Tiếng gầm của Lợn rừng vương vang vọng khắp rừng sâu như báo hiệu cho một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi. Nó không chỉ là loài thú dữ đơn thuần, mà còn là “kẻ thù cũ” của dân làng – kẻ đã gieo rắc biết bao đau thương và sợ hãi. Với Đạt, đó còn là một thử thách để chứng minh: anh không còn là Đạt 09 hèn mọn, cờ bạc rượu chè, mà là một con người khác, mang trong mình ý chí và kỹ năng của đặc công năm xưa.
Lợn rừng vương lao tới như cơn lốc, tốc độ khiến người ta choáng váng. Tiếng móng vuốt cào đất, tung bụi mù mịt. Tấn hét lớn, giương cây lao định chặn lại, nhưng Đạt gạt tay:
– “Tránh ra! Nó sẽ húc nát các cậu!”
Đúng như lời anh, con quái thú tông thẳng vào thân cây to, chỉ nghe rầm một tiếng, thân cây to bằng vòng tay người ôm gãy đôi, đổ rầm xuống đất. Ba thanh niên xanh mặt, mồ hôi vã ra như tắm.
Đạt không lùi, mắt anh lóe sáng. Ký ức huấn luyện đặc công hiện lên: luôn giữ khoảng cách, không đối đầu trực diện, tận dụng mưu trí thay vì sức mạnh. Anh nhanh nhẹn ném một quả bẫy nổ thô sơ ra phía trước.
Đoàng! – tiếng nổ vang rền, đất đá tung tóe. Lợn rừng vương bị hất ngã sang một bên, nhưng chỉ vài giây sau nó lại đứng dậy, rống lên đầy giận dữ. Máu đỏ loang trên vai, nhưng dường như càng khiến nó điên cuồng hơn.
– “Chết thật… nó không sợ bom nổ!” – Hòa run rẩy, siết chặt cây rựa.
Đạt nghiến răng. Anh biết, với loài dã thú này, một vết thương nhỏ chẳng thấm vào đâu. Cái anh cần là thời gian và chiến thuật. Anh ra hiệu cho ba người tản ra ba hướng, còn mình dẫn dụ quái thú.
Anh hét lớn, giọng vang như mệnh lệnh:
– “Nghe lệnh! Tôi kéo nó về phía khe đá, các cậu chuẩn bị bẫy dây! Nhanh!”
Rồi anh lao thẳng về phía trước, cố ý tạo tiếng động thật lớn. Quái thú điên cuồng đuổi theo, mắt đỏ ngầu, hơi thở phì phò như lò rèn. Đạt thoăn thoắt lách qua từng thân cây, đôi chân di chuyển nhẹ nhàng như con báo, tránh từng cú húc nguy hiểm chỉ trong gang tấc.
Nhưng khi đến gần khe đá, anh bất ngờ khựng lại. Một bóng dáng hiện ra từ trong bóng tối…
Đó là Hổ vương – con thú dữ mà năm xưa, trong ký ức mơ hồ của Đạt, đã từng khiến nhiều người dân mất mạng. Nó là biểu tượng của nỗi sợ nguyên thủy trong rừng sâu, và giờ đây, nó lại xuất hiện đúng lúc Lợn rừng vương đang gầm thét.
Hai con quái thú nhìn nhau, mắt đỏ rực, hơi thở gầm gừ. Không khí như đặc quánh lại. Một bên là Hổ vương – chúa sơn lâm. Một bên là Lợn rừng vương – kẻ thống trị đồng rừng. Hai thế lực không đội trời chung, nay lại chạm mặt.
Tấn, Hòa, Lực nấp phía xa, chết điếng người.
– “Trời ơi… hai con ác thú gặp nhau! Thế này thì chết chắc rồi!”
Đạt cau mày. Anh không ngờ lại rơi vào tình huống nguy hiểm gấp bội. Nhưng trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ: kẻ thù của kẻ thù, có thể trở thành đồng minh tạm thời.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Hổ vương gầm vang rồi lao tới, vồ thẳng vào Lợn rừng vương. Tiếng va chạm của hai quái thú làm mặt đất rung chuyển, cây cối xung quanh bị quật gãy. Một trận chiến sinh tử giữa hai con thú dữ bắt đầu, đầy máu me và bạo lực.
Đạt đứng cách đó vài chục mét, quan sát. Mồ hôi túa ra, nhưng đôi mắt anh sáng rực. Đây chính là cơ hội. Anh không cần đơn độc chống lại cả hai, mà phải khéo léo tận dụng tình thế.
Anh hét to:
– “Mau giăng dây ở khe đá! Khi một trong hai con gục xuống, chúng ta kết liễu con còn lại!”
Ba thanh niên vội vã hành động. Họ cắm cọc, giăng dây thừng to bản đã chuẩn bị sẵn, dựng thành bẫy khổng lồ ngay sát mép vực. Còn Đạt, anh lặng lẽ men ra phía sau, chuẩn bị cây giáo sắc lẻm.
Trận chiến giữa hai quái thú kéo dài gần nửa giờ. Cả hai đều thương tích đầy mình. Lợn rừng vương bị cào rách lưng, máu chảy ướt cả bộ lông đen. Hổ vương cũng không khá hơn, bụng bị nanh húc rách, máu đỏ tươi nhuộm đất. Cả hai lao vào nhau như hai cơn lốc máu me, tiếng gầm rống vang khắp rừng.
Đạt biết thời khắc quyết định đã đến. Anh gào lên:
– “Chuẩn bị! Kéo dây ngay khi tôi ra hiệu!”
Anh lao ra, ném một tảng đá lớn về phía hai con thú. Chúng ngừng lại, cùng lúc quay đầu nhìn về phía anh. Đó chính là khoảnh khắc anh cần. Anh hét lớn:
– “Kéo!”
Ba thanh niên dốc sức kéo dây. Con Hổ vương vì quá mệt, bước hụt, rơi thẳng xuống hố bẫy. Nó gầm thét điên cuồng, nhưng không thoát nổi.
Lợn rừng vương, dù bị thương nặng, vẫn còn sức. Nó gầm lên, lao về phía Đạt. Anh nắm chặt ngọn giáo, toàn thân căng như dây cung. Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, anh nhớ lại những bài huấn luyện khắc nghiệt nhất của kiếp trước: tập trung, bình tĩnh, một đòn dứt khoát.
Con quái thú lao tới. Đạt hét vang, dồn toàn lực, cắm phập ngọn giáo vào cổ họng nó. Tiếng thép xuyên thịt vang lên ghê rợn. Lợn rừng vương rú lên lần cuối, rồi đổ sập xuống, máu phun thành dòng.
Cả khu rừng tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió rít qua lá cây.
Ba thanh niên vội chạy tới, mắt rực sáng:
– “Anh Đạt! Anh giết được nó rồi! Truyền thuyết chấm dứt rồi!”
Đạt ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển, mồ hôi và máu hòa lẫn. Anh nhìn thi thể khổng lồ của Lợn rừng vương, rồi nhìn xuống vực nơi Hổ vương đang hấp hối. Trong lòng anh dâng lên cảm giác kỳ lạ – vừa là sự chiến thắng, vừa là nỗi buồn.
Anh thì thầm, như nói với chính mình:
– “Kẻ thù cũ… cuối cùng cũng phải cúi đầu.”
Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 7 | Lượt xem: 455