Chiều cuối thu, thành phố Tô Châu khoác lên mình một làn sương mỏng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua những tán ngô đồng lá đã ngả màu, rơi rớt lại vài hạt nắng cuối ngày trên những con ngõ nhỏ. Thế nhưng, trong căn biệt thự cổ kính nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh, không khí lại đang dần trở nên ngột ngạt, căng thẳng.
Đây là nhà của bà Tô, mẹ chồng của Uyển Nhi. Hôm nay, bà tổ chức một buổi "họp mặt gia đình thân tình", danh nghĩa là mừng sinh nhật bà, nhưng thực chất là một vở kịch được dàn dựng kỹ lưỡng xoay quanh chuyện tài sản. Căn phòng khách rộng rãi, trang trí theo phong cách cổ điển với những bộ salon gỗ hồng sẫm, trông càng thêm phần nghiêm trang, nặng nề.
Uyển Nhi, con dâu cả của gia đình họ Tô, ngồi im lặng trên chiếc ghế bành đối diện với mẹ chồng. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu ngọc lam giản dị, mái tóc đen dài buông xõa. Ánh mắt cô bình thản, nhưng sâu bên trong là sự cảnh giác cao độ. Sau năm năm chung sống trong gia đình này, cô hiểu rõ bản chất của người mẹ chồng khó tính. Một buổi họp mặt bất thường như thế này, ắt hẳn có mục đích khác thường.
Bà Tô, một phụ nữ ngoài sáu mươi, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn của thời gian và toan tính, mặc bộ áo dài màu nâu sang trọng. Bà nhấp một ngụm trà, rồi từ từ đặt chén xuống, giọng nói ngọt ngào như mật ong:
"Uyển Nhi à, hôm nay mẹ gọi con đến, ngoài chuyện sinh nhật, còn có chút tâm sự muốn nói. Con là dâu trưởng, lại hiền lành, đảm đang, mẹ quý con lắm."
Uyển Nhi khẽ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Mẹ có gì cứ nói thẳng ạ."
Bà Tô gật gù, ánh mắt lấp lánh vẻ đắc ý:
"Ừ. Mẹ già rồi, cũng muốn sớm lo liệu chuyện sau này. Nhà mình tuy không phải giàu có gì, nhưng cũng có chút của để dành. Mẹ nghĩ, con là người đáng tin cậy nhất."
Nói rồi, bà rút từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, mở ra. Bên trong là một chiếc dây chuyền vàng lấp lánh, to bản, trông rất giá trị. Kế bên là một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ gạch.
"Đây là món quà mẹ dành riêng cho con," bà Tô đẩy chiếc hộp về phía Uyển Nhi, giọng trở nên đầy vẻ tâm tình. "Chiếc dây chuyền vàng này là của hồi môn bà nội để lại cho mẹ, giờ mẹ trao lại cho con. Còn đây là sổ tiết kiệm năm mươi vạn tệ, mẹ dành dụm cả đời, cũng giao hết cho con giữ."
Uyển Nhi nhìn chiếc dây chuyền vàng lấp lánh và cuốn sổ tiết kiệm, trong lòng dấy lên một sự nghi ngờ khó tả. Bà Tô vốn keo kiệt, đối với cô lại luôn dè chừng, sao hôm nay bỗng dưng rộng rãi đến vậy? Cô không hề động vào món quà, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
"Mẹ có ý gì ạ? Em gái chồng và chú Hai vẫn còn đó, mẹ đưa hết cho con, sợ không ổn."
Bà Tô vỗ nhẹ tay lên tay Uyển Nhi, ra vẻ chân thành:
"Chính vì chúng nó mà mẹ mới phải làm vậy. Thằng em chồng con thì bất tài, đứa con dâu thứ thì chỉ biết ăn diện, đưa tiền cho chúng nó thì bao nhiêu cũng hết. Chỉ có con, biết lo nghĩ cho gia đình. Mẹ đưa cho con, mẹ yên tâm."
Bà dừng một chút, rồi hạ giọng, như thể chia sẻ một bí mật:
"Nhưng mà… mẹ cũng có một chút tâm tư. Mẹ già rồi, sau này không biết thế nào. Mẹ muốn sống cùng con, được con chăm sóc. Vì vậy, con chỉ cần ký vào bản cam kết này, hứa sẽ phụng dưỡng mẹ trọn đời, thì những thứ này đương nhiên là của con."
Nói rồi, bà lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, đặt lên bàn. Đó là một bản "Cam kết phụng dưỡng", nội dung yêu cầu Uyển Nhi phải chịu trách nhiệm chăm sóc bà Tô đến cuối đời, không được đùn đẩy cho ai khác.
Ánh mắt Uyển Nhi lướt qua chiếc dây chuyền vàng. Cô khẽ cầm lên, lòng bàn tay cảm nhận được sự mát lạnh giả tạo. Là người từng tiếp xúc với trang sức, cô nhận ra ngay đây không phải vàng thật, mà chỉ là một món đồ mỹ ký được mạ vàng, giá trị thực không đáng là bao. Trái tim cô chùng xuống, nhưng sự tỉnh táo lại trỗi dậy.
Cô lại cầm lấy cuốn sổ tiết kiệm. Tờ giấy in màu đỏ gạch, chữ số rõ ràng, nhưng khi sờ vào, cảm giác lại thô ráp, không có độ mịn và dai của giấy in thật của ngân hàng. Cô khẽ dùng móng tay cào nhẹ, mực in dường như có chút nhòe. Đây rõ ràng là một bản in màu chất lượng kém!
Một luồng điện giật xuyên qua người Uyển Nhi. Tất cả chỉ là một vở kịch! Bà ta dùng vàng giả và sổ tiết kiệm giả để đánh lừa cô ký vào bản cam kết phụng dưỡng. Mục đích thực sự là gì? Để sau này bà ta có thể chính danh dọn đến sống cùng cô, dựa dẫm vào cô, trong khi số tài sản thật có lẽ đã được bí mật chuyển cho con trai út và đứa con gái yêu? Hoặc đơn giản hơn, bà ta chỉ muốn tìm một người hầu không công, còn bản thân thì vẫn nắm chặt tiền bạc?
Sự phẫn nộ và chua chát dâng trào trong lòng, nhưng Uyển Nhi nhanh chóng kìm nén lại. Cô biết, giờ không phải lúc đối đầu trực diện. Cô hít một hơi thật sâu, gương mặt lập tức vẽ lên vẻ cảm kích và xúc động:
"Mẹ… mẹ thật tốt với con. Con cảm ơn mẹ."
Bà Tô nhìn thấy biểu cảm của Uyển Nhi, trong lòng vô cùng đắc ý, tưởng rằng kế hoạch đã thành công. Bà gật đầu:
"Vậy con ký vào đây đi. Ký xong, những thứ này là của con."
Uyển Nhi giả vờ do dự:
"Nhưng mà… mẹ ơi, bản cam kết này, con có thể giữ một bản được không? Để con luôn nhớ lời hứa với mẹ."
Bà Tô hơi nhíu mày, nhưng nghĩ rằng Uyển Nhi đã mắc bẫy, liền đồng ý:
"Được thôi. Mẹ có photo một bản, con cứ ký vào đó." Bà đưa cho Uyển Nhi một tờ giấy khác, rõ ràng là bản photo.
Uyển Nhi cầm bút, tay run nhẹ, như thể vì quá xúc động. Cô ký tên mình lên bản cam kết photo đó, nét chữ rõ ràng. Trong lòng cô lạnh như băng: Bà muốn diễn kịch, vậy thì tôi sẽ diễn cùng.
Khi ký tên, bằng một động tác khéo léo, chiếc điện thoại nhỏ trong túi áo Uyển Nhi đã được kích hoạt chế độ ghi âm từ lúc nào. Cô biết, đối mặt với một người mẹ chồng mưu mô như bà Tô, chỉ có bằng chứng rõ ràng mới có thể tự bảo vệ mình.
Vừa lúc đó, cửa mở ra, em gái chồng Tô Tiểu Mẫn và em trai chồng Tô Gia Hào bước vào, trên tay xách theo một ít đồ ăn. Hai người họ nhìn thấy chiếc hộp màu đỏ và cuốn sổ tiết kiệm trên bàn, ánh mắt lập tức thay đổi.
Tô Tiểu Mẫn, một cô gái ăn mặc thời trang, lập tức hỏi dò:
"Ơ, mẹ đưa cái gì cho chị hai thế?"
Bà Tô vội vàng thu dọn bản cam kết gốc vào túi, cười gượng:
"Không có gì, không có gì. Chỉ là chút quà sinh nhật mẹ tặng chị hai thôi."
Uyển Nhi cũng nhanh tay cất bản photo đã ký tên vào túi, mặt vẫn giữ vẻ bình thản.
Buổi tối, bữa cơm "họp mặt gia đình" diễn ra trong một bầu không khí vô cùng kỳ lạ. Bà Tô tỏ ra đặc biệt ân cần với Uyển Nhi, liên tục gắp thức ăn cho cô. Tô Tiểu Mẫn và Tô Gia Hào thì lén liếc nhìn Uyển Nhi với ánh mắt đầy hoài nghi và ghen tị. Chồng cô, Tô Kiến Bình, người đàn ông luôn tỏ ra nhu nhược trước mẹ mình, thì chỉ im lặng ăn cơm, không dám lên tiếng.
Khi bữa ăn gần kết thúc, bà Tô đột nhiên đứng dậy, ra vẻ trịnh trọng:
"Hôm nay cả nhà đều ở đây, mẹ có chuyện muốn nói."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bà.
Bà nhìn Uyển Nhi, giọng điệu đầy vẻ tự hào:
"Uyển Nhi là dâu trưởng, lại hiếu thuận, nên mẹ đã quyết định, sau này mẹ sẽ sống cùng Uyển Nhi và Kiến Bình. Để tỏ lòng thành, mẹ cũng đã tặng cho Uyển Nhi chiếc dây chuyền vàng gia truyền và sổ tiết kiệm năm mươi vạn tệ. Uyển Nhi cũng đã tự nguyện ký cam kết, sẽ phụng dưỡng mẹ đến cuối đời."
Một không khí chết lặng bao trùm. Tô Tiểu Mẫn gần như nhảy dựng lên:
"Cái gì? Mẹ tặng hết cho chị hai? Vậy chúng con thì sao?"
Tô Gia Hào cũng đỏ mặt:
"Mẹ! Sao mẹ có thể thiên vị như vậy!"
Bà Tô giả vờ thở dài:
"Ai bảo các con không biết lo liệu? Mẹ giao cho Uyển Nhi, mẹ mới yên tâm."
Tất cả áp lực và ánh mắt chất vấn đều dồn về phía Uyển Nhi. Tô Kiến Bình cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trách móc:
"Uyển Nhi, sao em không bàn với anh chuyện này?"
Trong khoảnh khắc đó, Uyển Nhi cảm thấy vô cùng cô độc. Nhưng cô biết, thời khắc của mình đã đến. Cô từ từ đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh khác thường.
"Cảm ơn mẹ đã 'ưu ái'." Cô nhấn mạnh hai từ "ưu ái", giọng điệu lạnh lùng. "Nhưng con nghĩ, có một số sự thật, nên để mọi người cùng biết."
Bà Tô có linh cảm không lành, vội ngắt lời:
"Uyển Nhi, con muốn nói gì?"
Uyển Nhi không để ý đến bà, rút từ trong túi ra chiếc dây chuyền vàng giả, giơ lên trước mặt mọi người:
"Đầu tiên là chiếc dây chuyền vàng gia truyền này." Cô dùng móng tay khẽ cào lên bề mặt, lớp mạ vàng lập tức bong tróc, để lộ ra màu kim loại trắng bên trong. "Nếu con không nhầm, vàng thật không dễ dàng bong tróc như thế này đâu, thưa mẹ?"
Tô Tiểu Mẫn trợn mắt, kinh ngạc: "Là đồ giả?"
Uyển Nhi lại lấy ra cuốn sổ tiết kiệm, xé nó ra làm đôi, giơ vết rách cho mọi người xem:
"Thứ hai, cuốn sổ tiết kiệm năm mươi vạn tệ này. Sổ tiết kiệm thật của ngân hàng được in bằng mực chuyên dụng, giấy dai và bền. Còn tờ giấy này," cô vò nhẹ, tờ giấy nhàu nát, "chỉ là giấy in thông thường, và mực in màu đã bị phai nhòe. Đây rõ ràng là một bản in màu rẻ tiền!"
"Trời ạ!" Tô Gia Hào thốt lên.
Bà Tô mặt tái mét, giọng run rẩy: "Con… con đừng có vu khống!"
"Vu khống?" Uyển Nhi cười lạnh. Cô lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại. "Vậy hãy để mọi người nghe xem, buổi chiều mẹ đã 'chân thành' nói với con những gì."
Cô nhấn nút phát. Giọng nói ngọt ngào, đầy mưu mô của bà Tô và sự đáp trả khéo léo của Uyển Nhi vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng của căn phòng ăn. Từng lời, từng chữ, đều là minh chứng cho âm mưu dùng của giả để đổi lấy bản cam kết phụng dưỡng thật.
Khi đoạn ghi âm kết thúc, cả phòng ăn chìm vào im lặng như tờ. Sự xấu hổ, phẫn nộ và kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của từng người.
Uyển Nhi nhìn thẳng vào mẹ chồng, giọng điệu sắc bén:
"Mẹ đã dùng vàng giả và sổ tiết kiệm giả để lừa con ký vào bản cam kết phụng dưỡng. May mà con còn chút tỉnh táo, chỉ ký vào bản photo. Bản cam kết gốc, giờ vẫn còn trong túi mẹ, phải không? Mẹ thật sự tính toán quá kỹ, muốn con vừa mất người, lại vừa mất của, cuối cùng còn phải gánh lấy trách nhiệm chăm sóc mẹ suốt đời sao?"
Những lời như dao, cứa sâu vào tim bà Tô. Bà không thể nào chối cãi được nữa. Ánh mắt khinh bỉ, châm biếm từ con trai, con gái và con dâu khiến bà cảm thấy như đang bị thiêu trên lửa. Sự xấu hổ và tức giận dâng trào, mặt bà đỏ ửng, huyết áp tăng vọt.
"Con… con dâu phụ bạc!" Bà lão hét lên, tay chỉ về phía Uyển Nhi, nhưng giọng nói đã yếu ớt. Bà ôm lấy ngực, thở hổn hển, rồi đột nhiên ngã vật xuống ghế.
"Cấp cứu! Gọi cấp cứu ngay!" Tô Kiến Bình hoảng hốt kêu lên.
Căn phòng hỗn loạn. Uyển Nhi đứng đó, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác hả hê pha lẫn chua xót. Cô biết, mình đã giành chiến thắng trong trận chiến đầu tiên, nhưng cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc.
Trong khi mọi người bận rộn với bà Tô, ánh mắt đảo điên của bà ta vẫn lập lòe một tia hận thù không nguôi, như đang thì thầm: "Lần này mày thắng... nhưng lần sau, lần sau nhất định tao sẽ thắng!"
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, bao trùm lấy thành phố Tô Châu cổ kính. Trong ngôi nhà biệt thự vốn dĩ yên tĩnh này, một cuộc chiến thầm lặng nhưng không kém phần khốc liệt giữa mẹ chồng và nàng dâu, mới chỉ vừa bắt đầu.
Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 521