Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Bạn Trai Tôi Là Người Nổi Tiếng > Chương 3: .

Bạn Trai Tôi Là Người Nổi Tiếng

Tác giả: 肥脑老驴听风​ | Chương: 3 | Lượt xem: 10,530

Chương 3: .

Một lúc sau, tôi cuối cùng xin lỗi vì lúc đầu đã bốc đồng coi thường bộ phim cẩu huyết này.

Tôi rút từng tờ khăn giấy, cổ họng và mắt tôi đau rát vì khóc.

Tiếng khóc thút thít liên tục vang lên trọng rạp phim.

Lúc này Tiêu Diệc Bắc lộ ra vẻ bình tĩnh như người ngoài.

Tôi vừa khóc vừa đấm tay anh.

“Sao anh không hôn cô ấy! Cô ấy đồng ý rồi kìa!”

Tiêu Diệc Bắc mơ màng.

“Anh mắc bệnh nan y, đồng ý với cô ấy chẳng phải sẽ làm lỡ cô ấy sao?”

Tôi tiếp tục khóc.

“Em mặc kệ huhu, em ghét nhất là loại kịch bản rõ ràng hai người thích nhau mà không đến được với nhau, hại nữ chính cuối cùng lại yêu người khác.”

“Nam phụ của em đáng thương quá.”

Tiêu Diệc Bắc thấy tôi khóc như vậy thì ngẩn ra.

Đồng thời, tôi cũng có chút tự hào vì rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình.

Anh vòng tay ôm lấy tôi và nhẹ nhàng nói:

“Nam phụ ở đây, đừng khóc, đừng khóc nữa.”

Tôi ngước lên nhìn anh, anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau…

Tôi giơ tay lên và đập cho anh ta một phát.

“Khóc cho nam phụ mà, liên quan gì đến anh, đừng xoa nữa.”

21.

Bước ra khỏi rạp, có một cô bé xách giỏ bán hoa bên đường.

Khi nhìn thấy chúng tôi, cô ấy phấn khích bước tới như một con chồn nhìn thấy một con gà.

“Anh, anh, mua hoa cho chị đi.”

Tôi thấy đêm khuya rồi cô bé còn bán hoa bên đường rất đáng thương bèn cúi người xuống hỏi:

“Hoa này em bán như thế nào?”

“50 một bông ~”

Tôi đứng thẳng ngay.

Nhất thời không thấy cô bé đáng thương nữa.

Cái này còn kiếm được nhiều hơn cả tôi, tôi vẫn thật đáng thương.

Cô bé thấy tôi thay đổi sắc mặt đi tới kéo vạt áo Tiêu Diệc Bắc.

“Anh ơi, mua hoa cho chị đi.”

Tôi ở bên cạnh hết sức ra hiệu bằng ánh mắt, đừng mua! Nếu không em sẽ cười nhạo anh suốt một tháng vì tiêu tiền như rác đấy.”

Không ngờ, Tiêu Dịch Bắc đột nhiên giơ ngón tay xếp hình hoa lan lên*, cổ tay mềm mại cong cong.

“Đáng ghét ~ Ai nói bọn tui là một cặp chứ ~”

Này! Cái giọng nghèn nghẹt này đâu ra thế!

Cô bé giật mình lùi lại hai bước, đưa mắt nhìn tôi và anh.

Tiêu Diệc Bắc khoác khuỷu tay tôi, tựa đầu vào vai tôi.

Nở nụ cười duyên dáng.

“Là chị em đóa ~”

Nét mặt cô bé méo xệch nhìn chúng tôi, bỏ chạy như bay.

Cô bé vừa đi, Tiêu Diệc Bắc lập tức trở lại bình thường, bình tĩnh nói với tôi:

“Giải quyết xong.”

Tôi:…

Đơ người, giới giải trí có anh đúng là bất hạnh ba đời!

22.

Mùa đông, Tiêu Diệc Bắc đi theo đoàn phim đến Tam Á quay, muốn mang tôi đi cùng.

Lấy danh nghĩa em gái của anh.

Tôi hy vọng người đại diện của anh ấy không có thói quen kiểm tra sổ hộ khẩu, nếu không, tôi thực sự không thể giải thích được gia đình một con đã biến thành hai con như thế nào.

Tiêu Diệc Bắc đặt phòng cho tôi ở cạnh phòng anh ấy bằng tiền túi của mình.

