Sáng hôm sau, cả làng RR xôn xao khi thấy Đạt cùng mấy người bạn bắt đầu dựng cột, đóng ván. Ngôi nhà tranh xiêu vẹo ngày nào sẽ được thay bằng căn nhà gỗ vững chắc.
Mimi bế Meomeo đứng nhìn, mắt ngấn lệ. Cô không ngờ người chồng từng say xỉn, cờ bạc, đánh đập vợ con nay lại trở thành người đàn ông gánh vác cả gia đình.
Người già trong làng chép miệng:
“Thằng Đạt giờ khác rồi, như được trời độ vậy.”
Đạt không giữ khư khư tiền bạc. Anh mua thêm lúa giống, chia cho vài hộ nghèo; mua muối, mắm cho bà con. Làng bắt đầu xem anh là người có uy tín.
Một bữa, trưởng thôn ghé qua, cười hiền:
“Đạt à, ta thấy cậu giờ không khác gì trụ cột của cả thôn. Sắp tới, thôn tính mở thêm con đường mới vào rừng, cậu tham gia bàn bạc chứ?”
Đạt gật:
“Cháu sẵn sàng. Có đường, bà con bán nông sản sẽ thuận lợi hơn.”
Cánh rừng sâu phía sau làng RR từ lâu vốn đã là vùng đất đầy bí ẩn và hiểm nguy. Người dân quanh vùng vẫn thường truyền tai nhau rằng, trong rừng có một con “Lợn rừng vương” – to lớn gấp đôi lợn rừng bình thường, nanh dài như lưỡi dao, tính tình hung hãn, lại khôn ngoan chẳng khác nào loài thú dữ từng trải qua trăm trận. Ngày trước, khi Đạt 08 còn sống trong thân xác đặc công, anh từng nghe chuyện này, nhưng lúc đó chỉ coi như truyền thuyết để người lớn dọa trẻ con. Thế mà nay, sau khi trùng sinh vào Đạt 09, chính anh lại phải đối diện với truyền thuyết ấy.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi sáng mùa thu se lạnh. Tiếng gió thổi qua những tán lá rậm rạp, mang theo mùi ngai ngái của đất ẩm và mùi tanh hôi đặc trưng của lợn rừng. Một tốp dân làng chạy hớt hải về báo tin: “Lợn rừng vương xuất hiện rồi! Nó phá nát nương ngô trên triền dốc, lúa đang thì con gái cũng bị giẫm nát không còn!”
Cả làng RR náo loạn. Người già lo mất ăn mất ngủ, trẻ con khóc ré vì đói, còn đàn ông thì đứng trước lựa chọn khó khăn: ra tay đối phó hay tiếp tục chịu cảnh mất mùa. Họ nhớ lại năm xưa, cũng chính con quái thú này đã từng xuất hiện một lần. Khi ấy, năm nào cũng mất mùa, người chết đói la liệt. Sau một mùa đông khắc nghiệt, nó biến mất, để lại trong lòng dân làng nỗi ám ảnh kéo dài hàng thập kỷ.
Đạt 09 – nay đã là Đạt sau khi ký ức đặc công thức tỉnh – lặng lẽ quan sát tình hình. Anh nhìn thấy những dấu chân sâu hoắm in hằn trên bùn đất, to chẳng khác nào cái mâm. Những luống ngô bị cày xới, cây cối ngổn ngang. Đặc biệt, trên gốc cây dẻ to, vết nanh cào xé chằng chịt, nhựa cây chảy ra loang lổ. Đó là dấu hiệu khẳng định: con vật này không phải lợn rừng bình thường.
Trong ánh mắt nhiều người, vẫn còn ánh lên sự khiếp sợ. Một bác thợ săn già lắc đầu, thở dài:
– “Đừng ai dại dột. Lợn rừng vương từng húc chết ba người chỉ trong một đêm. Nó không chỉ mạnh, mà còn tinh ranh lắm. Đi săn nó chẳng khác gì đi tìm cái chết.”
Dân làng nghe thế, ai nấy tái mặt. Thời điểm này, lương thực vốn đã khan hiếm, giờ thêm loài quái thú càn quấy, nguy cơ chết đói càng gần hơn.
Đạt lặng lẽ nắm chặt bàn tay. Trong ký ức kiếp trước, anh từng đối đầu với hổ, gấu, thậm chí cả những nhiệm vụ chống khủng bố sinh tử. Một con lợn rừng, dù to lớn cỡ nào, cũng không thể khiến anh lùi bước. Quan trọng hơn, giờ đây anh không chỉ sống cho riêng mình, mà còn vì Mimi – người vợ hiền, và Meomeo – đứa con gái bé bỏng chưa kịp hưởng một bữa cơm no.
Tối hôm đó, cả làng tụ họp trong đình để bàn kế. Nhiều người đưa ra ý kiến: đào hố bẫy, giăng chông, đặt bẫy sắt. Nhưng ai cũng biết, lợn rừng vương từng thoát qua vô số cái bẫy của thợ săn lành nghề. Nó không chỉ khỏe mà còn có trí khôn khác thường.
Đạt đứng dậy, giọng dứt khoát:
– “Bà con yên tâm. Tôi sẽ đi đối phó nó. Nhưng tôi cần vài người dũng cảm theo cùng.”
Cả đình im phăng phắc. Ai cũng biết Đạt trước đây là kẻ cờ bạc rượu chè, nhưng từ ngày ngã xuống sông sống lại, anh thay đổi hẳn. Anh săn thú, hái thuốc, nuôi vợ con, chăm chỉ hơn bất kỳ ai. Người ta nể phục, nhưng khi nghe anh tuyên bố sẽ săn lợn rừng vương, nhiều ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc.
Một thanh niên trẻ rụt rè hỏi:
– “Anh Đạt, liệu có chắc không? Người trước kia… chưa ai quay lại lành lặn cả.”
Đạt chỉ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự tự tin lạnh lùng:
– “Nếu không đối mặt, cả làng chúng ta sẽ chết đói. Tôi không sợ chết, điều tôi sợ là vợ con mình phải chịu cảnh đói khát.”
Lời nói ấy khiến nhiều người lặng người. Mimi ngồi ở góc, ôm con, nước mắt lăn dài. Cô hiểu, người chồng trước đây mê cờ bạc rượu chè giờ đã không còn nữa. Trước mặt cô, là một người đàn ông thực sự.
Sáng hôm sau, Đạt chuẩn bị kỹ lưỡng. Anh chọn cây giáo dài bằng thép rèn, mài bén như dao cạo. Ngoài ra, anh tự tay chế vài quả bẫy nổ thô sơ, tận dụng ký ức đặc công từ kiếp trước. Trên vai anh là chiếc balô quân dụng cũ, bên trong có dây thừng, dao găm, lửa quang dầu… tất cả như tái hiện hình ảnh một chiến binh năm xưa.
Anh không đi một mình. Ba thanh niên khỏe mạnh trong làng, sau khi nghe quyết tâm của Đạt, đã tình nguyện đi theo. Họ là Tấn, Hòa và Lực – những người từng có lần đụng độ lợn rừng nhưng thoát chết nhờ may mắn. Lần này, họ quyết tâm cùng Đạt chiến đấu đến cùng.
Họ tiến vào rừng khi trời vừa hửng sáng. Mặt đất phủ sương, không khí ẩm lạnh, từng giọt nước nhỏ xuống từ cành lá. Dấu chân khổng lồ dẫn thẳng vào khu vực rừng rậm nơi ánh sáng khó lọt qua. Tiếng chim ngừng hót, rừng vắng lặng đến mức nghe rõ nhịp tim.
Bất chợt, một âm thanh ghê rợn vang lên: “Khụt… khụt…” – tiếng lợn hít mùi, rồi tiếng “gừ… gừ…” trầm đục vọng ra. Không khí như đông cứng lại.
Tấn run run:
– “Nó… nó ở gần đây rồi.”
Đạt ra hiệu im lặng. Anh quỳ xuống, nhặt một nắm đất, ném về phía bụi cây rậm. Ngay lập tức, bụi cây xao động dữ dội. Và rồi… con quái thú hiện ra.
Lợn rừng vương!
Thân hình nó to như con bò mộng, lớp lông đen dựng ngược, đôi mắt đỏ ngầu như máu. Hai chiếc nanh dài cong vút lóe sáng dưới ánh sớm mai. Nó hít mạnh, đất đá tung lên, rồi rống một tiếng vang dội khiến cả khu rừng rung chuyển.
Ba thanh niên hoảng hốt lùi lại. Nhưng Đạt thì không. Anh hít sâu, bàn tay siết chặt ngọn giáo. Tất cả bản năng chiến đấu của đặc công Đạt 08 trong kiếp trước bừng tỉnh. Đây không chỉ là cuộc săn, mà là một trận chiến sinh tử – giữa con người và dã thú.
Anh khẽ nói, giọng trầm:
– “Tới rồi. Đây là lúc để kết thúc truyền thuyết.”
Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 454