Mùa đông năm ấy ở Tô Châu dường như lạnh hơn mọi năm. Gió từ sông Tô Châu thổi về, lùa qua những con hẻm nhỏ, mang theo hơi ẩm lạnh buốt khiến người ta chỉ muốn co mình trong nhà. Sau hai lần thất bại thảm hại, bầu không khí trong gia đình họ Tô càng trở nên ảm đạm, nặng nề như chính tiết trời bên ngoài.
Bà Tô im hơi lặng tiếng được một thời gian. Bà ít lên tiếng, cũng ít khi chì chiết Uyển Nhi nữa. Nhưng sự im lặng ấy không khiến Uyển Nhi yên tâm, ngược lại, nó như sự tĩnh lặng đáng ngờ trước một cơn bão lớn. Cô biết tính mẹ chồng, bà ta không dễ dàng từ bỏ. Sự im ắng chỉ là để che giấu một âm mưu sâu xa hơn.
Rồi một buổi tối cuối tuần, khi cả gia đình đang ăn cơm, bà Tô bỗng dưng hốt hoảng chạy từ trong phòng ra, tay cầm chiếc ví rỗng không, mặt tái mét:
"Trời ơi! Tiền của tôi! Ba mươi ngàn tệ trong thẻ lương hưu... biến mất rồi!"
Tiếng kêu thất thanh của bà như một quả bom ném giữa phòng ăn. Tất cả mọi người đều dừng đũa.
Tô Kiến Bình vội đứng dậy: "Mẹ, mẹ nói gì? Mất tiền trong thẻ?"
"Ừ! Hôm qua mẹ còn kiểm tra, vẫn còn đầy đủ. Vừa rồi định ra rút tiền mua đồ, ai ngờ... chỉ còn có mấy chục tệ!" Bà Tô khóc lóc, giọng đầy tuyệt vọng. "Đó là tiền lương hưu cả tháng của mẹ, là tiền mua thuốc men mà!"
Đường Dao, con dâu út, lập tức đặt bát cơm xuống, mắt láo liên nhìn về phía Uyển Nhi:
"Mẹ đừng lo, cứ bình tĩnh. Nhà mình làm gì có ai lạ vào, chắc chắn là do người trong nhà rồi."
Câu nói như một mũi tên bắn thẳng, ám chỉ rõ ràng. Tô Gia Hào cũng gật gù:
"Đúng vậy. Mà thẻ của mẹ, ai biết mật khẩu chứ?"
Bà Tô khóc càng to hơn, tay chỉ về phía Uyển Nhi:
"Chỉ có Uyển Nhi là biết! Tháng trước mẹ bị đau chân, nhờ nó đi rút tiền hộ. Nó đã biết mật khẩu từ lúc đó! Mẹ không ngờ... không ngờ nó lại tham lam đến vậy!"
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Uyển Nhi. Ánh mắt nghi ngờ, kết tội, thậm chí là khinh miệt.
Uyển Nhi ngồi đó, không nhúc nhích. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác buồn nôn. Âm mưu này thật sự quá thâm độc. Không còn là vàng giả, không còn là giả vờ ốm đau, mà là vu khống cho cô tội trộm cắp! Một tội danh có thể hủy hoại hoàn toàn thanh danh và nhân phẩm của một người.
Tô Kiến Bình quay sang nhìn vợ, giọng run run: "Uyển Nhi... em... có thật không?"
Uyển Nhi nhìn thẳng vào mắt chồng, giọng điệu bình thản đến lạnh lùng: "Anh cũng tin là em làm chuyện đó sao?"
Đường Dao không để cô kịp giải thích, đột nhiên rút điện thoại ra, nói với giọng đầy vẻ công bằng:
"Chuyện này không thể giấu giếm được. Để em livestream, kể rõ sự tình cho mọi người biết, phải đòi lại công bằng cho mẹ! Nhà mình không thể dung thứ cho kẻ trộm được!"
Uyển Nhi nhìn Đường Dao, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm. Cô hiểu rồi. Đây là một vở kịch được dàn dựng kỹ lưỡng. Bà Tô vu oan, Đường Dao dùng mạng xã hội để gây áp lực, nhằm hủy hoại hoàn toàn danh dự của cô. Một khi sự việc được phát tán, dù sau này có minh oan được hay không, vết nhơ ấy cũng sẽ theo cô suốt đời.
Nhưng họ đã đánh giá thấp cô.
Thay vì hoảng loạn, tranh cãi, Uyển Nhi lặng lẽ rút điện thoại từ trong túi ra. Cô không nói một lời, chỉ bấm số gọi cho cảnh sát.
Hành động bất ngờ này khiến mọi người trong phòng sửng sốt.
Bà Tô ngừng khóc, giọng đầy hoảng hốt: "Mày... mày gọi cho ai?"
"Gọi cảnh sát." Uyển Nhi trả lời giản đơn. "Ba mươi ngàn tệ không phải số tiền nhỏ. Đã là trộm cắp, thì phải nhờ pháp luật xử lý. Phải điều tra rõ ràng, xem ai là kẻ trộm thật sự."
Đường Dao vội vàng tắt livestream, mặt cắt không còn hột máu: "Chị... chị điên rồi? Gọi cảnh sát vào nhà à? Nhà mình xấu mặt hết!"
"Xấu mặt?" Uyển Nhi cười nhạt. "Không gọi cảnh sát, thì danh dự của tôi ai sẽ minh oan? Cứ để mọi người nghĩ tôi là kẻ trộm sao?"
Chỉ mươi phút sau, hai cảnh sát mặc thường phục đã có mặt. Sự xuất hiện của họ khiến không khí trong nhà căng thẳng đến cực điểm.
Sau khi nghe bà Tô và Đường Dao khai báo, vị cảnh sát trung niên quay sang hỏi Uyển Nhi: "Cô có lời gì để nói không?"
Uyển Nhi gật đầu: "Thưa anh, tôi có bằng chứng chứng minh tôi vô tội, và cũng chỉ ra được ai là người đã thực sự rút số tiền đó."
Cô bước vào phòng mình, mang ra một chiếc laptop. Trong khi chờ cảnh sát, cô đã kết nối với camera mini được giấu kín trong nhà. Lần này, cô không chỉ lắp ở hành lang, mà còn ở một góc khuất trong phòng khách, nơi có thể ghi lại toàn bộ sinh hoạt chung của gia đình.
Cô mở một đoạn video được quay từ hai ngày trước. Trên màn hình, rõ ràng là hình ảnh bà Tô và Đường Dao cùng ngồi trong phòng khách. Bà Tô đưa thẻ ngân hàng cho Đường Dao, nói:
"Con cầm thẻ của mẹ, chiều nay đi rút hộ ba mươi ngàn tệ. Nhớ đeo khẩu trang và đội mũ vào, đừng để ai nhận ra."
Đường Dao cười tít mắt: "Mẹ yên tâm. Lần này, xem chị hai kia có trốn đến đâu. Vu cho con dâu cả tội trộm tiền, xem cô ta còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa."
Bà Tô gật gù, trên mặt lộ rõ nét đắc ý: "Ừ, thử lòng con dâu cả xem có tham không. Lần trước nó may mắn thoát được, lần này xem nó có thoát nổi không. Rút tiền xong, mẹ con mình giấu kỹ, rồi tối nay mẹ sẽ giả vờ mất tiền."
Đoạn hội thoại rõ ràng, hình ảnh sắc nét, không thể chối cãi. Cả căn phòng im phăng phắc. Chỉ còn tiếng thở dốc của bà Tô và Đường Dao.
Đoạn video thứ hai được phát, ghi lại cảnh Đường Dao, sau khi đã cải trang kỹ càng, vào một ATM gần nhà và rút tiền. Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng dáng người, giọng nói chào hỏi với nhân viên bảo vệ, và đặc biệt là chiếc ví màu đỏ đặc trưng của cô ta, đều không thể che giấu.
Sự thật đã quá rõ ràng. Kẻ trộm không phải là Uyển Nhi, mà chính là sự cấu kết giữa mẹ chồng và em dâu!
Vị cảnh sát trung niên quay sang nhìn bà Tô và Đường Dao, ánh mắt nghiêm nghị:
"Hai người có lời gì để giải thích không? Báo án giả, vu khống người khác, là vi phạm pháp luật."
Bà Tô toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Bà ta không ngờ Uyển Nhi lại cẩn thận đến mức lắp camera khắp nơi. Bà ta càng không ngờ cô ta lại dám gọi cảnh sát.
Đường Dao thì sợ hãi đến mức khóc oà lên: "Dạ... dạ không phải... đó là... là mẹ chồng tôi bắt tôi làm vậy..."
"Im miệng!" Bà Tô hét lên, nhưng đã quá muộn.
Cuối cùng, do số tiền không lớn và có tính chất gia đình, cảnh sát đã cảnh cáo nghiêm khắc bà Tô về tội báo án giả, gây rối trật tự công cộng. Còn Đường Dao, do hành vi livestream vu khống, cố ý gây ảnh hưởng xấu đến danh dự người khác, bị phạt tiền và yêu cầu công khai xin lỗi Uyển Nhi.
Sau khi cảnh sát rời đi, không khí trong nhà chết lặng. Bà Tô mặt như trống đánh, ngồi thừ ra trên ghế. Đường Dao thì vừa khóc vừa chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Tô Kiến Bình lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ đến vậy. Anh nhìn mẹ, giọng đầy thất vọng: "Mẹ! Mẹ sao có thể... có thể hèn hạ đến vậy? Lần trước mẹ lừa dối, lần này mẹ còn vu oan cho Uyển Nhi tội trộm cắp? Mẹ có còn là mẹ của con không?"
Bà Tô không dám nhìn thẳng vào mắt con trai. Sự thất bại lần này không chỉ là bẽ mặt trước gia đình, mà còn là sự sụp đổ hoàn toàn về danh dự.
Chuyện nhanh chóng lan truyền khắp khu dân cư. Lần này, không còn là những lời bàn tán xì xào nữa, mà là sự chỉ trích công khai.
"Bà Tô đó à? Lão già đó thâm hiểm lắm, ba lần hai lượt hại con dâu, lần này còn vu cho nó tội trộm tiền!"
"Con dâu út cũng chẳng ra gì, cấu kết với mẹ chồng hại chị dâu, đúng là rắn mất nọc!"
"Nhà đó giờ danh tiếng tan nát rồi, ai còn dám qua lại nữa."
Uyển Nhi đứng trước cửa sổ phòng mình, nhìn những bà hàng xóm chỉ trỏ về phía nhà mình. Trong lòng cô không cảm thấy hả hê, chỉ thấy một nỗi buồn mênh mông. Một gia đình, lại có thể trở thành chiến trường nơi người ta dùng mọi thủ đoạn để hại nhau.
Tô Kiến Bình bước vào phòng, khuôn mặt đầy âu lo và hối hận. "Uyển Nhi... anh... anh xin lỗi em."
Uyển Nhi quay lại, nhìn chồng. Ánh mắt cô vẫn bình thản, nhưng sâu thẳm là sự mệt mỏi.
"Không sao." Cô nói. "Chỉ là... lòng người, đôi khi đáng sợ hơn cả trộm cắp."
Câu nói nhẹ nhàng ấy như một gáo nước lạnh dội vào mặt Tô Kiến Bình. Anh hiểu ra, những vết thương mà mẹ anh gây ra cho vợ anh, có lẽ đã quá sâu, không dễ gì hàn gắn.
Còn bà Tô, ngồi một mình trong phòng tối, nghe tiếng gió đập cửa sổ như tiếng chê cười của mọi người. Ba lần ra tay, ba lần tự hại mình. Danh tiếng, lòng tin của con cái, sự tôn trọng của hàng xóm... tất cả đã tan thành mây khói. Nhưng trong đáy mắt đầy hận thù ấy, vẫn không có dấu hiệu của sự hối cải. Ngược lại, nó càng cháy bỏng hơn.
"Uyển Nhi... mày đợi đấy..." Bà lão nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. "Tao... tao sẽ không bỏ cuộc đâu..."
Bên ngoài, màn đêm mùa đông buông xuống, bao trùm lấy thành phố Tô Châu cổ kính. Trong ngôi nhà biệt thự giờ đây đã nguội lạnh, chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Nhưng lần này, kẻ bị thương nặng nhất, có lẽ không phải là Uyển Nhi, mà chính là người đã quá mức toan tính, để rồi tự đào hố chôn mình.
Trang chủ >
Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình >
Chương 3: Cái Bẫy "Thẻ Hưu Bị Rút Mất" – Trò Vu Oan Trơ Trẽn
Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 519