Có khi nửa đêm anh mới quay xong, tôi xách một túi đồ ăn khuya đi tìm anh.

Có hôm tôi ở trong phòng Tiêu Diệc Bắc chờ mãi,cuối cùng không chờ được anh.

Tôi bất cẩn ngủ quên trong phòng anh.

Khi tỉnh dậy, tôi chỉ nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội phát ra từ phòng khách.

Tôi bước ra cửa thì thấy Tiểu Diệc Bắc đang đứng đối diện với quản lý của mình, mặt đỏ bừng vì cãi nhau.

Quản lý của anh là một người đàn ông trung niên đeo kính, trông rất lịch sự, khôn khéo.

Nhưng bây giờ, anh ta đang quay lưng về phía tôi chiến đấu, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ta tức giận chỉ tay vào Tiêu Dịch Bắc và chửi như tát nước.

“Cậu nghĩ mình là ai hả? Không có tôi, không biết cậu bây giờ còn đang nhặt rác ở xó nào!”

Tiêu Diệc Bắc hừ lạnh một tiếng.

“Người nên nói lời này là tôi chứ?”

Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng.

“Nếu như không có tôi, anh có đủ tư cách để bước chân vào giới này đâu.”

Người quản lý thở hổn hến, đang lúc anh ta chuẩn bị nói.

Tôi đột nhiên lên tiếng.

“Đủ rồi đấy!”

Tiêu Diệc Bắc sững sờ, sự sắc bén trong ánh mắt nhanh chóng biến mất.

Tôi bước đến trước mặt anh, chắn ngang anh với quản lý.

“Anh ấy là nghệ sĩ dưới trướng anh, đúng, nhưng anh không có tư cách nói anh ấy như vậy.”

“Anh ấy vừa kính nghiệp lại cần cù chăm chỉ, bất luận việc gì cũng dồn hết tâm sức, cho dù có bị ốm cũng không bỏ ngang.”

“Cùng một kịch bản, cũng chỉ có Tiêu Diệc Bắc là người duy nhất có thể đọc thuộc lòng tất cả lời thoại của đối phương.”

“Anh dựa vào đâu mà mắng anh ấy chứ!”

Tiêu Diệc Bắc dường như muốn nói, vừa định lên tiếng đã bị tôi quay đầu trừng mắt một cái.

“Anh đừng nói nữa.”

Cái tên này, sao không nói với tôi là anh và quản lý không hợp nhau chứ?

Còn ầm ĩ thế này, nếu như không phải tôi bắt gặp được, anh ấy còn định lừa tôi bao lâu?

“Không…” Anh vòng tay qua vai tôi, “Bọn anh đang tập thoại.”

Tôi cảm thấy lửa giận bốc cháy hừng hực của mình bỗng chốc bị dập tắt.

Tôi ngỡ ngàng: “Hả?”

Ngay lúc này tôi mới cúi đầu nhìn kịch bản trên tay quản lý.

Chỉ bởi vì vừa nãy anh ta quay lưng về phía cửa phòng nên tôi không thấy.

Lúc này, quản lý cũng rất lúng túng, đỏ bừng mặt nói:

“Em gái cậu rất bảo vệ cậu.”

Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.

“Xin lỗi, xin lỗi, em tưởng… em thực sự xin lỗi!”

Quản lý khoát khoát tay, “Anh hiểu, anh hiểu, đoạn này vốn cũng không rõ nghĩa…thế hai người cứ nói chuyện đi, anh về trước đây.”

Nói xong, anh ấy đã biến mất nhanh như một cơn gió.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của anh, tôi khóc không ra nước mắt, đánh Tiêu Diệc Bắc.

“Sao anh không nhắc em?”

Tiêu Diệc Bắc nhìn vẻ mặt túng quẫn của tôi, không nhịn được cười thành tiếng.

“Em hùng hổ lao ra, anh có cơ hội mở miệng à?”

Anh dừng lại, nói tiếp:

“Nhưng không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, không ngờ em lại quan tâm đến anh như vậy.”

Tôi bị anh nói thế nên hơi cáu, mạnh miệng:

“Đại Vương của anh lúc nào chả quan tâm anh!”

Tôi Diệc Bắc cười “xùy”.

“Tiểu Đệ vô cùng cảm kích.”

22.

Tiêu Diệc Bắc ngồi xếp bằng đọc thư fan gửi.

Tôi đang chọn đồ ăn vặt bên cạnh.

“Gì thế?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau, tôi đang định mở hộp sữa nguyên chất ra.

Tôi quay đầu lại, “Sữa bò, anh cũng muốn à?”

Tiêu Diệc Bắc ngậm một cây kẹo mút, nói chuyện không rõ ràng.

“Quái lạ, anh nhớ lần trước đi siêu thị không mua cái này.”

Tôi ở bên cạnh nói: “Có lẽ là quà người ta tặng.”

Nhưng Tiêu Diệc Bắc vẫn nhìn sữa bò trong tay tôi.

“Em xem chỗ đóng gói chưa.”

Tôi lật qua lật lại xem một lượt.

“Ổn mà, ngày sản xuất cũng mới.”

Tiêu Diệc Bắc quay đầu đọc thư, lát sau lại quay lại.

Anh cầm kẹo mút, nhíu mày nói.

“Anh vẫn cảm thấy không an toàn, em đừng uống.”

Nhưng tôi đã chọc ống hút vào hộp sữa, hút một hớp.

Tôi mờ mịt nghiêng đầu, đang định hỏi tại sao.

Giây tiếp theo, tôi thấy sữa hiện lên màu đỏ nhạt xuyên qua ống hút màu trắng.

“Ọe…”

Màu đỏ phun khắp sàn.

Tiêu Diệc Bắc vội vàng chạy tới, sắc mặt tái nhợt.

“Sao rồi? Súc miệng đi rồi anh đưa em đến bệnh viện!”

23.

Trong bệnh viện, bác sĩ kiểm tra báo cáo xét nghiệm máu.

“Không ngộ độc.”

Lấy hộp sữa tươi đưa qua, “Bác có thể kiểm tra xem đây là gì không?”

Bác sĩ ngửi sau đó đi kiểm tra.

“Chắc là nước màu, nhưng tôi đề nghị cậu nên đi phòng hóa nghiệm kiểm tra, dù sao cũng không có cách nào phán đoán.”

Tôi hơi sợ hãi chỉ vào mình.

“Vậy cháu còn phải rửa ruột sao?”

Bác sĩ đỡ mắt kính, nói: “Cháu uống nhiều không?”

Tôi lắc đầu, “Uống một hớp, cũng nôn ra rồi.”

Bác sĩ: “Vậy thì không cần thiết, về nhà uống nhiều nước, sau đó quan sát xem có triệu chứng gì như nôn mửa không.”

Trên đường từ bệnh viện trở về, Tiêu Diệc Bắc xanh mặt.

Dường như tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của anh ấy.

Vừa nãy quản lý gọi tới, nói đã tra được.

Đó là trợ lý mới chưa tìm ra công việc của mình nên đã tự mình lấy đồ ăn và quà của người hâm mộ rồi nhận thư đặt cùng một chỗ.

Mà trước giờ Tiêu Diệc Bắc chỉ nhận thư không nhận quà.

Tôi tưởng rằng Tiêu Diệc Bắc sẽ nổi giận, nhưng anh không hề, gương mặt anh lạnh lùng, đuổi trợ lý qua màn hình điện thoại.

Tôi kéo tay áo anh.

“Thật ra anh không cần phải sa thải cô ấy, sơ suất lần này, sau này cô ấy sẽ cẩn thận hơn trong mọi việc.”

Nhưng Tiêu Diệc Bắc lắc đầu.

“Ngày đầu tiên đến quản lý đã dặn không được nhận quà của người hâm mộ.”

“Sự bất cẩn sẽ không thay đổi, tính cách của con người đã định sẵn rồi.”

Tôi im lặng, đột nhiên hỏi:

“Có phải anh từng gặp chuyện thế này không?”

Nếu không sao lại xử lý chuyện này quen thuộc đến thế và bắt đầu từ chối nhận quà của người hâm mộ.

Tiêu Diệc Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm thăm thẳm, anh gật đầu một cái.

Tôi vội kéo tay anh, hỏi ngay:

“Lúc nào? Uống gì? Sao không nói với em?”

Tiêu Diệc Bắc nở nụ cười an ủi.

“Cách đây hai năm khi mới ra mắt, không được người ta thích lắm…nước ớt, cũng không hay lắm.”

