Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua mái rạ thủng lỗ chỗ, Đạt đã dậy từ rất sớm. Anh không còn là kẻ nặng đầu vì rượu như bao buổi sáng trước kia. Ngược lại, cơ thể dù gầy yếu nhưng tinh thần lại căng tràn sức sống.
Anh ngồi dậy, nhìn Mimi vẫn còn mơ màng ôm con ngủ. Gương mặt nàng gầy gò, hốc hác, nhưng trong ánh nắng dịu buổi sớm vẫn hiện lên nét đẹp dịu dàng, thanh khiết. Đạt bỗng thấy hối hận dâng lên ngập lòng.
“Kiếp trước ta đã không giữ nổi đồng đội… kiếp này, ta sẽ giữ cho bằng được người vợ này, đứa con này.” – Anh siết chặt nắm tay, thầm hứa.
???? Ngoài sân, gà gáy inh ỏi. Người làng đã ra đồng từ lâu, tiếng cày bừa, tiếng gọi nhau vọng lại. Đạt xách cái rổ tre mục ra vườn sau. Khu vườn chẳng có gì ngoài vài luống rau héo úa và cỏ mọc um tùm.
Anh ngồi xổm, bắt đầu nhổ cỏ, vun đất, rồi chặt mấy khúc tre cắm làm giàn. Đôi bàn tay từng quen với dao găm, súng ngắn giờ lại vụng về cắm từng cây tre, cột từng sợi dây. Nhưng trong tim anh dấy lên cảm giác lạ lùng – sự bình yên của một gia đình nông thôn, khác hẳn với tiếng súng đạn ầm ì năm xưa.
Mimi bước ra, nhìn thấy cảnh đó, thoáng ngỡ ngàng.
“Ông… hôm nay không đi bạc sao?” – Nàng hỏi dè dặt, ánh mắt ngờ vực.
Đạt ngẩng lên, cười hiền:
“Ta bỏ rồi. Hôm nay ta muốn dựng lại vườn rau. Ít nhất cũng phải có cái ăn cho em và con.”
Mimi bối rối, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời. Suốt bao năm, chưa từng có lần nào Đạt tự nguyện làm việc nhà, chứ đừng nói đến chuyện nghĩ cho vợ con.
Đạt tiếp tục làm việc. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng trong mắt anh lấp lánh sự quyết tâm.
???? Trưa hôm đó, anh vào rừng.
Núi Ê Vờ Rét từ lâu nổi tiếng là vùng rừng thiêng nước độc. Dân làng chỉ dám vào sâu chừng vài dặm, không ai dám tiến xa hơn vì thú dữ rình rập. Nhưng với Đạt 08 – nay là Đạt 09, nơi này như ngôi nhà cũ. Anh quen thuộc tiếng lá xào xạc báo hiệu có thú đi qua, quen nhìn vết chân trên đất mà đoán được loài vật, thậm chí biết phân biệt tiếng gió rít qua khe núi với tiếng rít báo hiệu rắn lục.
Anh lần mò từng bước, quan sát từng dấu vết. Tay cầm một cây gậy chắc, mắt quét qua các bụi cây.
“Đã lâu không dùng, nhưng bản năng đặc công trong ta vẫn còn nguyên.” – Anh tự nhủ.
Chẳng mấy chốc, anh tìm thấy một bụi rau dớn rừng – loại rau mà dân làng rất thích, có thể mang ra chợ đổi gạo. Tiếp đó, anh phát hiện một cây nấm hương dại, tỏa mùi thơm ngọt. Anh cẩn thận cắt lấy, bỏ vào giỏ.
Càng đi sâu, anh càng tìm thấy nhiều hơn: vài củ sâm đất, mấy cây lá khôi có thể chữa bệnh dạ dày, cả một ổ ong rừng treo lủng lẳng trên cành.
Nhìn thấy, máu trong người Đạt bừng sôi.
“Đây chính là cơ hội. Ta có thể dựa vào núi rừng để sống, không phải ngửa tay xin ai.”
???? Nhưng khi anh đang mải mê quan sát, một tiếng gầm khẽ vang lên từ bụi rậm.
Đạt lập tức nín thở. Cỏ lay động, đất dưới chân rung nhẹ. Một con lợn rừng to như con bê bước ra, đôi mắt đỏ ngầu, cặp nanh dài sáng loáng. Nó hít hít không khí, rồi nhìn chằm chằm vào anh.
Đạt biết rõ – đây không phải lợn rừng thường. Đây là Lợn vương, kẻ đã từng khiến cả làng RR khiếp sợ. Bao nhiêu năm nay, nó phá hoại ruộng vườn, húc chết không ít trâu bò, thậm chí từng làm bị thương vài trai làng.
“Không ngờ mới ngày đầu vào rừng đã chạm mặt ngươi.” – Đạt thì thầm, toàn thân căng như dây đàn.
Nếu là Đạt 09 trước kia, hẳn giờ đã bỏ chạy thục mạng. Nhưng Đạt 08 từng nhiều lần chạm trán thú dữ. Anh biết rõ: chạy là chết. Chỉ có thể bình tĩnh, chờ cơ hội.
Anh từ từ lùi lại, mắt không rời khỏi con thú. Lợn vương gầm gừ, dậm chân, chuẩn bị lao tới.
Đạt hít sâu, tay siết chặt cây gậy tre. Toàn bộ kỹ năng, toàn bộ bản năng sinh tồn của đặc công lại trỗi dậy.
???? Đúng lúc đó, một tiếng gọi vang vọng từ xa:
“Đạt! Đạt ơi! Ông đi đâu rồi?”
Là giọng Mimi. Nàng lo lắng vì chồng đi lâu không về.
Tiếng gọi ấy lập tức khiến Lợn vương nổi điên, nó lao về phía Đạt như mũi tên xé gió.
Đạt quát khẽ:
“Khốn kiếp! Mimi, đừng lại gần!”
Anh xoay người, né sang một bên, cây gậy quét ngang, nhằm vào mắt con thú…
Cây gậy tre trong tay Đạt quét ngang, đánh thẳng vào hốc mắt trái của con Lợn Vương. Một tiếng “choang” khô khốc vang lên, nanh nó quệt sát qua cánh tay anh, rạch một đường dài rớm máu.
Lợn Vương rú lên một tiếng thảm thiết, máu từ hốc mắt chảy ra. Nhưng nó càng đau thì càng hung dữ. Thân hình to như tảng đá của nó lại lao thẳng về phía Đạt, húc tung cả bụi cây ven rừng.
???? Bản năng đặc công sống lại.
Đạt không còn là tên say rượu ham bạc của làng RR nữa. Anh lăn một vòng trên đất, né tránh cú húc chí mạng. Nhanh như cắt, anh nhặt lấy một khúc gỗ nhọn nằm lăn lóc, cắm phập xuống đất, đầu nhọn hướng về phía con thú.
“Lại đây nào, đồ quái vật!” – Anh nghiến răng, máu trên tay ròng ròng.
Lợn Vương lao tới lần nữa. Nhanh như tia chớp, Đạt lùi sang một bên, đồng thời đẩy mạnh thân gỗ nhọn vào yết hầu con thú. Một tiếng “phập” vang lên, máu tươi phụt ra.
Con lợn lồng lộn, giãy giụa dữ dội. Nó đập thân hình nặng trịch xuống đất, làm rung chuyển cả khoảng rừng nhỏ. Đạt suýt bị hất văng, nhưng anh bám chặt lấy thân cây bên cạnh, mồ hôi và máu hòa lẫn, đôi mắt rực sáng.
???? Xa xa, Mimi hoảng hốt chạy đến, tay ôm chặt Meomeo.
“Ông ơi! Ông làm gì vậy? Trời ơi, tránh đi! Nó giết ông mất!”
Đạt quát lớn:
“Đứng yên! Đừng lại gần!”
Anh biết chỉ một sơ sẩy thôi, vợ con sẽ bị cuốn vào thảm kịch. Đây là lúc anh phải dứt khoát.
???? Lợn Vương đau đớn, nhưng chưa chết. Nó vùng dậy, hất tung khúc gỗ ra ngoài, rồi lao tiếp về phía Đạt. Đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở phì phò, từng bước như tiếng trống dồn.
Đạt không nao núng. Trong đầu anh vang lên những bài huấn luyện cũ: “Đối diện thú dữ – không hoảng loạn. Sử dụng địa hình. Tấn công điểm yếu.”
Anh lùi nhanh về phía một khe đá hẹp. Cái khe này chỉ vừa một người lọt qua, nhưng Lợn Vương với thân hình to lớn sẽ khó xoay sở.
Anh châm chọc, cố tình gõ cây gậy vào đá cho phát ra tiếng động.
“Đến đây nào, con quái!”
Lợn Vương bị chọc tức, rống lên rồi lao tới như cơn lốc.
Ngay khi nó sắp chạm vào khe, Đạt xoay người, nhảy sang bên. Thân hình nặng nề của con thú mắc kẹt giữa khe đá, vùng vẫy điên loạn.
Cơ hội vàng!
Đạt rút con dao nhỏ giắt lưng – thứ duy nhất anh mang theo từ căn nhà rách nát – rồi lao thẳng lên, đâm liên tiếp vào cổ con lợn. Máu phun tung tóe, nhuộm đỏ cả mặt và áo anh.
Tiếng rống yếu dần… yếu dần… cho đến khi Lợn Vương ngã gục, đôi mắt đỏ dại khép lại trong cơn hấp hối.
???? Cả khu rừng trở nên im phăng phắc. Chỉ còn tiếng thở dốc của Đạt và tiếng tim Mimi đập loạn khi ôm con đứng từ xa.
Anh ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển, tay run run nhưng trong lòng lại bùng cháy niềm vui chiến thắng.
“Thành công rồi… cuối cùng ta cũng đã hạ được ngươi.”
Mimi chạy lại, nước mắt ràn rụa:
“Ông… ông không sao chứ? Trời ơi, tay ông chảy máu kìa!”
Đạt nở một nụ cười mệt mỏi nhưng kiêu hãnh:
“Không sao. Chỉ là vết thương nhỏ. Điều quan trọng là… từ nay nhà mình sẽ không còn lo đói nữa.”
Anh chỉ vào xác con lợn to như tảng đá nằm dưới đất.
Mimi nhìn mà choáng váng. Trong mắt nàng, chồng mình dường như đã biến thành một con người khác – mạnh mẽ, kiên định, và mang lại cho nàng niềm tin mà trước nay chưa từng có.
Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 458