Tiêu Diệc Bắc thật sự đã gọi “Đại Vương” rất nhiều năm.
Là từ khi nào bắt đầu đổi cách xưng hô nhỉ?
Có lẽ là lần đầu tiên khi đầu anh cao hơn tôi.
Chúng tôi học cùng cấp 1, cùng cấp 2 lại thi đậu cùng trường cấp 3.
Xưng hô của anh ấy với tôi cũng đổi từ “Đại Vương” thành “Quả Quả”.
Còn nhớ lần đầu tiên nghe xưng hô này, tôi không thể nào tin nổi nắm lấy gáy anh.
“Cậu gọi gì cơ?”
Tiêu Diệc Bắc rụt đầu, cãi lại.
“Tớ không biết ngại gọi cậu là Đại Vương, còn cậu không biết ngại mà vẫn nghe tiếp sao?”
Tôi im lặng.
Theo tuổi tác lớn dần, cách xưng hô này quả thật hơi xấu hổ.
“Cậu cũng không thể gọi tớ là Quả Quả được.”
Tiêu Diệc Bắc há miệng, vừa định nói gì đó.
Giây tiếp theo đã bị lớp phó học tập ngắt lời.
“Vương Quả Quả, giữ trật tự cho tiết tự học buổi tối!”
Tôi hậm hực gỡ tay ra khỏi gáy của Tiêu Diệc Bắc.
Tiêu Diệc Bắc ghé lại gần, đặt cằm lên bàn của tôi hỏi thầm tôi:
“Sao tớ cảm giác cậu ta không thích cậu nhỉ?”
Tôi trừng mắt nhìn anh, viết vào tờ giấy nháp:
“Cậu có thể nói chuyện bình thường cô ta sẽ không mắng cậu.”
Tiêu Diệc Bắc lại càng khó hiểu.
“Tại sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt anh từ trên xuống dưới, và đột nhiên tôi tức giận không có chỗ xả.
Tại sao tại sao?
Còn có thể tại sao chứ?
Thích cậu chứ sao nữa!
Không biết từ khi nào, anh giống như cây vào thời trổ mã, cao một cách điên cuồng.
Người cao lên cũng gầy đi,, các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ nét hơn.
Tôi không thể nào ngờ được đôi mắt hẹp dài như cạnh sườn của đồng xu sau khi trổ mã lại to như thế.
Thậm chí bởi thế tôi còn hỏi mẹ mình.
Nếu như tôi béo rồi giảm cân có thể khiến đôi mắt to ra không.
Kết quả là mẹ tôi cười nhạo tôi.
Mà người đã từng bị người ta chê là mập ú nay đã trở thành đối tượng thầm mến của các bạn nữ trong lớp.
Mở ngoặc, trừ tôi.
Bởi vì tôi không bao giờ có thể quên được dáng vẻ anh chảy nước mũi chạy theo tôi.
Nhưng bản thân Tiêu Diệc Bắc dường như không ý thức được điều này.
Cho đến một hôm anh thần thần bí bí kéo tôi ra từ cửa sau.
“Làm thế nào đây Đại Vương, hình như tớ bị người ta gửi thư khiêu chiến.”
Bao nhiêu năm rồi mới nghe lại xưng hô này, tôi không kìm nổi nhiệt huyết trong lòng.
Tinh thần chính nghĩa hào hùng, tức giận không kìm nổi, một lòng muốn ra mặt bảo vệ đàn em của mình.
“Chuyện thế nào!”
Anh cẩn thận lấy một bức thư ra.
Biểu cảm đó.
Tôi nghĩ anh ấy hẳn đã nghĩ đến tên thủ lĩnh trẻ con đã bắt nạt mình khi còn nhỏ.
Trong giây tiếp theo, tôi đập lá thư vào mặt anh.
“Thư tình đấy, đồ ngốc!”
12.
Không thể không nói, khuôn mặt thật sự vạn năng.
Rõ ràng là không thích chơi với người khác.
Tôi là cô đơn còn Tiêu Diệc Bắc lại lạnh lùng.
Rõ ràng đều dậy muộn không kịp ăn sáng.
Tiêu Diệc Bắc sờ vào ngăn bàn, đã có cơm nắm, sushi, sữa và sữa đậu nành để anh chọn.
Còn tôi chỉ có thể nhịn đói, nằm nghe bản giao hưởng trong bụng, vượt qua tiết tự học buổi sáng.
Rõ ràng là giờ thể dục.
Tôi chỉ có thể xin nghỉ khi đến tháng.
Còn Tiêu Diệc Bắc chỉ trầy tí da tay đã có bạn nữ xin thay cho anh.
Năm đó Đường Tăng đi đến Nữ nhi quốc cũng có đãi ngộ này sao?
Tôi thừa nhận tôi hâm mộ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiêu Diệc Bắc không để tâm.
Khi từ chối hoa khôi của lớp, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng ánh mắt của anh cao.
Khi từ chối tỏ tình hoa khôi trường, tôi không thể nào hiểu nổi.
Nhân một tiết tự học buổi tối.
Tôi chọc vào cánh tay anh ấy.
“Bọn mình quen biết nhiều năm như vậy, có chuyện này tớ muốn cậu có thể cho tớ một câu trả lời.”
Anh ấy quay đầu, trong ánh mắt dường như có ánh sáng.
Khiến tôi nhớ lại khi tôi giúp anh ấy cướp lại bập bênh.
Giọng nói anh ấy dịu dàng không thể giải thích được.
“Gì cơ?”
“Ừm…” Tôi ngại ngùng gãi đầu một cái, “Cậu thật sự thích con gái à?”
Đùng.
Tôi thấy ánh sáng dập tắt.
Tôi chọc anh ấy.
“Cậu vẫn chưa trả lời tớ.”
Tôi lại chọc anh.
“Này, sao lại không để ý đến tớ.”
13.
Sau đó chúng tôi tốt nghiệp và học ở hai trường đại học khác nhau trong cùng một thành phố.
Một ngày nọ, Tiêu Diệc Bắc tìm tôi nói có người tìm anh ấy đóng phim.
“Đóng vai phụ, thù lao 200 tệ.”
Tôi cũng rất hào hứng.
“Thế cậu đi đi, kiếm tiền có thể mời tớ ăn thịt nướng.”
Tiêu Diệc Bắc mang theo sự kỳ vọng lớn của tôi vui vẻ đi đóng phim.
Sau đó, số tiền anh kiếm được đủ để đãi tôi một bữa lẩu.
Sau đó nữa, số tiền anh kiếm được có thể dẫn tôi đi ăn nhà hàng ngon nhất trong thành phố.
Lúc ấy tâm trạng tôi rất phức tạp.
Với sự tức giận “Tao coi mày như anh em, mày lại muốn ngủ với tao.”
Cùng với sự ngượng ngùng không biết từ đâu xuất hiện.
Cách tỏ tình của Tiêu Diệc Bắc cũng rất khác người.
Không cảm xúc, tất cả là cám dỗ.
“Yêu anh, em chắc chắn rất có thể diện.”
Tôi chìm vào suy nghĩ.
“Anh có thể dẫn em đi đu idol.”
Tôi bắt đầu do dự.
“Anh còn có thể mua túi cho em.”
Tôi lập tức nắm tay Tiêu Diệc Bắc.
Giống như việc trưởng thôn nắm tay ông chủ đi về quê giúp đỡ người nghèo, sợ ông ta hối hận.
“Em yêu, đừng nói nữa, em yêu.”
14.
Phim mới của Tiêu Diệc Bắc lên sóng.
Tôi muốn kéo anh đi xem cùng tôi.
Nhưng anh ấy cảm thấy việc xem phim mình đóng rất xấu hổ.
Thế là tôi càng ép anh đi xem.
Đây là bộ phim kinh dị, Tiêu Diệc Bắc diễn vai bác sĩ Bạch thiết hắc*.
*Bạch thiết hắc” là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay.
Ban ngày mặc áo blu trắng chữa bệnh cứu người, đêm đến lại cầm dao phẫu thuật núp trong bóng tối.
Kinh dị và cảm xúc..
Sau khi tập đầu tiên được phát sóng, Tiêu Diệc Bắc còn hơi xấu hổ.
“Tính cách nhân vật chính thật sự có vấn đề.”
“Anh sợ em xem sau này sẽ sợ.”
Tôi lập tức dùng ngón tay trỏ đặt ở miệng anh.
“Không, em không sợ.”
“Em chỉ muốn xin anh có thể dùng ánh mắt nhìn rác rưởi trong phim đó nhìn em không?”
Tiêu Diệc Bắc im lặng.
Ánh mắt anh hiện một dấu hỏi to đùng.
“Em có thể bình thường chút được không?”
Chậc chậc chậc chậc, người đàn ông này thật không hiểu sự hấp dẫn của trò chơi mờ ám, cưỡng chế.
Tôi chắp tay lại.
“Làm ơn.”
“Bình thường đi.”
“Anh làm ơn đi mà.”
Cuối cùng Tiêu Diệc Bắc cũng ngồi không yên, anh đứng dậy, bước nhanh về phía nhà bếp như muốn bỏ trốn.
“Anh đi rửa bát.”
Qua hồi lâu, trong phòng bếp vang lên câu cảm thán từ tận đáy lòng.
“Không ngờ em còn chơi bi.ến th.ái thật…”
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng chó sủa đánh thức.
Mở cửa ra nhìn.
Một chú Border Collie đang ngồi trong lồng, nghiêng đầu nhìn tôi.
Tiêu Diệc Bắc vỗ nhẹ vào lồng.
“Chó này rất thông minh, thông minh hơn em, nó sẽ biết dùng ánh mắt nhìn rác rưởi để nhìn em.”
“…”
16
Ngày thứ nhất Tiêu Diệc Bắc đi, nhớ anh.
Ngày thứ 2 Tiêu Diệc Bắc đi, nhớ anh.
Ngày thứ 3…
Tôi chuẩn bị đến quán bar nhảy xập xình.
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay bác gái đứng trước tôi khi lấy mẫu test.
Bác ấy vừa đi vừa làm động tác dang hai tay.
Thấy tôi, bác gái lập tức chào hỏi:
“À, dì thằng bé à.”
Nghe thấy xưng hô này, trước mắt tôi tối sầm lại.
Bác gái đến cạnh tôi, cười tít mắt.
“Vừa ăn cơm xong à? Muốn đi đâu thế?”
Vào lúc đó, tôi đã cố nghĩ ra cái cớ rất sứt sẹo, nhưng dường như chẳng có cái nào nên hồn.
Vì vậy chỉ có thể hậm hực nói: “Đi khiêu vũ.”
Ai ngờ bác gái trước mặt mắt sáng lên, nắm lấy tay tôi xúc động nói:
“Cô nhảy ở quảng trường nào thế?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng bác gái đã nói tiếp.
“Chị nhảy ở quảng trường nhân dân ngay phía Tây, gần đây vũ đoàn bọn chị đang nhảy Latin và chơi các bài hát nước ngoài.”
“Đi thôi! Chị dẫn em đi trải nghiệm.”
Biểu cảm lúng túng giấu dưới lớp khẩu trang của tôi gần như méo mó, vội vàng từ chối.
“Không cần, không cần đâu…em không biết nhảy.”
Bác gái vỗ mu bàn tay tôi, càng nhiệt tình hơn.
“Xấu hổ à ~ đừng xấu hổ! Bọn mình là chị em lâu năm với nhau cả mà.”
Dứt lời, bác gái nhìn về phía bụng tôi.
“Huống hồ bây giờ em còn đang mang thai, càng nên vận động, sản phụ lớn tuổi cũng không dễ dàng gì.”
Cứ thế, tôi đeo lens, gắn mi giả.
Nhảy bài “Tối huyễn dân tộc” suốt buổi tối.
Còn nhạc nước ngoài thì sao?
17.
Ngày thứ 4, nói gì thì nói tôi phải đến quán bar.
Kính râm, khẩu trang, mũ bèo, đủ combo.
Bảo đảm mẹ ruột đi trên đường cũng phải lướt qua tôi.
Người trong quán bar nhốn nháo, tôi vừa bước vào.
Đã nghe thấy một câu trào dâng cảm xúc mãnh liệt.
“Thời niên thiếu của anh, thời niên thiếu của em hình như giống nhau~”
Tôi dừng bước, quay lại nhìn biển hiệu.
Không đi nhầm mà.
Bài này cũng nhảy được sao?
Ngay lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Là Tiêu Diệc Bắc gọi tới.
“Em đang làm gì thế?”
Em nói em đang hồi tưởng về thuở thiếu niên anh tin không?
“Ở nhà, chuẩn bị đi ngủ.”
Sau hai mươi phút nữa, màn hình lại sáng lên.
“?”
Nhìn dấu chấm hỏi này, tôi chợt thấy hơi chột dạ.
Anh không phát hiện ra điều gì đâu nhỉ.
Không đâu…
Vì vậy tôi lấy can đảm, gõ chữ:
“Em sắp đi ngủ rồi cục cưng à, anh đang làm gì thế?”
Tôi nắm chặt điện thoại, giác quan thứ 6 rung lên mạnh mẽ.
“Anh đang đứng sau lưng em.”
“Nhìn em uốn éo.”
18.
Tôi bị Tiêu Diệc Bắc túm cổ áo lôi về nhà.”
“Anh à, chú ý thân phận, bị người ta chụp được không hay lắm đâu.”
Gương mặt Tiêu Diệc Bắc nghiêm túc.
“Anh hẹn hò và đêm khuya đi nhảy với bạn gái, rốt cuộc bị lộ ra ngoài thì đối với anh tệ hơn?”
Tôi ngậm miệng.
Cái phía sau nghe xong cảm thấy đầu hơi xanh xanh.
Tôi yếu ớt giải thích:
“Thật ra thì đây là quán bar rất trong sáng, hơn hữa hôm nay còn phát ca khúc chủ đề là “Nhà có con gái.”
Vẻ mặt Tiêu Diệc Bắc tức giận đến mức bật cười.
“Xem ra em không chỉ đi một lần.”
Nói nhiều sai nhiều, tôi hoàn toàn im miệng.
Tiêu Diệc Bắc chỉ vào valy còn đang mở ra nằm trên đất cùng với thịt nướng trên bàn nhỏ.
“Xem xem, vì để khiến em ngạc nhiên, anh thậm chí còn mang theo đồ ăn.”
Anh nói thế, quả thực tôi cảm thấy hơi áy náy.
“Thế tại sao anh biết em đang ở quán bar?”
Tiêu Diệc Bắc: “Chẳng phải em gửi vị trí cho anh sao?”
Tôi vội lấy điện thoại ra nhìn.
Phía sau tin nhắn “Đang ở nhà, chuẩn bị ngủ”, bất ngờ là địa chỉ tôi gửi.
Chẳng trách Tiêu Diệc Bắc gửi cho tôi một dấu hỏi.
Có lẽ trong giây lát anh ấy đã cảm thấy tôi đang ở quán bar lại nói muốn đi ngủ.
Là đồ ngốc.
Tiêu Diệc Bắc thở dài ôm lấy tôi từ phía sau.
“Anh cũng không phải không cho em ra ngoài, chỉ là sợ em nửa đêm gặp nguy hiểm.”
“Nếu như em thật sự muốn đi, lần sau anh dẫn em đi.”
Tôi vội vàng từ chối: “Đừng đừng đừng.”
Người khác đều yêu đương đương đứng đắn rồi lên hot search.
Tôi và Tiêu Diệc Bắc lại vì đi bar nhảy xập xình mà bị lộ.
Tôi còn làm người nữa không?
Anh còn làm người nữa không?
Tiêu Diệc Bắc thở dài, “Thế em muốn nghe bài gì, anh bảo ca sĩ gốc đến trước mặt em hát?”
Cũng không nhất thiết phải bày trận như vậy.
Tôi nói: “Ôi anh không hiểu, em cũng không phải vì nghe nhạc mới đến quán bar.”
Tiêu Diệc Bắc nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc.
“Thế vì cái gì?
Tôi nghẹn lời.
Tôi cũng không thể nói là vì để xem các em gái nhảy múa, ngắm các anh chàng trẻ tuổi đẹp trai nhỉ?
Còn không đợi tôi bịa ra một lí do hợp lý, Tiêu Diệc Bắc mở miệng trước.
“Em muốn xem “Nhà có con gái” à?”
Được lắm, nhưng xem ra anh tin thật.
Vì vậy tôi che giấu lương tấm, nhắm mắt gật đầu mạnh mẽ.
Tiêu Diệc Bắc lộ ra vẻ vui mừng như trút được gánh nặng.
“Thế anh hiểu rồi.”
Anh ấy hiểu…
Hiểu cái khỉ gì!
Anh ấy thật sự kéo tôi đi xem phim “Nhà có con gái” suốt đêm.
Cả đời này tôi không muốn nghe bài hát chủ đề kia nữa.
19.
Phim mới của Tiêu Diệc Bắc lên sóng.
Các suất chiếu ban ngày đều kín chỗ, ngay cả chỗ ngồi trong góc cũng không giành được.
Vừa hay anh xuất hành ban đêm rất khó bị phát hiện, thế là bọn tôi quyết định chọn suất chiếu đêm.
Rạp phim chỉ có lác đác vài đôi tình nhân.
Ba hàng phía trước, không có một ai.
Tiêu Diệc Bắc đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, khuôn mặt đầy vẻ buồn ngủ.
Tôi huých anh ấy.
“Đừng ngủ.”
Tiêu Diệc Bắc ngáp một cái, nói với giọng rất thiếu đòn:
“Anh không thích xem phim của mình lắm, nói dễ hiểu là, dù sao khuôn mặt đẹp trai ngắm mãi cũng chán.”
Tôi đang nhai bỏng ngô sột soạt, sao đột nhiên lại cảm thấy tội lỗi thế này
Phim bắt đầu chiếu.
Đây là một bộ phim tình cảm lãng mạn và Tiêu Diệc Bắc đóng vai nam phụ thâm tình, yêu được mà không có được.
Vâng, đây chắc chắn là một bộ phim cẩu huyết dưới lớp vỏ bọc thanh xuân vườn trường.
Cẩu huyết cũng không ngại, ngại là nam phụ đẹp trai hơn nam chính.
Tôi khẽ thì thầm, vừa mở miệng đã là người đu idol lâu năm.
“Em không có ý giẫm đạp gì đâu, nhưng sao lại cảm thấy nam chính này có chút giống mang tiền vào đoàn phim nhỉ?”
Giọng điệu Tiêu Diệc Bắc khẳng định.
“Không cần nghi ngờ, em đoán đúng.”
Tôi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chuyện này anh Tiêu cũng nhịn được sao? Là ông lớn nào đây!”
Tiêu Diệc Bắc lườm tôi.
“Anh ta là con ruột trên sổ hộ khẩu của nhà đầu tư.”
OK, tôi im miệng.
Bạn Trai Tôi Là Người Nổi Tiếng
Tác giả: 肥脑老驴听风 | Chương: 2 | Lượt xem: 10,529