Mỗi người đều có những lúc khó khăn, nhất là kiểu người không tiền không thế như Tiêu Bắc, toàn

dựa vào nhan sắc và nhân duyên của người qua đường mới tạo ra được một thế giới riêng.

Chắc chắn gặp được rất nhiều người ghen ghét.

Tôi cảm thấy mũi mình chua xót.

“Sao nước ớt lại không cay được chứ…”

Chúng tôi rất ít khi nghiêm túc với nhau, nếu có cũng sẽ cười haha cho qua ngay.

Dù sao quen biết nhau nhiều năm như thế, thấy được dáng vẻ nghiêm túc của đối phương, sẽ không kìm được mà bật cười.

Nhưng lần này tôi thực sự cảm thấy sợ hãi.

Lần này là nước ớt, ngộ nhỡ lần sau có độc thì sao?

Tiêu Diệc Bắc nắm lấy tay tôi.

Anh thật sự không sao, anh vẫn ổn, vẫn có thể kiếm tiền mua túi cho em.

Tôi thút thít.

Đột nhiên rất muốn nói với anh ấy giống như trong mấy phim ngôn tình, hay là em nuôi anh nhé.

Nhưng Tiêu Diệc Bắc đã đoán trước tôi một bước.

Anh ấy mỉm cười và nói: “Đừng nghĩ đến những lời ngớ ngẩn đó.”

Nụ cười của anh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ.

Nhìn khuôn mặt anh, tôi chợt cảm thấy anh thực sự khác với đứa trẻ khóc sướt mướt hồi còn bé.

24.

Hôm sinh nhật 27 tuổi của tôi, Tiêu Diệc Bắc đang ở trong đoàn phim.

Thế là tôi đi về nhà một mình.

Vừa bước vào cửa, mẹ tôi đã nhoài người ra và nhìn quanh phía sau tôi.

“Mẹ làm gì thế?”

Gương mặt mẹ tôi đầy tiếc nuối, không đáp lời.

“Tiểu Bắc không về cùng con à?”

Tôi nói: “Anh ấy có việc phải làm, mẹ tìm anh ấy làm gì?”

Mẹ tôi không vui lắm.

“Haiz, thằng bé còn nói lần sau gặp sẽ đưa cho mẹ ảnh có chữ ký của chú Lưu của con đấy.”

Mặc dù đáng ngờ.

Nhưng đúng là bà ấy nhắc đến Lưu Đức Hoa thật.

Nhưng cơn sóng gió này thật sự chỉ có Tiêu Diệc Bắc nắm bắt được.

Bố tôi nằm trên sofa không vui.

“Còn chú Lưu, sao không thích ảnh có chữ ký của anh Vương? Tôi ký cho bà cả trăm tấm!”

Sau đó bị mẹ tôi phỉ nhổ một trận.

25.

Trên bánh cắm ngọn nến số 27.

Mẹ tôi thở dài nói: “Đã 27 tuổi rồi…”

Tôi theo bản năng nghĩ bà ấy bắt đầu giục cưới.

Kết quả giây tiếp theo mẹ tôi đã nói:

“27 năm chỉ yêu một người, có hơi thua thiệt đó con gái à.”

Tay tôi đang cắt bánh ngọt cũng bị run một cái, vô cùng khiếp sợ nhìn mẹ mình.

“Vừa nãy mẹ còn mong Tiêu Diệc Bắc mang một bức ảnh có chữ ký đến cho mẹ.”

Mẹ tôi khoát khoát tay: “Đây là hai chuyện khác nhau.”

Tôi nhìn về phía bố, ông uống hai ngụm bia rồi chẹp miệng.”

“Mẹ con nói đúng đấy.”

Tôi không dám nói gì.

Cảm giác như bây giờ nếu nói thêm một lời nữa, tôi sẽ bước thêm một bước trên con đường ngoại tình.

Mẹ tôi còn nói: “Tiểu Bắc cái gì cũng tốt chỉ có công việc quá đặc thù.”

Bố tôi nói tiếp: “Nói khó nghe thì trong giới này có rất nhiều người đẹp. Đợi lúc con già đi cậu ta đá còn, tìm một cô nàng trẻ trung, xinh đẹp hơn thì phải làm sao?”

Mẹ tôi còn nói thêm một câu chí mạng: “Hơn nữa hai đứa yêu nhau cũng không ai biết, nếu cậu ta đá con, con đi tìm ai nói lí lẽ đây?”

Người xướng người họa.

Thành công khiến tôi im lặng.

Thấy tôi không nói gì, mẹ lại thở dài.

“Bố mẹ cũng không cấm hai đứa yêu nhau, chỉ là không danh không phận…”

“Mẹ đừng nói nữa, con hiểu mà.”

Tôi nhanh nhẹn lấy điện thoại ra.

Dưới tốc độ bố mẹ tôi không ngăn cản được, bấm số của Tiêu Diệc Bắc.

“Có đó không, chia tay đi.”

Anh chưa kịp nói gì thì tôi đã cúp máy.

26.

Mấy hôm nay Tiêu Diệc Bắc cực kỳ bận rộn.

Bận rộn một cách bất thường.

Anh không đi công tác cũng không vào đoàn phim.

Nhưng ngày nào cũng không thấy bóng dáng ở nhà.

Tôi hỏi thì anh cứ ấp a ấp úng không nói gì.

Tôi đoán anh lại đang chuẩn bị món quà nhỏ gì đó cho tôi nữa.

​Không biết tên này có phải đóng nhiều phim ngôn tình quá không mà làm gì cũng giống như thần tượng.

Sơ hở tí là những bất ngờ nho nhỏ, những điều lãng mạn be bé.

Nào là kỷ niệm 1 năm, kỷ niệm 520 ngày.

Kỷ niệm 99 ngày lần đầu tiên nắm tay nhau…

Kỷ niệm 100 ngày nụ hôn đầu.

Tôi không biết mấy tên ngày kỷ niệm này lấy từ đâu ra.

Hơn nữa anh ấy chẳng giấu giếm được chuyện gì.

Bắt đầu chuẩn bị sự bất ngờ thì cũng bắt đầu chột dạ.

Có lần anh còn căng thẳng nói với tôi:

“Gần đây anh nhận được kịch bản, nam chính chuẩn bị quà sinh nhật cho nữ chính, thêm wechat của nhân viên bán hàng, kết quả nữ chính tưởng nam chính ngoại tình.”

Tôi đang ăn cơm, không thèm ngẩng đầu lên.

“Yên tâm, em không nghi ngờ anh đâu.”

Tiêu Diệc Bắc như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, lại dường như kịp phản ứng lại, khoa trương nói:

“Kịch bản, là kịch bản!”

Tôi gật đầu một cái.

“Thế nên anh tìm nhân viên bán hàng kia mua gì?”

Tiêu Diệc Bắc vội vàng chỉ ngón tay: “Không phải anh! Là kịch bản!”

Tôi nói: “Được rồi, thế xin hỏi nam chính mua gì cho nữ chính.”

Tiêu Diệc Bắc: “Hoa tai.”

Tôi nhíu mày một cái.

“Đừng mua hoa tai, lỗ tai của em mới bị tịt rồi, không đeo được.”

Tiêu Diệc Bắc gật đầu một cái.

Qua hồi lâu, anh mới phản ứng lại:

“Không phải anh, là nam chính thật đó.”

Tôi nói: “Được rồi, nam chính.”

26.

Tiêu Diệc Bắc là người đàn ông rất hay ghen.

Tốt nghiệp cấp 3 đã gần 10 năm, vẫn có thể kể tên chính xác người bạn cùng lớp đã đưa thư tình cho tôi hồi đó.

“Còn ngày và màu của bức thư tình nữa.”

Vẻ mặt Tiêu Diệc Bắc lạnh lùng nói thêm.

Vì thế anh ấy vô cùng bất bình với việc tôi chưa bao giờ ghen tuông.

Vẫn là câu chuyện của cô gái bán hàng kia.

Tiêu Diệc Bắc nghiêm túc phổ cập kiến thức với tôi.

“Trên kịch bản viết rằng, biểu hiện của một người con gái yêu một người là ghen tuông, không ghen nghĩa là không yêu.”

Tôi thở dài một cách chân thành.

“Nói với quản lý của anh rằng, sau này bớt bớt chọn mấy bộ phim thần tượng cho anh đi.”

Đường đường là anh chàng đẹp trai, thế mà cũng sắp trở thành tên cuồng yêu rồi.

Tiêu Diệc Bắc nóng nảy.

“Trên kịch bản viết như vậy chắc chắn cũng có đạo lý.”

Anh vừa nói, trong đầu tôi đã nảy ra rất nhiều tình tiết cẩu huyết.

Nhưng Tiêu Diệc Bắc lại xem vẻ ngơ ngẩn của tôi thành sự ngầm thừa nhận.

“Em không yêu anh à? Sau nhiều năm bên nhau tình cảm của em đã phai nhạt rồi à? Em nhìn mặt anh chán rồi phải không?”

Anh càng nói càng nghĩ đó là sự thật và khóc than kể lể.

Tôi đột nhiên lên tiếng: “Tiêu Diệc Bắc.”

“Nam chính trong kịch bản có phải chững chạc hơn so với nữ chính không, cũng không thay đổi cảm xúc?”

Tiêu Diệc Bắc suy nghĩ, gật gật đầu.

“Hình như là thế.”

Vậy nên tôi nói: “Thế có lẽ nào em là nam chính, anh mới là nữ chính không?”

Tiêu Diệc Bắc: “. . . . . .”

Suy ngẫm trong sự sợ hãi.

29.

Hành động thần thần bí bí của Tiêu Diệc Bắc cuối cùng cũng kết thúc.

Trước khi mở cửa, tôi đã suy nghĩ rất kỹ.

Hôm nay không phải là kỷ niệm 100 ngày nuôi Nghiêu Nghiêu, cũng không phải là kỷ niệm 99 ngày cái ôm đầu tiên.

Ừm, tôi thực sự không thể đoán được.

Tôi mở cửa và nhìn thấy một bó hoa hồng lớn phía sau cánh cửa.

Tôi không đếm, nhưng dựa vào cảm giác nghi thức cố chấp của Tiêu Diệc Bắc.

Tôi nhắm mắt đoán là 999 bông.

Cái thứ 2 sau khi bước vào tôi nhìn thấy là…

Tiêu Diệc Bắc đang giao chiến với Nghiêu Nghiêu?

Gương mặt Tiêu Diệc Bắc nóng nảy đến đỏ bừng!

“Nó nó nó nó nuốt rồi!”

Tôi cúi đầu nhìn Nghiêu Nghiêu, nó đang ngồi dưới đất thè lưỡi ra, trông rất vui vẻ.

Con chó ngu ngốc này.

Tôi quỳ xuống xoa đầu nó rồi nói với Tiêu Diệc Bắc:

“Không sao, chỉ là đôi bông tai mà, không cần cũng được.”

Kết quả mặt Tiêu Diệc Bắc càng đỏ hơn.

Hả? Đổi quà thật à.

“Là nhẫn.”

Không khí im lặng.

Tôi vỗ vào đầu con chó.

“Mày nhổ ra cho bà đây.”

Tình hình bây giờ là mọi thứ đã sẵn sàng, Tiểu Diệc Bắc đang quỳ trước mặt tôi.

Nhưng không có nhẫn.

Song điều này cũng không ảnh hưởng gì đến Tiêu Diệc Bắc, người đang đỏ mặt như vừa uống 2 chén rượu trắng, đang bày tỏ một cách thâm tình.

“Anh biết em sợ công khai, sợ tình cảm này ảnh hưởng đến cuộc sống của em.”

“Anh rất hiểu em, bởi vì vốn dĩ đây cũng không phải trách nhiệm của em.”

“Nhưng bọn mình biết nhau đã gần 20 năm, 7 năm* lần thứ ba cũng sắp kết thúc rồi.”
*xuất phát từ bộ phim “Itchy Seven Years” của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được “thất niên chi dương” thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.

“Trừ em ra, anh chưa từng nghĩ sẽ hẹn hò với người khác.”

“Vậy nên, Vương Quả Quả, anh có thể kết hôn với em không? Coi như cho chàng trai đã thích em 10 năm một danh phận.”

Tôi không có lí do để từ chối.

Nhưng ngại ngùng là, tôi đưa tay ra theo bản năng, đặt lên bàn tay đang duỗi ra của Tiêu Diệc Bắc.

Đã ăn thịt heo và thấy heo chạy.

Tôi luôn cảm thấy bước tiếp theo trong quá trình cầu hôn là đeo nhẫn.

Ai mà ngờ thịt heo* cũng bị người khác xơi mất.
*Thịt heo đây là nhẫn, ý là đã từng thấy người ta cầu hôn và cũng được cầu hôn rồi á.

Thế là giây phút này, tôi và Tiêu Diệc Bắc cùng nhìn về phía Nghiêu Nghiêu.

Tôi chần chừ: “Rửa ruột cho chó có bị khó chịu không nhỉ?”

Tiêu Diệc Bắc: “Chiếc nhẫn này có thể mua được 10 cái túi.”

Tôi lập tức hất tay Tiểu Diệc Bắc ra.

“Tới bệnh viện thú cưng đi, em ôm Nghiêu Nghiêu, anh lái xe! Ngay lập tức, nhanh lên!”

31.

Khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, tôi vẫn còn bàng hoàng.

Cảm thấy mình vừa trưởng thành, chớp mắt đã cầm giấy kết hôn trong tay.

Tôi nhìn về phía Tiêu Diệc Bắc, dường như anh cũng cảm nhận giống tôi.

“Nhìn anh làm gì?”

Rõ ràng vừa mới hợp pháp, Tiêu Diệc Bắc lại đột nhiên trở nên ngây thơ.

Nói chuyện với tôi thôi cũng đỏ mặt.

Khiến tôi không khỏi hoài nghi bình thường anh đóng phim thế nào?

Tôi nói: “Em đang nghĩ, nếu biết trước sẽ kết hôn với anh, hồi đó nên đánh thằng bé đầu xỏ bắt nạt anh một trận.”

Tiêu Diệc Bắc chớp chớp mắt, lại gần hôn trán tôi.

“Không sao, thế này cũng tốt, em đã bảo vệ anh rất tốt rồi, Đại Vương à.”

Được rồi, đóng phim thần tượng vẫn có chỗ dùng được.



Còn chiếc nhẫn kia.

Tôi nhìn chiếc hộp nhung đỏ tinh xảo.

Và chiếc nhẫn kim cương vừa nhìn đã biết đắt tiền bên trong.

“Quả thực em không vượt qua được rào cản trong lòng.”

Vừa nhìn thấy nó, tôi không tự chủ nhớ đến khuôn mặt ngu ngốc của Nghiêu Nghiêu.

Đây có đúng là giống Collie Border thuần chủng không?

Tôi đưa hộp trả lại cho Tiêu Diệc Bắc.

“Hay là anh lấy lại đi, trưng ở nhà làm đồ may mắn.”

32.

Sau khi hợp pháp hóa, phương diện nào đó của Tiêu Diệc Bắc cũng trở nên mạnh mẽ.

Trước đây ngồi là ngồi, xem phim là xem phim.

Bây giờ anh cứ thích táy máy tay chân.

Tôi làm việc trong thư phòng anh cứ thích kéo ghế ngồi một bên ngắm.

Sau đó quấy rầy tôi làm việc.

Có khi lại bóp bóp cánh tay tôi, có khi lại “chẹp” một phát.

Sau khi hôn xong, môi của anh không hề đứng đắn di chuyển xuống dưới, còn muốn tiếp tục, tôi vội vàng đẩy anh ra.

Tiêu Diệc Bắc: ?

Tôi: “Đây là zhihu, trang web đứng đắn, không thể xuất hiện cảnh không phù hợp cho trẻ em dưới 18 được.”

Yết hầu Tiêu Diệc Bắc di chuyển, giọng nói trầm ấm.

“Thế làm sao đây?”

Tôi dang tay trái, nắm lấy ngón út của anh.

“Chỉ có thể như này thôi nhé.”

Tiêu Diệc Bắc không nói gì, ngồi nghiêm túc, im lặng trên ghế.

Một lát sau, tôi cảm nhận ngón trỏ của mình bị bóp một cái.

Sau đó là ngón giữa, ngón áp út, ngón út.

Mỗi lần bóp vào đốt ngón tay cuối cùng, không nhẹ cũng không nặng, còn hơi nhột.

Tôi cầm lấy tay anh, ra vẻ cảnh cáo: “Làm gì thế?”

Tiêu Diệc Bắc mấp máy môi, tôi không nghe rõ, thế là tiến sát lại.

Cuối cùng Tiêu Diệc Bắc lật bàn tay, mười ngón tay đan vào tay tôi.

Anh nói: “Anh thích em lắm.”
Chương 2
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt