Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình > Chương 4: Khi Người Hiền Không Còn Nhẫn Nhịn

Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 520

Chương 4: Khi Người Hiền Không Còn Nhẫn Nhịn

Mùa xuân mới đến, nhưng hơi thở lạnh giá của mùa đông vẫn còn vương vấn đâu đó trong những ngõ hẻm Tô Châu. Cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, nhưng trong lòng mỗi thành viên gia đình họ Tô, một mùa đông khác vẫn đang ngự trị, lạnh lẽo và tê tái.

Sau ba lần bị hãm hại, vu oan, Uyển Nhi cuối cùng đã đưa ra quyết định mà cô đã do dự suốt bấy lâu. Một buổi sáng, khi ánh nắng xuân yếu ớt vừa ló rạng, cô bắt đầu thu dọn hành lý.

Tô Kiến Bình đứng bên cửa, nhìn vợ xếp từng bộ quần áo vào vali, lòng nặng trĩu. Anh bước đến, giọng nói đầy áy náy: "Uyển Nhi... em thật sự muốn đi sao? Đây là nhà của chúng ta mà."

Uyển Nhi ngừng tay, nhìn thẳng vào mắt chồng. Ánh mắt cô không còn là sự bình thản thường thấy, mà là sự mệt mỏi sau bao lần chịu đựng.

"Nhà?" Cô khẽ lắc đầu. "Nơi này từ lâu đã không còn là nhà của em nữa rồi. Ở đây, mỗi ngày đều là một trận chiến, một sự đề phòng. Em không thể tiếp tục sống như vậy nữa."

"Nhưng mẹ... mẹ già rồi, dù sao..." Tô Kiến Bình ấp úng.

"Anh không cần phải nói nữa." Uyển Nhi ngắt lời. "Ba lần. Vàng giả, giả vờ gãy chân, vu oan trộm cắp. Mỗi lần đều nhằm hủy hoại danh dự và cuộc sống của em. Em đã nhẫn nhịn quá đủ rồi."

Cô khép vali lại, kéo tay cầm lên. "Em đã thuê một căn hộ nhỏ bên ngoài. Em cần không gian để thở. Anh có thể đến thăm em, nhưng xin đừng ép em ở lại nơi này."

Trước khi bước ra khỏi cửa, Uyển Nhi dừng lại, nói lời cuối cùng với vẻ bình tĩnh đáng sợ: "Và xin hãy nói với mẹ, từ nay về sau, bà không cần phải tốn sức nghĩ ra những âm mưu mới để hại em nữa. Em sẽ không còn ở đây để tiếp tục trò chơi ấy."

Cánh cửa đóng lại. Tô Kiến Bình đứng đó như trời trồng, lần đầu tiên cảm nhận được sự trống trải đến nhói lòng khi mất đi người vợ hiền lành nhưng kiên cường.

Tin tức Uyển Nhi dọn đi khiến bà Tô vừa tức giận vừa hả hê. Bà nghĩ rằng mình cuối cùng đã đuổi được con dâu đáng ghét ra khỏi nhà. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu. Chỉ vài ngày sau, bà bắt đầu nhận ra sự vắng lặng đến khó chịu trong nhà. Không còn ai dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, không còn ai nấu những bữa cơm ngon lành, không còn ai chăm lo từng li từng tí.

Đường Dao và Tô Gia Hào, thay vì chăm sóc mẹ, lại càng lộ rõ bản chất. Họ liên tục vay tiền bà, hết lý do này đến lý do khác: kinh doanh thua lỗ, con ốm, mua xe mới... Tiền lương hưu ít ỏi của bà nhanh chóng cạn kiệt.

Một tối, Tô Kiến Bình về nhà, chứng kiến cảnh Đường Dao đang giở giọng năn nỉ mẹ chồng:
"Mẹ ơi, tháng này nhà cháu lỗ quá, mẹ cho cháu mượn năm ngàn tệ nữa đi. Cháu hứa sẽ trả."

