nhiêu năm, giờ lại muốn tôi ở lại gánh vác trách nhiệm?"

Dì Ba can ngăn: "Cháu Vũ, dù sao họ cũng đã nuôi nấng cháu. Giờ họ gặp khó khăn, cháu nên ở lại giúp đỡ."

Tôi lắc đầu: "Họ nuôi nấng tôi chỉ vì danh dự và sĩ diện. Còn giờ đây, họ cần tôi chỉ vì tiền bạc và trách nhiệm. Tôi không còn muốn liên quan gì đến những con người này nữa."

Tôi bước ra khỏi nhà, không ngoái lại. Lần này, tôi biết mình sẽ không bao giờ trở lại.

Về đến New York, tôi dồn hết tâm trí vào công việc. Những thiết kế của tôi ngày càng được đánh giá cao. Tôi được thăng chức lên trưởng nhóm thiết kế, và bộ sưu tập đầu tay của tôi nhận được nhiều lời khen ngợi.

Nhưng những tổn thương trong lòng vẫn còn đó. Tôi bắt đầu tìm hiểu về người cha ruột của mình. Với những manh mối ít ỏi từ mẹ, tôi thuê một thám tử tư điều tra.

Vài tuần sau, tôi nhận được tin: người cha ruột của tôi đã qua đời cách đây 5 năm vì bệnh ung thư. Ông là một họa sĩ nghèo, sống cuộc đời đơn độc và không lập gia đình. Trước khi mất, ông có để lại một số bức tranh và nhật ký.

Tôi tìm đến căn hộ nhỏ nơi ông từng sống. Chủ nhà mới đồng ý cho tôi xem những đồ đạc còn sót lại. Trong đó, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký và vài bức tranh.

Đọc cuốn nhật ký, tôi mới hiểu được câu chuyện phía sau. Hóa ra, người cha ruột của tôi không hề bỏ trốn vì sợ trách nhiệm. Ông bị gia đình mẹ tôi đe dọa và ép phải rời đi. Họ hứa sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con tôi, và yêu cầu ông biến mất khỏi cuộc đời họ.

Trong nhật ký, ông viết: "Hôm nay tôi biết tin mình có con. Tôi muốn đến gặp nàng, nhưng gia đình nàng đã đe dọa. Họ nói nếu tôi không biến mất, họ sẽ buộc nàng phá thai. Tôi không còn lựa chọn nào khác... Tôi hy vọng một ngày nào đó, đứa con của tôi sẽ hiểu và tha thứ cho tôi."

Những dòng cuối cùng trong nhật ký viết: "Bệnh tình của tôi ngày càng nặng. Tôi ước được gặp con một lần trước khi nhắm mắt. Nhưng có lẽ đó chỉ là mơ ước... Dù sao, tôi cũng vẽ cho con những bức tranh này. Mong rằng một ngày con sẽ nhận được chúng."

Tôi nhìn những bức tranh ông để lại. Đó là những bức vẽ về một đứa bé qua từng giai đoạn phát triển, từ sơ sinh đến khi trưởng thành. Ông đã vẽ chúng dựa trên trí tưởng tượng, vì chưa từng được gặp mặt tôi.

Nước mắt tôi rơi. Tôi đã oán trách nhầm người. Người cha ruột của tôi không hề bỏ rơi tôi. Ông đã hy sinh hạnh phúc của mình để bảo vệ tôi.

Tôi ôm những bức tranh, cảm nhận được tình yêu thương mà lần đầu tiên trong đời tôi thực sự nhận được từ một người cha.

Trở về New York, tôi quyết định tổ chức một triển lãm nhỏ về những bức tranh của cha tôi, kết hợp với các thiết kế của mình. Triển lãm mang tên "Di sản của cha" - một sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa nghệ thuật hội họa và thiết kế thời trang.

Triển lãm thành công ngoài mong đợi. Nhiều nhà phê bình đánh giá cao sự kết hợp độc đáo giữa hai phong cách nghệ thuật. Một tờ báo lớn viết: "Lâm Vũ không chỉ là một nhà thiết kế tài năng, mà còn là người kế thừa xuất sắc di sản nghệ thuật của cha cô."

Đúng lúc đó, tôi nhận được tin từ Việt Nam: công ty của gia đình Lâm chính thức phá sản. Bố tôi - ông Lâm - qua đời sau một cơn đột quỵ khác. Duy bị bắt vì tội danh liên quan đến ma túy và vay nặng lãi.

Mẹ tôi gọi điện cho tôi, giọng đầy tuyệt vọng: "Con ơi, giờ chỉ còn mình con có thể cứu mẹ và em con. Mẹ xin con!"

Tôi im lặng một lúc, rồi nói: "Tôi sẽ gửi tiền để mẹ trang trải cuộc sống. Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Còn Duy, nó phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình."

"Con không thể bỏ mặc em con như vậy!" Mẹ tôi khóc lóc, "Nó là em trai con mà!"

"Không, nó không phải em trai tôi," tôi nói, giọng kiên quyết, "Và bà cũng không phải mẹ tôi. Tôi giúp bà chỉ vì lòng trắc ẩn, chứ không phải trách nhiệm."

Tôi tắt máy, cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ. Cuối cùng, tôi đã thoát khỏi vòng xoáy độc hại của gia đình đó.

Một năm sau, sự nghiệp của tôi ngày càng thăng tiến. Tôi được mời về nước tham dự một tuần lễ thời trang quốc tế tại TP.HCM.

Ở sự kiện, tôi gặp lại nhiều người quen cũ. Họ nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ và nể phục, khác xa với thái độ thương hại ngày xưa.

Sau buổi trình diễn, một người phụ nữ trung niên tiếp cận tôi. Đó là mẹ tôi. Bà trông già đi nhiều, ăn mặc giản dị, không còn vẻ hào nhoáng như xưa.

"Con... mẹ chỉ muốn gặp con để xin lỗi," bà nói, giọng run run, "Mẹ biết mình đã sai. Mẹ đã đối xử bất công với con, và giấu con sự thật về cha ruột của con."

Tôi nhìn bà, lòng dâng lên một nỗi xúc động khó tả. Dù sao, bà cũng là người đã nuôi nấng tôi.

"Con đã tha thứ cho mẹ rồi," tôi nói, "Nhưng chúng ta không thể quay lại được nữa."

Bà gật đầu, nước mắt lưng tròng: "Mẹ hiểu. Mẹ chỉ muốn nói rằng, mẹ tự hào về con. Những gì con đạt được ngày hôm nay thật đáng kinh ngạc."

Bà đưa cho tôi một phong thư: "Đây là những thứ cuối cùng của cha ruột con. Mẹ giữ nó all these years, nhưng giờ nghĩ rằng nó nên thuộc về con."

Trong phong thư là những bức thư cha tôi gửi cho mẹ trong những năm đầu, và một tấm ảnh của ông. Lần đầu tiên, tôi được nhìn thấy khuôn mặt của người cha ruột - một người đàn ông với đôi mắt hiền lành và nụ cười ấm áp.

Tôi ôm bà một cái ngắn ngủi: "Cảm ơn. Và chúc bà mạnh khỏe."

Khi quay lưng bước đi, tôi biết mình đã thực sự đóng lại một chương của cuộc đời.

Trên chuyến bay trở về Mỹ, tôi đọc những bức thư của cha. Ông viết về ước mơ được gặp tôi, về tình yêu ông dành cho mẹ tôi, và về niềm đam mê nghệ thuật mà ông hy vọng sẽ truyền lại cho tôi.

Tôi nhận ra rằng, dù không được gặp mặt, cha tôi đã để lại cho tôi một di sản quý giá nhất: tình yêu nghệ thuật và sự kiên trì theo đuổi đam mê.

Về đến New York, tôi bắt đầu một dự án mới: thành lập quỹ học bổng mang tên cha tôi, dành cho những tài năng nghệ thuật trẻ có hoàn cảnh khó khăn.

Buổi gây quỹ đầu tiên được tổ chức tại một phòng triển lãm sang trọng. Tôi mời nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới nghệ thuật và thời trang tham dự.

Giữa buổi tiệc, một người đàn ông trung niên tiếp cận tôi. Ông ta tự giới thiệu là luật sư đại diện cho di sản của gia đình Lâm.

"Tôi có một số giấy tờ cần chị ký," ông ta nói, "Liên quan đến việc từ bỏ quyền thừa kế phần tài sản còn lại của gia đình Lâm."

Tôi cười nhẹ: "Tôi đã từ bỏ từ lâu rồi. Tôi không cần bất kỳ thứ gì từ họ."

Người đàn ông lắc đầu: "Không, đây không phải là về tiền bạc. Mà là về một bí mật khác mà có lẽ chị nên biết."

Ông ta đưa cho tôi một tập tài liệu. Khi mở ra, tôi gần như không tin vào mắt mình.

Đó là một bản di chúc mới của ông Lâm, viết trước khi ông qua đời. Trong đó, ông thừa nhận tất cả những sai lầm của mình, và tiết lộ một sự thật gây chấn động:

Duy không phải là con ruột của ông.
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt