Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu > Chương 1: Cái Chít Và Trùng Sinh

Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 460

Chương 1: Cái Chít Và Trùng Sinh

Đêm biên giới, gió rít hun hút qua từng rặng núi đá lởm chởm. Ánh trăng non treo vắt vẻo, soi xuống những bóng người lặng lẽ di chuyển như những bóng ma. Trong tay họ, súng tiểu liên AK-47 lấp loáng ánh thép lạnh. Họ là những người lính đặc công tinh nhuệ nhất của đơn vị. Và dẫn đầu đội hình ấy chính là Đạt 08 – biệt danh “Vương trong lính đặc công”.

Đạt 08 không cao lớn, nhưng bờ vai rắn chắc, ánh mắt như chim ưng, bước chân nhẹ như mèo rừng. Suốt mười năm trong quân ngũ, anh đã trải qua hàng chục nhiệm vụ sinh tử, từng chui qua đường hầm chỉ vừa một thân người, từng nhịn đói ba ngày ba đêm trong rừng rậm để chờ cơ hội ra tay. Với đồng đội, anh là người anh cả đáng tin cậy. Với kẻ thù, anh là cơn ác mộng ban đêm.

Đêm đó, đơn vị nhận nhiệm vụ cắt đường tiếp tế của toán lính nước ngoài đang ngầm đưa vũ khí qua biên giới. Công việc tưởng như đơn giản, nhưng thông tin tình báo lại mơ hồ. Đạt 08 nheo mắt, linh cảm chẳng lành. Anh giơ tay ra hiệu, đội hình lập tức tản ra, từng người bám vào vách đá, im lặng chờ lệnh. Tiếng dế rúc rích trong đêm, tiếng côn trùng vo ve hòa vào tiếng tim đập dồn dập.

“Anh Đạt, có động.” – Một binh nhì ghé tai anh thì thầm.

Đạt 08 khẽ gật, ra hiệu “ngồi im”. Thế nhưng, chưa kịp xoay trở, loạt pháo sáng bất ngờ nổ tung trên trời. Ánh sáng trắng xóa cả một vùng rừng núi. Ngay lập tức, tiếng súng máy rền vang, đạn lửa quét xối xả. Đội hình đặc công rơi vào ổ phục kích.

“Rút vào khe đá! Nhanh!” – Đạt hét lớn, giọng dõng dạc át tiếng đạn.

Các chiến sĩ lao vào khe đá trú ẩn, nhưng tình thế ngặt nghèo. Địch quá đông, lại chiếm thế cao. Nếu không có người chặn đường, cả đội sẽ không thoát. Đạt 08 ném ba quả lựu đạn, ép địch dạt ra. Anh xoay người, bắn từng phát gọn gàng, che chắn cho đồng đội rút.

“Anh Đạt! Đi thôi!” – Một đồng đội kêu to.

Đạt mím môi, ánh mắt kiên quyết:
“Cả đội rút trước. Tôi ở lại.”

Không ai dám cãi, vì ai cũng hiểu anh đang chọn cái chết. Đạt lao ra như con hổ, khẩu AK nổ liên hồi. Anh di chuyển liên tục, khi lăn, khi bò, khi lao người, tận dụng từng tảng đá. Đạn găm chi chít xung quanh, nhưng anh vẫn bình tĩnh. Mỗi phát bắn đều chuẩn xác. Kẻ địch lần lượt ngã xuống.

Thế nhưng, một loạt đạn xé gió, găm thẳng vào ngực anh. Cơn đau buốt nhói. Anh loạng choạng, rồi vẫn gượng đứng, ném quả lựu đạn cuối cùng, tạo thành quả cầu lửa rực sáng cả sườn núi. Trong ánh sáng ấy, đồng đội nhìn thấy hình bóng anh – sừng sững, hiên ngang, rồi ngã xuống.

Máu chảy loang đất. Đạt 08 mỉm cười lần cuối, khẽ lẩm bẩm:
“Đồng đội… còn sống… là được rồi.”

Ánh mắt anh khép lại. Bóng đêm nuốt chửng mọi thứ.

Tối tăm. Lạnh lẽo. Nhưng rồi, giữa cơn hôn mê ấy, anh bỗng cảm nhận mình đang trôi dạt. Một luồng sáng dịu dàng lôi kéo. Anh mở mắt – không còn núi rừng, không còn tiếng súng. Trước mặt anh là… một dòng sông lớn.

Anh thấy thân thể khác đang chìm nghỉm trong làn nước lạnh buốt. Một gã thanh niên say rượu, mùi men nồng nặc, quần áo rách rưới, tay còn cầm bộ bài nát. Người ấy đang giãy giụa, rồi buông xuôi. Và linh hồn anh… nhập vào.

Đau buốt. Lạnh. Ho khù khụ. Nước sặc vào phổi, rồi trào ra.

“Á… trời ơi, tôi… tôi còn sống?” – Đạt bật dậy, ôm ngực thở dốc.

Xung quanh, một làng quê nghèo nàn hiện ra. Nhà tranh, mái rạ, trâu bò gặm cỏ. Trẻ con lem luốc chơi bên đường. Một số người đi ngang, nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ:

“Thằng Đạt cờ bạc lại ngã sông nữa rồi.”
“Chắc ông trời chưa muốn bắt nó.”

Đạt cau mày. Đạt? Không phải tên anh sao? Nhưng sao khác lạ thế này? Anh chạy đến bờ sông, soi bóng mình. Một gương mặt trẻ hơn, bơ phờ, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu. Đây không phải thân xác quen thuộc. Đây là… một Đạt khác.

Trong đầu anh ùa về ký ức: Đạt 09 – kẻ nghiện cờ bạc, rượu chè, từng lấy được Mimi – cô gái đẹp nhất làng bên. Nhưng hắn lại vũ phu, thường đánh đập vợ con. Nhà nghèo đến nỗi “chuột cũng chẳng thèm ị”. Và mới vừa rồi, hắn say rượu ngã sông, chết đuối.

Đạt 08 hít một hơi thật dài, run run:
“Chẳng lẽ… ta đã… trùng sinh?”
Đạt ngồi phịch xuống bờ sông, tay run rẩy quệt nước khỏi khuôn mặt. Trong lồng ngực, tim vẫn đập thình thịch, nhưng từng nhịp đều vang vọng sự sống – một thứ mà cách đây ít phút anh tưởng đã mất đi mãi mãi.

Anh nhìn đôi bàn tay của mình. Không còn vết chai dày dặn vì súng đạn, dao găm, hay những ngày bò lê giữa núi rừng. Thay vào đó là đôi bàn tay xương xẩu, móng tay cáu bẩn, run vì men rượu. Trên cổ tay còn hằn vết sưng tấy – có lẽ do dây trói hoặc đòn roi.

“Đây… đây chính là thân thể của Đạt 09…” – Anh thì thào, giọng như kẻ mất hồn.

Một luồng ký ức hỗn loạn lại ùa về, ép buộc anh phải chứng kiến quá khứ của cái xác này.
Anh thấy cảnh một chàng trai trẻ, ban đầu khỏe mạnh, cũng có lúc khát vọng, cũng từng mơ ước đổi đời. Nhưng chỉ sau vài năm chìm trong rượu chè, cờ bạc, hắn trở thành nỗi nhục của cả làng.

Anh thấy Mimi – cô vợ trẻ, gương mặt xinh đẹp mặn mà, đôi mắt từng long lanh giờ đã phủ một lớp u buồn. Nàng từng yêu hắn bằng tất cả chân thành, thậm chí khi được nhiều chàng trai khác theo đuổi, Mimi vẫn chọn hắn – bởi một lần hắn từng cứu nàng khỏi bọn côn đồ trong rừng. Nàng tưởng rằng hắn là anh hùng đời mình. Ai ngờ sau khi lấy nhau, cuộc sống lại là chuỗi ngày ác mộng.

Anh còn thấy một bé gái nhỏ chừng 4 tuổi – Meomeo. Đứa trẻ ấy đáng lẽ phải được nâng niu, lại thường xuyên sống trong tiếng la mắng, tiếng mẹ khóc, và cả những trận đòn từ người cha cờ bạc. Nó sợ đến mức cứ nghe tiếng bước chân cha là tim run lên, chạy trốn sau cánh cửa.

Toàn thân Đạt 08 – giờ đã là Đạt 09 – run lên từng hồi.
Anh thì thầm:
“Người đàn ông này… hắn đã phụ bạc vợ, làm khổ con. Thế mà ông trời lại bắt ta nhập vào thân xác hắn. Phải chăng đây là thử thách? Hay là… cơ hội?”

Anh ngước nhìn bầu trời xám xịt trên đầu. Trái tim đặc công từng bao phen va chạm sinh tử nay bỗng trĩu nặng. Anh nhớ lại những lời thề bên bia tưởng niệm đồng đội: sống phải xứng đáng, chết phải thanh thản. Nhưng cái chết vừa rồi lại kéo anh về một thân phận mới, một gia đình mới.

“Nếu ông trời cho ta sống lại…” – Đạt 09 siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt – “…thì ta sẽ sống khác. Không thể để Mimi và Meomeo chịu khổ thêm nữa.”

Một giọng nói the thé cắt ngang dòng suy nghĩ:

“Ê, thằng Đạt! Mày lại say rượu ngã sông hả? Đúng là cái đồ sâu rượu, thua bạc thì về đánh vợ con. Ông trời sao không bắt mày đi luôn cho rảnh mắt dân làng?”

Ngẩng lên, Đạt thấy ba bốn người đàn ông làng bên đang đứng chống nạnh, cười khẩy. Một số phụ nữ đi ngang cũng chỉ tay bàn tán.

“Cái Mimi đẹp thế mà lấy phải nó, đúng là số khổ.”
“Thôi, tránh xa cái thằng vô tích sự này kẻo rước xui.”

Đạt cắn chặt răng. Nếu là Đạt 08, anh đã xông lên dạy cho bọn họ một bài học. Nhưng giờ anh hiểu – thân thể này gầy yếu, không đủ sức để ra oai. Hơn nữa, sự khinh bỉ kia không phải nhắm vào anh, mà nhắm vào cái quá khứ bê tha của Đạt 09.

Anh đứng dậy, không nói gì, chỉ lặng lẽ phủi quần áo rồi bước về nhà.

Con đường đất dẫn về làng RR hun hút dưới chân núi Ê Vờ Rét. Hai bên đường, cỏ dại mọc um tùm, những hàng tre gió rít xào xạc. Xa xa, vài căn nhà tranh xiêu vẹo nép mình bên bờ ruộng.

Nhà của Đạt 09 ở cuối xóm, nhỏ đến mức nhìn qua tưởng cái lều tạm. Mái rạ thủng lỗ chỗ, vách nứa mục nát, mưa gió thổi qua rít ù ù. Đứng trước cửa, Đạt thở dài, lòng quặn thắt.

Trong nhà, ánh đèn dầu leo lét. Mimi đang ngồi khâu áo, mái tóc dài xõa xuống vai, gương mặt mệt mỏi. Bên cạnh là bé Meomeo, co ro trong tấm chăn cũ sờn rách, ánh mắt ngơ ngác nhìn mẹ.

Đạt khẽ bước vào. Mimi ngẩng lên, đôi mắt lóe lên tia hoảng sợ, rồi lập tức che chở cho con:

“Ông… lại thua bạc hả? Ông định đánh tôi, đánh con nữa sao?” – giọng nàng run run.

Đạt đứng chết lặng. Tim anh nhói lên như dao cứa.
Đó là phản xạ của một người vợ đã quá quen chịu đòn.

Anh tiến lại gần, nhưng không phải để giơ tay như kẻ trước kia vẫn làm. Anh quỳ xuống, đưa tay run run chạm lên vai nàng:

“Mimi… ta… sẽ không bao giờ đánh em nữa.”

Mimi ngơ ngác, không tin vào tai mình.
Meomeo thụt lùi sau lưng mẹ, đôi mắt tròn xoe, nửa sợ hãi, nửa tò mò.

Đạt cúi đầu, giọng nghẹn ngào:
“Ta hứa. Từ nay, ta sẽ bỏ rượu, bỏ cờ bạc. Ta sẽ lo cho em, cho con. Bằng cả mạng sống này.”

Trong khoảnh khắc ấy, Mimi nhìn anh thật lâu. Nàng không còn thấy kẻ say khướt vô dụng, mà dường như thấy lại người trai trẻ năm nào đã liều mình cứu nàng khỏi đám côn đồ. Một tia sáng nhỏ bé le lói trong tim nàng – hy vọng mong manh.

???? Đêm hôm ấy, Đạt ngồi thức trắng bên ngọn đèn dầu, nhìn vợ con ngủ say. Trong đầu anh, ký ức về những ngày quân ngũ quay cuồng: kỹ năng sinh tồn, săn bắn, lần theo dấu vết thú rừng, chữa thương bằng cây thuốc. Tất cả những gì từng giúp anh sống sót giữa ranh giới sống – chết.

Anh thì thầm với chính mình:
“Ở thân phận mới, ta sẽ bắt đầu lại. Núi Ê Vờ Rét này hùng vĩ, ẩn chứa bao của báu – sâm rừng, thảo dược, thú rừng. Ta sẽ dùng kỹ năng của đặc công, biến nơi này thành chỗ dựa để nuôi sống gia đình. Và một ngày… ta sẽ trở thành kẻ đứng trên đỉnh cao, không ai dám coi thường nữa.”

Ánh mắt anh sáng lên, như ngọn lửa bùng dậy sau đống tro tàn.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt