Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu > Chương 4: Nguy Hiểm Nơi Rừng Sâu

Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 459

Chương 4: Nguy Hiểm Nơi Rừng Sâu

Mặt trời chưa kịp lên cao, bóng núi Ê Vờ Rét còn đổ dài xuống ngôi làng RR, Đạt đã bước chân vào rừng. Không ai trong làng dám đi quá quá khe suối đá, vì nơi ấy đầy thú dữ và chuyện ma mị. Nhưng với Đạt, từng bước chân lại mang một sự quen thuộc đến lạ – bởi những kỷ niệm từ kiếp trước trong lính đặc công ùa về.

Anh đi như hổ rình mồi, từng động tác nhẹ, dẻo, không một tiếng động. Dao găm kẹp bên hông, mắt quan sát từng bụi cây, tai lắng nghe từng tiếng lá rơi.

???? Dấu hiệu của thuốc quý

Sau vài giờ, Đạt dừng lại dưới một triền núi thoai thoải. Nơi đây, đất ẩm, rêu xanh phủ dày. Ký ức đặc công trỗi dậy, anh nhớ đến những buổi học sinh tồn: “Muốn tìm sâm, hãy tìm nơi đất mát, bóng râm, có đá và suối chảy gần kề.”

Anh lần mò, rồi ánh mắt chợt sáng lên. Giữa đám cỏ dại, một cây sâm nhỏ vươn lên, lá xanh bóng, rễ lộ một đoạn vàng nhạt.

Đạt thở phào, khẽ thì thầm:
“Đúng là trời thương.”

Anh đào cẩn thận, không để rễ gãy, bỏ vào túi vải. Cả buổi sáng hôm đó, anh tìm được vài củ sâm nhỏ, thêm cả nấm linh chi đỏ au.

???? Bóng đen trong rừng

Nhưng khi anh đang lom khom bên khe nước, bỗng nghe tiếng động lạ. Không phải gió, không phải tiếng chim, mà là tiếng bước chân nặng nề, đều đặn.

Đạt rạp người xuống, trượt vào bụi cây, mắt nheo lại. Phía trước, từ trong rừng rậm, một con hổ khổng lồ xuất hiện. Bộ lông vằn vàng óng, đôi mắt sáng rực như lửa. Nó bước chậm rãi, đầu cúi xuống hít đất – rõ ràng nó đang lần theo mùi người.

Đạt cắn chặt răng: “Hổ Vương…”

⚔️ Cuộc chạm trán nguy hiểm

Con hổ rít lên một tiếng, khiến cả khu rừng lặng ngắt. Nó lao vút đến, nhanh như tia chớp.

Đạt không bỏ chạy. Anh nhớ như in những bài huấn luyện: “Gặp thú dữ, chạy là chết. Phải biến sợ hãi thành mưu trí.”

Trong chớp mắt, anh nhảy sang bên, lăn tròn, tránh cú vồ kinh hoàng. Hổ cắm thẳng móng vuốt xuống đất, tung đất đá bắn tung tóe.

Đạt rút dao găm, mắt không rời đối thủ. Hổ xoay người, gầm vang, lao tới lần nữa. Anh phóng dao, mũi dao cắm vào vai nó, máu phụt ra.

Con hổ đau đớn, gầm rú, lao vào tấn công điên cuồng. Đạt biết mình không thể đấu lâu, liền tận dụng khe đá gần đó. Anh dụ nó lao đến, rồi lách sang, khiến con thú mất đà, ngã nhào xuống hố sâu.

Tiếng gầm còn vang vọng, rồi nhỏ dần, khuất hẳn.

Đạt đứng im, thở dốc, mồ hôi lạnh chảy ròng. Anh biết lần này chỉ may mắn thoát chết nhờ mưu trí, chứ không thể xem thường rừng núi này.

???? Gặp thợ săn trộm

Khi đang định trở về, anh lại nghe tiếng xào xạc. Không phải thú dữ – mà là tiếng người.

Đạt nấp sau gốc cây, quan sát. Bốn gã đàn ông lạ, mang súng săn, đang lùng sục trong rừng. Chúng thì thầm với nhau:

“Nghe tin có hổ lớn quanh đây, bán da kiếm cả gia tài.”
“Ừ, mà tao còn nghe đồn trong núi này có sâm quý.”

Đạt siết chặt nắm tay. Thợ săn trộm – thứ còn nguy hiểm hơn thú dữ. Bọn này vì tiền mà giết chóc không gớm tay.

Anh lùi nhẹ, định rút êm, nhưng một gã chợt phát hiện dấu chân anh để lại.
“Có người ở đây!”

Lập tức, chúng giương súng, đuổi theo.

????‍♂️ Cuộc rượt đuổi sinh tử

Đạt lao vào rừng, chân chạy thoăn thoắt qua gốc cây, nhảy qua khe đá, lách vào lùm bụi. Tiếng súng nổ chát chúa phía sau, đạn ghim vào thân cây tóe lửa.

Anh dùng kỹ năng đặc công, không chạy thẳng, mà liên tục đổi hướng, để lại dấu vết giả. Sau một hồi, tiếng chân bọn chúng xa dần.

Đạt leo lên một tán cây cao, nấp kín, nhìn xuống. Bọn săn trộm đứng thở hồng hộc, bực tức:
“Chết tiệt, hắn chạy nhanh như thú hoang!”
“Thôi, bỏ đi, tập trung tìm hổ với sâm.”

Chúng rút đi.

Đạt nhắm mắt, thở phào. Nhưng trong lòng dấy lên một dự cảm: “Nếu bọn này thường xuyên lui tới, làng RR rồi sẽ gặp họa. Phải sớm nghĩ cách…”

???? Trở về

Chiều muộn, Đạt trở về làng. Trên vai anh là túi nặng trĩu thuốc quý. Mimi chạy ra, ôm chầm lấy chồng, nước mắt lưng tròng:
“Tôi lo ông chẳng trở về nữa…”

Đạt đặt tay lên vai vợ, giọng ấm áp:
“Ta hứa sẽ không bỏ lại mẹ con em. Đây, sâm và linh chi, ngày mai ta sẽ mang lên tỉnh bán.”

Người làng thấy thế, lại thêm nể phục. Họ bắt đầu nhìn Đạt không chỉ như người hùng giết Lợn Vương, mà còn như một người biết làm ăn, đem về của cải cho gia đình.

Đêm ấy, dưới ánh trăng, Đạt ngồi trước hiên nhà, ngẫm nghĩ về những nguy hiểm đã trải qua. Anh biết rõ: hành trình này mới chỉ bắt đầu. Và thử thách lớn hơn sẽ còn chờ phía trước – những thế lực tham lam của con người, thậm chí cả thiên nhiên khắc nghiệt.
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt