Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình > Chương 5: Quả báo

Ba Lần Ra Tay, Ba Lần Tự Hại Mình

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 522

Chương 5: Quả báo

Một năm trôi qua, Tô Châu lại khoác lên mình chiếc áo mùa xuân ẩm ướt. Mưa phùn giăng giăng, những búp non trên cành ngô đồng đã nở thành những tán lá xanh mướt, nhưng dường như chẳng có chút nắng xuân nào lọt được vào cuộc sống của gia đình bà Tô.

Kể từ ngày mất quyền sở hữu ngôi nhà, cuộc sống của bà Tô và hai đứa con út rơi vào vòng xoáy đi xuống không phanh. Không có Uyển Nhi chăm lo, ngôi biệt thự cổ nhanh chóng trở nên hoang tàn, bụi bặm. Cỏ dại mọc um tùm trong vườn, những đồ đạc quý giá ngày nào giờ phủ đầy một lớp bụi xám.

Tô Gia Hào và Đường Dao, sau khi biết mình không còn hy vọng gì ở ngôi nhà, càng lao đầu vào những dự án kinh doanh mơ hồ với mong muốn làm giàu nhanh chóng. Họ vay mượn khắp nơi, từ bạn bè, người thân, thậm chí cả các công ty tín dụng đen.

Rồi một ngày, quả bóng bong bóng vỡ tung. Một dự án đầu tư bất động sản "ma" mà họ dồn hết vốn liếng vào đã sập tiệm, chủ đầu tư bỏ trốn. Tô Gia Hào và Đường Dao trắng tay, để lại một món nợ khổng lồ gần một triệu tệ.

Những người cho vay lần lượt kéo đến nhà. Họ đập cửa, hò hét, dán giấy đòi nợ lên tường. Cả nhà ba mẹ con trốn chạy ngay trong đêm.

Mất nhà, ba mẹ con họ dọn đến một căn phòng trọ chật chội, ẩm thấp ở khu vực ngoại ô. Từ cuộc sống sung túc, họ rơi xuống đáy của sự cùng cực.

Một buổi chiều, khi đang lục lọi những đồ đạc còn sót lại, bà Tô tìm thấy chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Mở ra, bên trong là chiếc dây chuyền vàng giả và những món nữ trang khác - những thứ bà từng dùng để lừa Uyển Nhi. Nhìn chúng, lòng bà chua xót. Những thứ giả dối ấy giờ đây như lời nhắc nhở đầy châm biếm về sự tham lam và độc ác của chính mình.

Đường Dao nhìn thấy, mắt sáng lên: "Mẹ ơi, còn mấy món này! Đem bán đi, ít nhiều gì cũng có tiền."

Bà Tô do dự: "Nhưng... đây là đồ giả mà."

"Giả thì sao?" Tô Gia Hào nóng nảy. "Giờ còn ai quan tâm thật giả nữa đâu? Bán được đồng nào hay đồng ấy!"

Bất đắc dĩ, bà Tô phải mang những món nữ trang giả đó ra tiệm cầm đồ. Người chủ tiệm nhìn qua, cười khẩy: "Bà à, đồ mỹ ký này, cho không tôi còn chẳng thèm."

Cuối cùng, sau nhiều lần thương lượng, họ chỉ bán được với giá rẻ mạt - không đủ cho một tháng thuê nhà. Kẻ từng dùng vàng giả để lừa người, giờ phải cầm chính thứ giả dối ấy để mưu sinh, đó là sự sỉ nhục nào!

Không còn tài sản gì giá trị, ba mẹ con họ buộc phải tìm kế sinh nhai. Với số vốn ít ỏi cuối cùng, họ dựng một gian hàng nhỏ bán bánh bao sáng tại một khu chợ gần nhà trọ. Cuộc sống xa hoa ngày nào giờ chỉ còn là những đêm dậy sớm nhồi bột, hấp bánh, và những ngày dài ngồi chờ khách trong gió lạnh.

Một buổi sáng mưa phùn, trời lạnh cắt da. Bà Tô ngồi co ro trong gian hàng nhỏ, nhìn những hạt mưa rơi tí tách. Xung quanh, tiếng rao hàng, tiếng còi xe ồn ào, nhưng lòng bà trống rỗng. Bà nhớ lại những ngày tháng trước đây, khi trong nhà lúc nào cũng ấm áp, có người chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ. Giờ đây, bà mới thấm thía giá trị của sự chân thành mà bà đã đánh mất.

Đúng lúc đó, Tô Gia Hào và Đường Dao cãi nhau om sòm ngay tại gian hàng.

"Tại anh! Nếu anh không ham hố đầu tư vào cái dự án ma đó, giờ đâu đến nỗi!" Đường Dao giận dữ.

"Tại em! Chính em là người thúc giục, nói là cơ hội ngàn năm có một!" Tô Gia Hào không chịu thua.

Họ cãi nhau kịch liệt, không hề để ý đến bà Tô đang run rẩy vì lạnh và tủi nhục. Những lời qua tiếng lại càng lúc càng gay gắt, cho đến khi Tô Gia Hào tức giận hất đổ cả xửng bánh bao mới hấp.

"Thôi! Không bán nữa!" Hắn hét lên, rồi bỏ đi trong cơn thịnh nộ.

Đường Dao khóc lóc, chỉ tay theo: "Anh đi đi! Đừng có về!"

Bà Tô ngồi đó, bất lực nhìn đống bánh bao vung vãi trên đất. Nước mắt bà lặng lẽ rơi, hòa vào những hạt mưa trên mặt. Bao nhiêu năm toan tính, bao nhiêu âm mưu, cuối cùng chỉ để lại một gia đình tan nát, những đứa con ích kỷ, và một tuổi già cô độc.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe ô tô đẹp dừng lại gần đó. Cửa mở ra, Uyển Nhi bước xuống. Cô mặc chiếc áo khoác màu be sang trọng, tóc buộc gọn gàng. Sau một năm, trông cô tự tin và bình an hơn hẳn.

Cô nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong gian hàng nhỏ - bà Tô co ro trong mưa, Đường Dao đang khóc lóc, những chiếc bánh bao vương vãi khắp nơi. Trong mắt cô thoáng một chút xót thương, nhưng không phải sự thương hại.

Uyển Nhi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc ô của mình bên cạnh bà Tô, che cho bà khỏi những hạt mưa đang rơi. Rồi cô khẽ nói, giọng điệu bình thản nhưng sâu lắng:

"Nhân quả không chậm, chỉ là chờ đến đúng lúc."

Câu nói ấy như một nhát dao cứa sâu vào trái tim bà Tô. Bà ngẩng lên, nhìn Uyển Nhi - người con dâu mà bà từng hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại. Nước mưa hòa với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo của bà. Trong giây phút ấy, bà chợt hiểu ra tất cả.

Chiếc dây chuyền vàng giả bà từng dùng để lừa Uyển Nhi, giờ đã quay lại "lừa" chính bà khi không thể đem lại chút giá trị nào. Những âm mưu bà từng dùng để hại người, giờ đã nghiền nát chính cuộc đời bà. Sự giả dối trong lòng bà, cuối cùng đã biến cuộc sống của bà thành một trò hề đau đớn.

Uyển Nhi nhìn bà một lúc lâu, rồi quay lưng bước đi. Cô không giúp đỡ, cũng không trách móc. Cô để mặc họ đối diện với hậu quả do chính mình gây ra.

Đêm đó, trong căn phòng trọ lạnh lẽo, bà Tô ôm chiếc ô Uyển Nhi để lại, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn rơi. Bà nhớ lại từng lời nói, từng hành động của mình với Uyển Nhi. Lần đầu tiên, bà thực sự cảm thấy hối hận. Nhưng đã quá muộn.

Tô Gia Hào và Đường Dao vẫn tiếp tục cãi vã. Họ đổ lỗi cho nhau về sự thất bại, về cuộc sống khốn khó hiện tại. Không còn tiền bạc, không còn nhà cửa, tình cảm gia đình giữa họ cũng nhanh chóng tan vỡ.

Một tháng sau, Đường Dao bỏ đi, để lại Tô Gia Hào và bà Tô trong căn phòng trọ. Tô Gia Hào ngày càng trở nên u uất, thường xuyên chìm trong men rượu.

Bà Tô, ở cái tuổi gần đất xa trời, phải tiếp tục gánh vác mưu sinh. Mỗi sáng, bà vẫn dậy sớm làm bánh bao, đẩy chiếc xe nhỏ ra chợ. Đôi khi, bà nghe tin Uyển Nhi và Tô Kiến Bình đã mua một căn nhà mới, sống một cuộc sống bình yên. Có người nói họ còn chuẩn bị đón một thành viên mới.

Trong lòng bà khi ấy không còn là hận thù, mà là một nỗi xót xa vô hạn. Bà hiểu rằng, người tính không bằng lòng người. Dù có toan tính bao nhiêu, cuối cùng vẫn không thể thắng được lương tâm và sự chân thành.

Và lòng người, khi đã độc ác, còn đáng sợ hơn vàng giả gấp bội. Vàng giả chỉ có thể lừa được người trong giây lát, nhưng lòng người giả dối có thể hủy hoại cả một đời người.

Mưa xuân vẫn rơi trên những con phố Tô Châu, gột rửa bụi bặm của thành phố. Nhưng có những vết nhơ trong lòng người, dù mưa có rơi bao lâu cũng không thể nào sạch được.

Câu chuyện về ba lần mẹ chồng ra tay, ba lần tự hại mình, cuối cùng đã khép lại với một kết cục khiến người ta vừa thấy hả hê vừa ám ảnh. Bởi lẽ, trong cuộc sống này, nhân quả luôn tồn tại, và sự giả dối cuối cùng sẽ quay lại cắn trả chính kẻ đã gieo rắc nó.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt