Tôi đứng lặng người giữa buổi gây quỹ, tập tài liệu trong tay run nhẹ. Những dòng chữ trong bản di chúc nhảy múa trước mắt tôi, mang theo một sự thật còn gây sốc hơn cả việc tôi không phải con ruột của ông Lâm.
"...Tôi thừa nhận đã đối xử bất công với Lâm Vũ. Nhưng có một sự thật mà tôi phải tiết lộ trước khi nhắm mắt: Duy cũng không phải là con ruột của tôi. Nó là con của người tài xế cũ trong nhà - người đã hy sinh tính mạng để cứu tôi trong một vụ tai nạn. Tôi nhận nuôi nó vì cảm thấy có lỗi, và dần dần, tôi đã biến nó thành công cụ để thỏa mãn cái tôi của mình, để chứng minh với thế giới rằng tôi có một người thừa kế xứng đáng..."
Tôi ngã phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Tất cả những gì tôi từng nghĩ về gia đình mình, về sự thiên vị, về tình yêu thương mà Duy nhận được... tất cả đều là một sự dối trá lớn.
Duy không phải con ruột. Nó cũng chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi như tôi. Nhưng tại sao ông ấy lại đối xử với nó và tôi khác biệt đến vậy?
Luật sư giải thích: "Ông Lâm luôn cảm thấy áy náy với người tài xế đã hy sinh mạng sống để cứu ông. Ông ấy muốn bù đắp bằng cách cho đứa con của anh ta một cuộc sống tốt nhất. Còn với chị... ông ấy thấy chị là minh chứng cho sự phản bội của vợ mình, nên không thể yêu thương chị được."
Tôi cười khẩy, một nụ cười đầy chua chát. Thì ra cả hai chúng tôi đều là những kẻ mồ côi được nhận nuôi, đều là những công cụ để thỏa mãn những mục đích riêng của người lớn.
"Vậy tại sao ông ấy không tiết lộ điều này sớm hơn?" Tôi hỏi.
"Vì danh dự gia đình," luật sư nói, "Ông ấy không muốn người ngoài biết rằng mình không có con nối dõi. Đó là một nỗi sỉ nhục lớn với một gia đình truyền thống như nhà họ Lâm."
Tôi lắc đầu. Thật mỉa mai khi cả cuộc đời tôi và Duy bị đảo lộn chỉ vì cái "danh dự" đó.
Sau buổi gây quỹ, tôi quyết định trở về Việt Nam một lần nữa. Tôi cần gặp Duy, cần nói cho nó biết sự thật này.
Nhà tù nơi Duy đang thụ án thật lạnh lẽo và u ám. Khi thấy tôi, nó tỏ ra ngạc nhiên.
"Chị đến làm gì? Đến để xem em thảm hại thế nào sao?" Duy nói với giọng điệu chua chát.
Tôi đẩy tập tài liệu về phía nó: "Em nên đọc cái này."
Duy lướt qua những trang giấy, khuôn mặt từ tò mò chuyển sang ngạc nhiên, rồi sửng sốt, và cuối cùng là tức giận.
"Đây là trò đùa à?" Nó gầm lên, "Tôi không phải con ruột? Tôi là con của thằng tài xế?"
"Đó là sự thật," tôi nói bình tĩnh, "Chúng ta không khác nhau là mấy. Cả hai đều là trẻ mồ côi được nhận nuôi."
Duy đập tay xuống bàn: "Nhưng tại sao? Tại sao họ đối xử với chị và em khác biệt như vậy?"
"Vì em là con của người đã cứu mạng ông ấy. Ông ấy cảm thấy có lỗi và muốn bù đắp cho em bằng mọi giá. Còn chị..." tôi thở dài, "chị là lời nhắc nhở về sự phản bội của vợ ông ấy."
Duy ngồi phịch xuống ghế, mặt tái nhợt. Tất cả những gì nó từng tin tưởng, từng tự hào, giờ đây sụp đổ hoàn toàn.
"Vậy... ý chị là... tất cả những gì em có... chỉ là sự bù đắp vì tội lỗi?" Giọng Duy run rẩy.
Tôi gật đầu: "Có lẽ vậy. Và có lẽ đó là lý do tại sao họ nuông chiều em thái quá, khiến em trở nên hư hỏng như bây giờ."
Chúng tôi ngồi im lặng một lúc lâu, cùng chia sẻ nỗi đau về một sự thật phũ phàng.
Cuối cùng, Duy lên tiếng: "Chị... xin lỗi vì tất cả những gì em đã làm. Em thực sự không biết..."
"Chị cũng xin lỗi," tôi nói, "Vì đã ghen tị với em suốt bao nhiêu năm. Giờ thì chị hiểu, em cũng chỉ là nạn nhân như chị thôi."
Lần đầu tiên trong đời, tôi và Duy thực sự trò chuyện với tư cách là những người bạn, những người cùng cảnh ngộ. Chúng tôi không còn là kẻ thù, không còn là đối thủ tranh giành tình thương của cha mẹ nữa.
Khi rời nhà tù, tôi cảm thấy một sự giải thoát kỳ lạ. Vòng tròn oan nghiệt cuối cùng đã được khép lại.
Tôi đến thăm mẹ - hay đúng hơn là bà Lâm - lần cuối. Bà sống trong một căn hộ nhỏ, cuộc sống khó khăn sau khi công ty phá sản.
Khi tôi kể cho bà nghe về bí mật của Duy, bà gần như ngất xỉu.
"Không thể nào! Ông ấy đã nói dối tôi?" Bà thổn thức, "Tôi đã đối xử tệ với con chỉ vì nghĩ rằng Duy là con ruột của chúng tôi!"
Tôi an ủi bà: "Có lẽ ông ấy không muốn bà biết sự thật. Ông ấy muốn bà nghĩ rằng mình đã cho ông ấy một người thừa kế xứng đáng."
Bà ôm lấy tôi, khóc nức nở: "Mẹ xin lỗi con. Mẹ đã sai quá nhiều. Mẹ đã để cho sự thiên vị và dối trá phá hủy gia đình mình."
Tôi không còn oán giận bà nữa. Tất cả chúng tôi đều là nạn nhân của những dối trá và kỳ vọng không thực tế.
Trước khi rời đi, tôi để lại cho bà một khoản tiền đủ để sống thoải máng trong những năm còn lại. Đó không phải là trách nhiệm, mà là lòng trắc ẩn.
Về đến Mỹ, tôi dồn hết tâm sức vào công việc và quỹ học bổng của mình. Quỹ học bổng mang tên cha ruột tôi ngày càng phát triển, giúp đỡ được nhiều tài năng trẻ có hoàn cảnh khó khăn.
Một năm sau, tôi nhận được tin Duy được ra tù sớm vì cải tạo tốt. Nó viết thư cho tôi, xin được sang Mỹ làm việc và bắt đầu lại cuộc đời.
Tôi đồng ý. Có lẽ, đây là cơ hội để chúng tôi xây dựng lại mối quan hệ mà đáng lẽ phải có từ lâu.
Duy sang Mỹ với một tâm thế hoàn toàn khác. Nó không còn là cậu ấm kiêu ngạo ngày xưa nữa. Nó làm việc chăm chỉ, học hỏi từ những sai lầm trong quá khứ.
Chúng tôi dần dần xây dựng được một mối quan hệ anh em thực sự. Không còn sự ghen tị, không còn sự thiên vị, chỉ còn sự thấu hiểu và hỗ trợ lẫn nhau.
Một buổi chiều, khi đang cùng nhau xem lại những bức tranh của cha ruột tôi, Duy bỗng nói: "Chị biết không? Có lẽ tất cả chúng ta đều cần một cơ hội thứ hai. Một cơ hội để hiểu nhau hơn, để tha thứ cho nhau."
Tôi mỉm cười: "Và quan trọng nhất, là để hiểu chính mình."
Câu chuyện của chúng tôi không còn là bi kịch của sự thiên vị gia đình nữa. Nó trở thành câu chuyện về sự thức tỉnh, về khả năng vượt qua quá khứ và xây dựng lại những mối quan hệ đã đổ vỡ.
Tôi không còn oán trách số phận hay gia đình đã nuôi dưỡng mình nữa. Những trải nghiệm đó, dù đau đớn, đã giúp tôi trở thành con người của ngày hôm nay.
Và trong sâu thẳm, tôi biết rằng cả ông Lâm lẫn bà - những người đã nuôi dưỡng chúng tôi - cũng chỉ là những con người với những sai lầm và điểm yếu. Họ đã cố gắng hết sức trong khả năng của mình, dù cách thể hiện có thể không hoàn hảo.
Câu chuyện của chúng tôi kết thúc không phải với sự hả hê hay trả thù, mà với sự bao dung và thấu hiểu. Bởi vì cuối cùng, tình yêu thực sự không nằm ở huyết thống, mà nằm ở sự chân thành và trách nhiệm mà chúng ta dành cho nhau.
Và tôi, Lâm Vũ, cuối cùng đã tìm thấy ánh mặt trời của riêng mình - không phải bằng cách chạy trốn khỏi bóng tối của quá khứ, mà bằng cách học cách chấp nhận và biến nó thành một phần hành trang để tiến về phía trước.
Trong căn hộ của mình ở New York, tôi treo một bức tranh của cha ruột bên cạnh những thiết kế của mình. Đó là sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa di sản và tương lai.
Và mỗi khi nhìn vào đó, tôi biết rằng dù xuất phát điểm có thế nào, mỗi chúng ta đều có quyền lựa chọn cách mình sống và cách mình yêu thương.
Vòng tròn cuối cùng đã khép lại, không phải bằng sự đổ vỡ, mà bằng sự hàn gắn và một khởi đầu mới.    
    Ánh hào quang và bóng tối
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 542
 
