Mùa đông năm đó, sương phủ dày trên đỉnh núi Ê Vờ Rét, gió rét hun hút như dao cắt. Trong căn nhà nhỏ bằng gỗ, Mimi ngồi khâu áo cho con gái Meomeo, ánh lửa bập bùng hắt bóng cả ba người lên vách. Đạt ngồi bên, đôi bàn tay chai sạn cẩn thận gọt mũi tên, ánh mắt trầm ngâm.
Anh vừa trải qua trận chiến sinh tử với bọn săn trộm. Trong lòng biết rõ, nếu cứ sống lặng lẽ ở làng RR, thì sớm muộn cũng bị cuốn vào vòng xoáy hiểm ác. Nhưng đồng thời, anh cũng nhận ra: đây chính là lúc để anh thay đổi cả số phận gia đình mình.
Một hôm, trưởng làng và vài vị cán bộ xã đến tìm anh. Trưởng làng nói:
– “Đạt này, cậu trẻ mà bản lĩnh phi thường. Giờ làng ta đang khốn khó, thú dữ hoành hành, dân đói khổ. Bà con ai cũng trông cậy vào cậu. Tôi muốn cậu đứng ra gánh vác việc lớn, giúp dân làng lập đội săn bắn và bảo vệ rừng.”
Đạt im lặng. Anh không còn là gã Đạt 09 cờ bạc vô dụng nữa. Trong đầu anh, ký ức đặc công kiếp trước vang vọng: “Sống là phải có trách nhiệm. Sống là phải bảo vệ những người mình yêu thương.”
Cuối cùng, anh gật đầu:
– “Tôi đồng ý. Nhưng đội săn không chỉ săn thú. Chúng ta phải học cách trồng trọt, giữ rừng, tìm thuốc, khai thác sâm. Không thể sống mãi bằng máu và xác chết.”
Câu nói ấy khiến nhiều người ngẩn ra. Nhưng từ hôm đó, Đạt chính thức trở thành thủ lĩnh của một đội nhỏ – vừa săn bắn, vừa học cách làm kinh tế.
Đạt bắt đầu dạy dân làng những gì anh nhớ được từ kiếp trước: cách giăng bẫy thông minh, cách lập trại trong rừng, thậm chí cả cách rèn dao rựa chắc chắn hơn. Anh cùng vài người trai trẻ vào núi sâu tìm giống sâm, cây thuốc.
Mimi ở nhà thì mở một quán nhỏ bán muối, dầu, vải vóc đổi lấy lương thực. Hương Liên – chị hai – cũng tìm được chỗ bán hàng trên chợ huyện. Nhờ vậy, gia đình Đạt dần dần bớt khổ.
Một ngày, Meomeo chạy lon ton ra trước sân, mặc bộ váy mới bằng vải hoa Mimi mua ở tỉnh. Con bé cười tươi như nắng:
– “Cha ơi, con có áo đẹp rồi!”
Đạt nhìn con, khóe mắt cay cay. Anh thầm nhủ: “Từ nay, con tôi sẽ không phải chịu đói rét, không phải sống trong cảnh khổ như đời tôi nữa.”
Nhưng trời đất như thử thách anh. Vào mùa xuân, khi hoa ban nở trắng núi, tin dữ truyền về: băng săn trộm khác từ tỉnh lân cận kéo đến. Chúng được trang bị vũ khí hiện đại, nhắm vào vùng núi này để khai thác lâm sản.
Chúng không chỉ giết thú, mà còn cướp sâm, đe dọa dân làng. Một hôm, chúng chặn đường Mimi trên đường ra chợ, giật hết hàng hóa. Meomeo bị xô ngã, khóc thét. Mimi ôm con mà run rẩy.
Tin này như ngọn lửa đốt cháy Đạt. Anh họp đội săn, giọng chắc nịch:
– “Nếu chúng ta không đứng lên, mai này cả làng sẽ mất hết. Ai theo tôi?”
Tất cả trai tráng đều đứng dậy. Ánh mắt họ sáng lên, niềm tin vào Đạt như một ngọn đuốc soi rừng tối.
Đêm đó, dưới ánh trăng, Đạt dẫn đội săn mai phục trong rừng. Anh chia nhóm, đặt bẫy, tính toán như một chiến dịch quân sự. Những kỹ năng đặc công kiếp trước lần nữa phát huy.
Khi bọn săn trộm xuất hiện, chúng hùng hổ, mang súng hiện đại. Nhưng từng bước chúng đi đều lọt vào tính toán của Đạt.
Tiếng bẫy kẹp sập, tiếng gỗ đổ, lửa bùng lên. Bọn săn trộm hoảng loạn. Đạt dẫn đầu, lao ra như cơn lốc, hạ gục tên cầm đầu chỉ bằng thế võ chớp nhoáng.
Trận chiến dữ dội kéo dài tới bình minh. Cuối cùng, bọn săn trộm bị đánh tan, vài tên bị trói nộp cho chính quyền huyện. Cả làng reo hò, gọi tên Đạt vang khắp núi.
Sau trận ấy, Đạt không chỉ là một người chồng biết lo cho vợ con. Anh trở thành thủ lĩnh thực sự của cả cộng đồng. Dân làng tôn trọng, cán bộ xã cũng coi trọng. Họ nhờ anh dẫn đường mở tuyến đường mới từ làng ra huyện.
Mimi nhìn chồng, ánh mắt chan chứa niềm tin. Cô thì thầm:
– “Anh không còn là Đạt cũ nữa. Anh là điểm tựa của cả nhà, cả làng.”
Đạt ôm vợ con, ngước nhìn núi Ê Vờ Rét cao vút. Trong lòng anh dấy lên một niềm kiêu hãnh lẫn quyết tâm:
“Kiếp này, ta sẽ không phí hoài. Từ một kẻ cờ bạc vô dụng, ta sẽ bước lên đỉnh cao – không chỉ vì bản thân, mà vì cả những người ta yêu thương và mảnh đất này.”
Đó chính là bước ngoặt đời người – từ kẻ bại hoại trở thành anh hùng, từ một gia đình khổ cực vươn lên cuộc sống ấm no, từ nỗi sợ hãi biến thành niềm tin bất diệt.
Binh Vương Trọng Sinh Vào Thanh Niên Ng*** Rượu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 9 | Lượt xem: 457