Bà Tô nhăn nhó: "Mẹ làm gì còn tiền? Mấy lần trước mượn vẫn chưa trả, giờ lương hưu của mẹ cũng hết rồi."

Tô Gia Hào đang ngồi xem tivi, quay sang nói: "Mẹ còn giấu tiền à? Chia cho anh em tôi thì không, còn giấu để làm gì?"

Tô Kiến Bình nhìn cảnh tượng ấy, bỗng thấy buồn nôn. Anh nhớ lại hình ảnh Uyển Nhi ngày ngày chăm lo cho gia đình, không một lời oán thán, trong khi những đứa em và cả mẹ anh lại đối xử với cô như kẻ thù. Giờ đây, khi cô ấy đã ra đi, họ lại tiếp tục hành xử ích kỷ như vậy.

"Đủ rồi!" Lần đầu tiên, Tô Kiến Bình quát lớn với em trai và em dâu. "Các người có biết xấu hổ không? Suốt ngày chỉ biết vay mượn, đòi hỏi! Uyển Nhi ở đây, cô ấy đã chăm lo cho mọi người bao nhiêu, vậy mà các người lại đối xử với cô ấy như vậy?"

Đường Dao bĩu môi: "Anh cả nói gì lạ thế? Chị hai dọn đi là tự ý chị ấy, liên quan gì đến chúng tôi?"

Tô Kiến Bình nhìn họ, chợt hiểu ra rằng mình đã sai lầm thảm hại khi bao dung cho những con người ích kỷ này và bỏ mặc người vợ lương thiện của mình. Anh quay lưng bước đi, quyết định tìm gặp Uyển Nhi.

Ở căn hộ nhỏ mà Uyển Nhi thuê, Tô Kiến Bình đã nhìn thấy một sự thật khiến anh choáng váng.

Sau khi nghe anh bày tỏ sự hối hận, Uyển Nhi im lặng một lúc, rồi lấy ra một tập hồ sơ dày.

"Anh nói đúng, đây là nhà của chúng ta." Cô mở tập hồ sơ, đưa cho anh xem. "Và không chỉ là nhà trong ý nghĩa tinh thần."

Tô Kiến Bình cầm lấy những tờ giấy tờ, mắt anh dán chặt vào dòng chữ trên đó: "Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà". Và chủ sở hữu được ghi rõ: Tô Kiến Bình và Trần Uyển Nhi.

"Đây... đây là..." Anh lắp bắp.

"Đúng vậy." Uyển Nhi gật đầu. "Căn nhà mà mẹ và các em đang ở, thực ra đã được sang tên cho chúng ta từ ba năm trước, ngay sau lần mẹ giả vờ 'chia tài sản' đầu tiên."

Cô giải thích: Sau khi phát hiện ra sổ tiết kiệm giả và âm mưu của mẹ chồng, Uyển Nhi đã âm thầm tìm hiểu và phát hiện ra một sự thật: căn nhà thực chất vẫn đang đứng tên ông nội, và theo di chúc, nó sẽ thuộc về Tô Kiến Bình với tư cách là con trai trưởng. Nhưng bà Tô đã giấu giếm việc này, muốn độc chiếm ngôi nhà.

Nhận thấy sự nguy hiểm, Uyển Nhi đã lén liên hệ với một luật sư, hoàn tất mọi thủ tục pháp lý để chuyển quyền sở hữu ngôi nhà về tên hai vợ chồng. Tất cả đều được công chứng hợp pháp. Cô làm điều này không phải để tranh giành, mà là để tự bảo vệ mình và chồng trước những âm mưu trong tương lai.

"Em... em đã làm điều này từ ba năm trước?" Tô Kiến Bình sửng sốt.

Uyển Nhi thở dài: "Lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản, nếu mẹ thật lòng, chúng ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này. Căn nhà vẫn để mẹ ở. Nhưng nếu mẹ tiếp tục âm mưu, thì đây sẽ là tấm khiên bảo vệ cuối cùng của chúng ta."

Quả đúng như dự đoán của cô. Một tháng sau khi Uyển Nhi dọn đi, bà Tô nhận được thông báo từ ngân hàng về việc hoàn tất thủ tục chuyển đổi quyền sở hữu tài sản. Khi nhìn thấy tên chủ sở hữu mới trên giấy tờ, bà ta gần như ngất xỉu.

"Không... không thể nào!" Bà Tô hét lên, tay run rẩy cầm tờ thông báo. "Nhà này là của tao! Sao lại có thể sang tên cho chúng nó?"

Đường Dao và Tô Gia Hào nghe tiếng động chạy vào, cũng kinh ngạc khi biết sự thật.

"Chị hai... Chị hai đó lén chuyển nhà đi rồi!" Đường Dao kêu lên. "Trộm! Đúng là đồ trộm!"

Tô Gia Hào tức giận đập bàn: "Phải kiện! Kiện ra tòa! Nhà này là của mẹ, làm sao nó có quyền tự ý chuyển tên?"

Họ vội vàng thuê luật sư, nhưng kết quả nhận được chỉ là sự thất vọng. Tất cả giấy tờ chuyển nhượng đều hợp pháp, có đầy đủ chữ ký của người thừa kế hợp pháp (Tô Kiến Bình) và được công chứng rõ ràng. Hơn nữa, việc chuyển nhượng đã diễn ra từ ba năm trước, vượt quá thời hiệu khiếu nại.

Luật sư lắc đầu: "Không thể kiện được đâu. Mọi thứ đều hợp pháp. Các người không có cơ sở pháp lý."

Tin tức này như một quả bom nổ tung trong gia đình họ Tô. Bà Tô, kẻ từng đắc ý với những âm mưu của mình, giờ đây mới nhận ra, người bị hại không phải là kẻ yếu thế. Uyển Nhi đã âm thầm chuẩn bị cho ngày phản công từ ba năm trước, với một sự sáng suốt và kiên nhẫn đáng sợ.

"Cướp nhà không thành, mất luôn quyền sở hữu." Câu nói này lan truyền trong khu dân cư, trở thành lời châm biếm đau điếng dành cho bà Tô.

Trong căn hộ nhỏ, Uyển Nhi và Tô Kiến Bình ngồi đối diện nhau. Anh nắm lấy tay cô, giọng đầy hối lỗi: "Anh xin lỗi. Anh đã quá mù quáng, để em phải một mình chống chọi, phải tự mình lo liệu mọi thứ."

Uyển Nhi nhìn anh, lần đầu tiên sau bao lâu, trong mắt cô lấp lánh một tia ấm áp: "Không sao. Quan trọng là bây giờ anh đã hiểu."

"Vậy... giờ chúng ta phải làm gì?" Tô Kiến Bình hỏi.

Uyển Nhi nhìn ra cửa sổ, nơi những tán cây mới đang đâm chồi. "Chúng ta hãy để họ có thời gian suy nghĩ. Ngôi nhà đó, chúng ta vẫn sẽ để mẹ ở, nhưng quyền sở hữu thì không thể nhượng bộ. Đó là bài học cho sự tham lam và độc ác."

Cô quay lại nhìn chồng, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Còn bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu xây dựng một ngôi nhà thực sự, nơi không có âm mưu, không có hận thù, chỉ có sự chân thành và yêu thương."

Ở ngôi biệt thự giờ đây đã trống vắng, bà Tô ngồi một mình trong bóng tối. Lần đầu tiên, bà cảm nhận được sự cô độc thực sự. Ba lần ra tay, ba lần thất bại. Giờ đây, bà không chỉ mất đi sự tôn trọng của con cái, sự nể trọng của hàng xóm, mà còn mất luôn cả quyền sở hữu ngôi nhà mà bà từng cho là của mình.

Nhưng trong đáy mắt già nua ấy, liệu có thực sự thức tỉnh? Hay vẫn chỉ là sự hận thù chồng chất, chờ đợi một cơ hội trả thù mới?
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt