Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu > Chương 8: Bước Ngoặt Sinh Tử

Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 8 | Lượt xem: 453

Chương 8: Bước Ngoặt Sinh Tử

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cánh rừng. Xác Lợn rừng vương nằm sõng soài dưới đất, thân hình khổng lồ như một khối núi máu. Dưới khe đá, Hổ vương bị dây trói và thương tích hành hạ, gầm gào khản đặc, nhưng không còn đủ sức thoát ra. Cả khu rừng ngập mùi tanh nồng, báo hiệu một trận chiến kinh hoàng vừa kết thúc.

Ba thanh niên Tấn, Hòa, Lực chạy quanh, hò reo sung sướng như vừa thoát khỏi địa ngục. Nhưng riêng Đạt, anh không mỉm cười. Ánh mắt anh sâu thẳm, ngưng lại trên bầu trời đang chuyển tối. Trong lòng anh rõ ràng: đây chưa phải là dấu chấm hết. Đây chỉ mới là khởi đầu cho một cuộc đối đầu sinh tử thực sự.


Ngày hôm sau, tin tức Đạt giết Lợn rừng vương lan ra khắp làng RR và các làng bên. Người dân ùn ùn kéo đến, vừa tò mò, vừa ngưỡng mộ. Xác lợn rừng khổng lồ trở thành minh chứng hùng hồn cho chiến công của anh.

– “Trời ơi, to như con trâu mộng!”
– “Đạt liều thật, ai dám một mình đấu với nó chứ?”
– “Từ nay làng ta yên rồi, nhờ có Đạt cả đấy!”

Tiếng khen ngợi vang khắp. Mimi, vợ anh, đứng trong góc nhìn anh, mắt rưng rưng. Cô chưa từng thấy chồng mình như thế – kiêu hùng, rắn rỏi, khác hẳn gã say rượu, cờ bạc ngày nào.

Thế nhưng, giữa những lời khen ngợi ấy, ánh mắt ghen tị cũng xuất hiện. Một số kẻ vốn ghét Đạt từ lâu, nay lại càng khó chịu khi anh trở thành người hùng. Trong đó có Đức “cụt”, một tay thợ săn trộm khét tiếng vùng này.

Đức vốn nhiều năm săn thú, buôn bán da lông, vũ khí, nhưng chưa bao giờ hạ được Lợn rừng vương. Giờ đây, chiến công thuộc về Đạt, hắn bị chạm tự ái. Trong quán rượu, hắn đập bàn, rít lên:

– “Đạt 09? Trước chỉ là thằng cờ bạc bết bát. Giờ hắn định vênh váo làm anh hùng à? Không được! Miếng ăn của bọn tao, sao để hắn ngồi trên đầu!”

Hắn bắt đầu nung nấu ý định… giết Đạt để trừ mối họa.


Một tuần sau, Đạt quyết định cùng Tấn, Hòa và Lực lên núi sâu săn thêm thú và tìm sâm quý. Anh biết, nếu chỉ dựa vào một lần săn lợn rừng, gia đình anh không thể đi lên. Anh cần tiền, nhiều hơn, để xây nhà mới, để cho Mimi và con gái Meomeo một cuộc sống tử tế.

Họ chuẩn bị lương khô, dao rựa, súng kíp thô sơ. Đạt dẫn đầu, với ánh mắt cảnh giác. Nhưng anh không biết, Đức “cụt” và đồng bọn đã mai phục từ trước.

Trong khu rừng rậm, khi đoàn Đạt đang lần theo dấu vết thú, bất ngờ hàng loạt tiếng nổ vang lên. Bẫy mìn, bẫy kẹp sắt nổ tung, đất đá bay tứ tung. Tấn bị hất văng ra, chân dính bẫy, máu chảy đầm đìa.

– “Aaaa! Cứu tôi với!” – tiếng kêu xé lòng.

Đạt phản ứng tức thì. Anh lăn người tránh loạt đạn súng kíp bắn tới, rồi kéo Tấn vào bụi rậm. Hòa và Lực run rẩy nấp sau thân cây.

Từ bóng tối, Đức bước ra, cười lạnh:
– “Đạt 09… mày nghĩ mày giỏi lắm à? Hôm nay là ngày giỗ của mày rồi!”

Bốn năm gã đồng bọn của hắn theo sau, tay cầm súng và rựa.

Không khí ngột ngạt, máu trộn lẫn mùi thuốc súng. Đây không còn là cuộc đi săn nữa. Đây là một trận đối đầu sinh tử – giữa con người với con người.

3. Bản lĩnh đặc công tái xuất

Trong khi ba thanh niên sợ hãi, Đạt vẫn giữ bình tĩnh. Ký ức kiếp trước ùa về: những trận phục kích trong rừng Lào, những lần cận kề cái chết. Anh hiểu, chỉ cần hoảng loạn, tất cả sẽ chết.

Anh thì thầm:
– “Giữ im lặng. Để tôi xử lý.”

Đức tiến tới gần, súng kíp chĩa thẳng. Nhưng hắn không biết, Đạt đã âm thầm nhặt một hòn đá. Với tốc độ kinh hoàng, anh ném trúng mặt tên đứng cạnh. Hắn hét lên, ngã nhào, súng rơi xuống.

Trong chớp mắt, Đạt lao tới, cướp súng, đá mạnh vào bụng Đức. Hai bên giằng co dữ dội. Đạn nổ, tiếng la hét vang vọng khắp rừng.

Hòa và Lực lấy lại can đảm, xông ra hỗ trợ. Nhưng bọn săn trộm hung hãn, kinh nghiệm đầy mình. Cuộc chiến kéo dài, máu đổ thêm nhiều.

Cuối cùng, trong khoảnh khắc Đức giơ dao định kết liễu Đạt, anh xoay người, dùng thế “khóa cổ đặc công” siết chặt. Đức giãy giụa, mắt trợn ngược, rồi ngã gục bất động.

Bốn tên còn lại thấy thủ lĩnh ngã xuống thì hoảng loạn, bỏ chạy vào rừng. Tiếng lá xào xạc xa dần, để lại sự im lặng đáng sợ.


Đạt ngồi phịch xuống, thở dốc, toàn thân dính máu. Tấn được băng bó tạm thời, mặt tái nhợt. Hòa và Lực ôm nhau, run rẩy.

– “Anh Đạt… nếu không có anh, chắc chúng tôi chết rồi.”

Đạt nhìn họ, ánh mắt kiên nghị nhưng cũng trĩu nặng:
– “Nghe rõ đây. Từ nay trở đi, các cậu không chỉ đi theo tôi để kiếm miếng ăn nữa. Các cậu phải học cách sống sót. Đây là rừng núi, không chỉ thú dữ, mà con người mới là thứ đáng sợ hơn cả.”

Lời anh như một lời thề.

Họ trở về làng, mang theo chiến lợi phẩm nhỏ nhoi và câu chuyện chấn động: Đạt đối đầu với băng săn trộm, sống sót trở về.

Dân làng thêm khâm phục, nhưng đồng thời, kẻ thù mới cũng dần lộ diện. Bọn buôn lậu, thợ săn, quan chức tham lam… tất cả đều bắt đầu chú ý tới anh.

Đạt hiểu rằng: trận chiến sinh tử với thú dữ chỉ là khởi đầu. Từ nay, anh phải đối mặt với những kẻ thù nguy hiểm hơn nhiều – chính là con người.
Chương 9 👉
Chương 7
Chương 9 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt