Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu > Chương 5: Bước Đầu Làm Giàu

Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 452

Chương 5: Bước Đầu Làm Giàu

Sáng hôm sau, cả làng RR còn mù sương, Đạt đã dậy sớm. Anh buộc gọn gói sâm và nấm linh chi vào một cái bọc vải sạch, đeo trên vai. Mimi lăng xăng chuẩn bị cho chồng cái nắm cơm, ít muối vừng và chai nước.

“Ông nhớ giữ mình, đừng để ai lừa gạt.” – Mimi dặn, mắt lo lắng.
Đạt mỉm cười, vuốt mái tóc vợ:
“Ta từng sống qua bom đạn, giờ chỉ đi bán chút hàng, em đừng lo.”


Từ làng RR lên tỉnh mất gần nửa ngày đường. Con đường đất đỏ quanh co, lúc thì men theo triền núi, lúc thì cắt ngang qua cánh đồng lau lách. Đạt vừa đi vừa quan sát. Từ sau vụ gặp thợ săn trộm, anh đã cảnh giác hơn nhiều.

Trên đường, một số người dân gùi măng, gùi củi, vài người dắt trâu chở thóc xuống chợ. Ai đi ngang cũng chào Đạt, họ bắt đầu coi anh như chỗ dựa trong làng.

????️ Chợ tỉnh

Đến trưa, Đạt đặt chân vào chợ tỉnh – nơi nhộn nhịp, ồn ào, khác hẳn sự yên ả của làng. Người bán kẻ mua chen chúc, tiếng rao hàng hòa cùng mùi mắm, mùi thuốc, mùi khói than.

Đạt tìm đến dãy bán thuốc bắc. Ông chủ tiệm, râu dài, áo lụa xanh, nhìn thấy củ sâm liền trợn mắt:
“Ối giời, cậu đào đâu ra thứ này? Sâm rừng thật hả?”

Đạt điềm đạm:
“Ở núi Ê Vờ Rét. Tôi muốn bán, ông ra giá đi.”


Ông chủ vờ ngắm nghía, rồi nhăn mặt:
“Củ này già chưa tới, linh chi cũng loại thường. Cùng lắm… ta trả cho cậu 5 đồng thôi.”

Nghe vậy, mấy người xung quanh xì xào. Đạt nheo mắt. Với kinh nghiệm đặc công từng tiếp xúc đủ loại dân buôn, anh nhận ra ngay – lão này muốn ép giá.

Anh bình tĩnh đáp:
“Ông xem kỹ lại đi. Sâm này ít nhất 20 năm tuổi, linh chi đỏ máu, loại quý hiếm. Tôi không vội, có thể tìm người khác.”

Nói rồi, anh quay lưng toan đi.

Ông chủ giật mình, vội kéo tay:
“Ấy khoan, cậu… nói giá đi.”


Đạt nhớ lại những buổi mặc cả ở chợ đen thời lính đặc công. Anh không để lộ sự nôn nóng, mà thản nhiên:
“Tôi chỉ bán cả gói – sâm và linh chi. 50 đồng, không bớt.”

Ông chủ suýt sặc:
“Cậu… cậu đắt quá!”

Đạt mỉm cười:
“Ông có thể không mua. Tôi mang lên phố huyện, hoặc ra tận Hà Nội, chắc chắn có người mua cao hơn.”

Một lúc mặc cả căng thẳng, cuối cùng ông chủ đành gật:
“Được! 50 thì 50. Nhưng nhớ, lần sau có hàng thì mang cho ta trước tiên.”


Cầm trong tay xấp tiền giấy mới cứng, Đạt vừa mừng vừa lo. Đây là số tiền lớn với anh và cả làng RR lúc ấy.

Anh không tiêu hoang. Vào một cửa hàng khác, anh mua ngay cho Mimi một tấm vải đẹp để may áo, mua cho Meomeo bộ quần mới, thêm ít muối, dầu hỏa, và đặc biệt – mấy cái đinh, ván gỗ để sửa lại mái nhà.

Trên đường về, anh còn ghé mua vài cân thịt, chia cho mấy gia đình nghèo trong làng. Người ta nhìn anh bằng ánh mắt vừa cảm kích vừa nể phục.


Nhưng tin Đạt bán được sâm nhanh chóng lan ra. Đêm đó, khi cả nhà đang ăn cơm, Mimi thì thầm:
“Ông ạ, chiều nay tôi thấy có mấy gã lạ lảng vảng ngoài cổng. Chúng cứ nhìn vào nhà mình…”

Đạt chau mày. Anh biết – số tiền này không chỉ mang lại no đủ, mà còn kéo đến hiểm họa. Những kẻ tham lam, như bọn săn trộm, sẽ không bỏ qua.

Anh nhẹ nhàng trấn an vợ:
“Yên tâm. Ta sẽ có cách. Ngày mai ta bắt đầu xây nhà mới, chắc chắn phải vững vàng hơn, để bảo vệ cả nhà.”

Mimi nắm tay chồng, ánh mắt dâng trào niềm tin.


Đêm ấy, Đạt ngồi ngoài hiên, ngắm trăng. Trong lòng anh, một ý chí kiên định bùng lên:

Từ nay, không chỉ là sống cho bản thân, mà còn phải bảo vệ vợ con, làng xóm. Muốn thế, phải mạnh hơn, giàu hơn, và khôn ngoan hơn bọn tham lam kia.

Anh biết con đường trước mặt đầy nguy hiểm – thú dữ trong rừng, kẻ xấu ngoài đời. Nhưng một khi đã trải qua kiếp đặc công, Đạt không còn sợ gì nữa.
Chương 6 👉
Chương 4
Chương 6 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt