Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình > Chương 2: Vở Kịch Té Gãy Chân – Chiêu "Già Yếu Cần Người Chăm"

Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 523

Chương 2: Vở Kịch Té Gãy Chân – Chiêu "Già Yếu Cần Người Chăm"

Mấy tháng trôi qua kể từ vụ scandal "sổ tiết kiệm giả", bề ngoài ngôi nhà họ Tô dường như trở lại bình yên. Nhưng sự yên ắng ấy chỉ là tạm thời, như lớp tro tàn phủ lên đống lửa âm ỉ, chờ cơn gió thích hợp để bùng cháy dữ dội hơn.

Bà Tô sau lần bẽ mặt ấy đã "nhập viện" vài ngày, rồi trở về với vẻ mặt hờn dỗi, ít nói hẳn đi. Bà tránh mặt Uyển Nhi, nhưng trong ánh mắt lướt qua nhanh thoáng ấy vẫn lộ rõ sự bất bình và toan tính mới. Uyển Nhi biết rõ, mẹ chồng không dễ dàng chấp nhận thất bại như vậy. Cô vẫn đi làm, lo việc nhà, giữ thái độ bình thản, nhưng trong lòng luôn thận trọng đề phòng.

Rồi một ngày, "tai nạn" xảy ra.

Buổi trưa Chủ nhật, khi cả nhà đang sum họp trong phòng khách, một tiếng kêu thất thanh cùng âm thanh "ầm ầm" lộc cộc vang lên từ cầu thang. Mọi người chạy vội ra thì thấy bà Tô nằm dưới chân cầu thang, tay ôm lấy mắt cá chân, mặt nhăn nhó đau đớn, rên rỉ không ngừng.

"Trời ơi! Mẹ! Mẹ sao vậy?" Tô Tiểu Mẫn, con gái út, hốt hoảng chạy đến.

Tô Gia Hào cũng quỳ xuống: "Mẹ! Mẹ có sao không?"

Bà Tô rên rỉ, giọng yếu ớt: "Mẹ... mẹ trượt chân... đau lắm... hình như gãy xương rồi..."

Uyển Nhi đứng từ xa, quan sát cảnh tượng. Cô nhìn thấy đôi mắt của bà Tô, dù đang rên rỉ nhưng vẫn lóe lên một tia gì đó thật nhanh. Trong lòng cô dấy lên nghi ngờ. Cầu thang rộng rãi, tay vịn chắc chắn, và bà ta vốn là người cẩn thận, sao lại có thể dễ dàng trượt chân như vậy?

Cấp cứu, bệnh viện, chụp X-quang. Kết quả: "Rạn xương mắt cá chân." Bác sĩ yêu cầu bó bột, hạn chế đi lại, cần người chăm sóc toàn thời gian ít nhất một tháng.

Về đến nhà, nằm trên giường, bà Tô bắt đầu diễn vở kịch mới của mình. Bà rên rỉ liên tục, than vãn đau đớn, không thể tự mình làm bất cứ việc gì, thậm chí còn cần người bón cơm, đỡ đi vệ sinh.

Đường Dao, con dâu út, lập tức nhân cơ hội này hùa theo. Cô ta bước vào phòng Uyển Nhi, giọng đầy vẻ trách móc:
"Chị cả, giờ mẹ như vậy rồi, chị phải có trách nhiệm chăm sóc mẹ chứ? Em với Gia Hào còn phải đi làm kiếm tiền nuôi mẹ, bận lắm. Chị thì công việc nhàn hạ, nghỉ một thời gian có sao đâu?"

Uyển Nhi lạnh lùng nhìn Đường Dao: "Công việc của chị cũng quan trọng. Và tại sao em không nghỉ để chăm mẹ?"

Đường Dao bĩu môi: "Em làm ở công ty tư nhân, nghỉ là mất việc ngay. Còn chị làm ở cơ quan nhà nước, dễ xin nghỉ hơn. Hơn nữa, mẹ quý chị nhất, chị chăm mẹ là hợp lý rồi."

Tô Gia Hào cũng vào hùa: "Đúng vậy chị hai. Chị là dâu trưởng, nên gánh vác trách nhiệm này. Chúng em sẽ góp tiền mua thuốc men, đồ bổ cho mẹ."

Áp lực từ cả gia đình dồn lên vai Uyển Nhi. Ngay cả Tô Kiến Bình, chồng cô, cũng lên tiếng:
"Uyển Nhi, không còn cách nào khác đâu. Em tạm nghỉ một thời gian, chăm mẹ cho khỏi đã. Anh sẽ nói chuyện với cấp trên giúp em."

Uyển Nhi nhìn chồng, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng tràn trề. Anh ta luôn mù quáng nghe theo mẹ, không bao giờ đứng về phía cô. Nhưng lần này, cô không phản đối. Cô gật đầu, giọng điệu bình thản:
"Được. Để con lo."

Cô biết, đây là một vở kịch. Và cô quyết định không vạch trần nó ngay lập tức. Cô muốn xem bà Tô có thể diễn đến mức nào.

Uyển Nhi xin nghỉ phép không lương một tháng. Cô trở thành người hầu toàn thời gian cho mẹ chồng. Sáng sớm đã dậy nấu cháo, bón từng thìa, trưa chiều dìu bà đi vệ sinh, tối đến xoa bóp, rửa mặt. Cô làm tất cả một cách chu đáo, không một lời than phiền. Thậm chí, cô còn tỏ ra vô cùng lo lắng, thường xuyên hỏi han: "Mẹ có đau không? Cần con làm gì không?"

Sự hiếu thuận và kiên nhẫn của Uyển Nhi khiến nhiều người hàng xóm phải trầm trồ. "Bà Tô sướng thật, có đứa con dâu hiếu thảo thế này." Nhưng đằng sau vẻ ngoài ấy, Uyển Nhi đang âm thầh chuẩn bị.

Cô bí mật mua một camera mini có độ phân giải cao, nhỏ xíu, dễ dàng giấu kín. Một buổi chiều, khi mọi người đều đi vắng, cô lén lắp nó lên một góc khuất trên trần nhà hành lang, hướng ống kính về phía cửa chính và cầu thang. Góc này có thể ghi lại mọi hoạt động ra vào nhà từ phòng bà Tô.

Và rồi, sự thật dần dần lộ diện.

Những ngày đầu, bà Tô còn nằm im trên giường, rên rỉ mỗi khi có người. Nhưng chỉ vài hôm sau, khi đêm xuống, cả nhà đã yên giấc, camera đã ghi lại những hình ảnh bất ngờ.

Khoảng 10 giờ tối, bà Tô, với chiếc chân được bó bột, nhẹ nhàng chống nạng bước ra khỏi phòng. Dáng đi của bà thoăn thoắt, hoàn toàn không giống một người bị rạn xương nặng. Bà đi thẳng ra cửa chính, rồi khoảng nửa tiếng sau trở về, trên tay xách một túi đồ ăn vặt, miệng còn nhai nhóp nhép. Thậm chí, còn có một đêm, camera bắt được cảnh bà Tô đứng ngoài cổng, cười nói rôm rả với mấy bà hàng xóm, giọng điệu vui vẻ, không chút đau đớn.

Uyển Nhi xem những đoạn video ấy, trong lòng không khỏi chua chát. Bà ta sẵn sàng giả vờ đau ốm, bắt cô phải hy sinh công việc, chỉ để trói buộc cô, khiến cô mệt mỏi và có cớ trách móc? Hay đơn giản chỉ là một sự trả thù nhỏ sau lần thất bại trước?

Cô không vội hành động. Cô tiếp tục thu thập thêm bằng chứng, chờ thời cơ thích hợp.

Cơ hội đó đã đến vào một buổi tối cuối tuần. Khi Uyển Nhi đang ngồi xoa bóp chân cho mẹ chồng, Đường Dao bỗng bước vào, giọng mỉa mai:
"Chị cả chăm mẹ khéo thật, nhưng sao trông mẹ vẫn gầy đi? Có phải chị không chăm kỹ không?"

Tô Kiến Bình cũng có mặt trong phòng. Anh nhìn vợ, ánh mắt có chút hoài nghi.

Uyển Nhi thở dài, làm ra vẻ mệt mỏi:
"Em nói phải. Có lẽ chị chưa đủ khéo. Nhưng chị đã cố gắng hết sức rồi. Cả ngày dìu mẹ đi lại, đêm còn phải thức nghe mẹ gọi, sức chị cũng có hạn."

Bà Tô lập tức rên lên: "Ôi, đau quá... Kiến Bình à, mẹ đau lắm... Uyển Nhi, con đỡ mẹ dậy đi vệ sinh..."

Uyển Nhi nhìn chồng, rồi bình tĩnh nói: "Khoan đã. Em Gia Hào, em Dao, các em ra ngoài giúp chị một chút. Anh Kiến Bình, anh ở lại đây, em có chuyện muốn nói."

Khi mọi người đã ra ngoài, Uyển Nhi rút điện thoại từ trong túi ra.
"Anh Kiến Bình, mẹ, con có một thứ muốn cho hai người xem."

Cô mở những đoạn video đã được lưu lại. Trên màn hình nhỏ, hình ảnh bà Tô đi lại dễ dàng, tự mình mua đồ ăn đêm, cười nói vui vẻ với hàng xóm... được phát lại rõ ràng.

Tô Kiến Bình trợn mắt nhìn, mặt anh biến sắc. Anh không thể tin vào mắt mình. Người mẹ mà anh tưởng đang đau đớn vật vã, lại đang diễn một vở kịch hoàn hảo đến vậy?

Bà Tô mặt cắt không còn hột máu, miệng lắp bắp: "Đó... đó không phải là mẹ! Con kia... mày dùng kỹ xảo vu khống tao!"

"Vu khống?" Uyển Nhi lạnh lùng. "Vậy để con gọi mấy bà hàng xóm tối qua nói chuyện với mẹ vào đây làm chứng nhé?"

Bà Tô im bặt, toàn thân run rẩy vì tức giận và xấu hổ.

Tô Kiến Bình lần đầu tiên trong đời cảm thấy phẫn nộ với mẹ. Anh gằn giọng, giọng nói run run: "Mẹ! Mẹ sao có thể làm vậy? Mẹ biết Uyển Nhi đã vì chăm mẹ mà phải nghỉ việc, bao nhiêu áp lực không? Mẹ lại lừa dối tất cả chúng ta chỉ để... để trói chân cô ấy?"

"Tao... tao..." Bà Tô không nói nên lời.

Sự việc nhanh chóng lan truyền. Những người hàng xóm từng khen bà có phúc bỗng chốc trở thành những kẻ châm biếm. Họ thì thầm với nhau khi thấy bà Tô:
"Nghe nói bà Tô gãy chân mà đêm nào cũng đi mua đồ ăn vặt đấy!"
"Già rồi còn thích diễn kịch, khổ thân đứa con dâu cả."
"Gãy chân mà đi được ra hàng ăn đêm à? Trông khỏe hơn cả người bình thường ấy chứ!"

Mỗi lần nghe thấy những lời bàn tán ấy, bà Tô lại cảm thấy như có lửa đốt trong lòng. Bà thu mình trong nhà, ít khi dám ra ngoài.

Uyển Nhi, trước mặt mọi người, vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Cô không lớn tiếng, không khoe khoang chiến thắng. Khi đối diện với bà Tô, cô chỉ nhẹ nhàng nói:
"Mẹ yên tâm nghỉ ngơi. Dù thế nào, con cũng chỉ làm đúng bổn phận của một người con dâu."

Câu nói ấy, nghe có vẻ hiếu thuận, nhưng với bà Tô, nó như một nhát dao cứa sâu vào lòng tự ái. Nó cho thấy Uyển Nhi hoàn toàn thấu hiểu âm mưu của bà, và cô đã chiến thắng một cách ngoạn mục mà không cần phải hạ thấp bản thân.

Bà Tô cay đắng nhìn bóng lưng Uyển Nhi, trong lòng hận ý dâng trào. Hai lần ra tay, hai lần thất bại thảm hại. Nhưng bà vẫn chưa chịu thua. Trong đáy mắt già nua ấy, một kế hoạch mới, có lẽ còn thâm độc hơn, đang dần được ấp ủ.

"Con ranh này... đợi đấy," bà lão thì thầm trong hơi thở gấp gáp. "Lần sau... lần sau tao sẽ không để mày thoát đâu."

Bên ngoài cửa sổ, tiết trời đã chuyển sang đông. Gió lạnh thổi qua những tán cây trơ trụi, như báo hiệu một cuộc đối đầu khác, khốc liệt và lạnh lùng hơn, sắp sửa ập đến.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt