Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu > Chương 1: Bàn Giao Tài Sản

Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 2,616

Chương 1: Bàn Giao Tài Sản

Thành phố đang trên đà phát triển, những dự án giải tỏa, chỉnh trang đô thị được triển khai khắp nơi. Gia đình ông bà Tống sống trong một khu nhà cũ kỹ cũng nằm trong diện đó. Khi khu đất của gia đình bị thu hồi, họ được đền bù bằng bốn căn hộ lớn trong một khu chung cư mới xây, khang trang và sầm uất. Đó là một khối tài sản không hề nhỏ.

Trong một buổi họp gia đình nghiêm túc, ông Tống, với tư cách là gia trưởng, đã tuyên bố quyết định về số tài sản này. Ông nhìn hai người con – con trai cả Tống Quốc và con gái út Tống Lệ – bằng ánh mắt dứt khoát.

"Bốn căn hộ này," giọng ông trầm và đầy uy quyền, "bố mẹ quyết định sẽ giao hết cho Quốc."

Không khí trong phòng im ắng một lúc. Tống Quốc và vợ – chị Huệ – không giấu nổi vẻ hả hê, mắt họ ánh lên sự thỏa mãn. Trong khi đó, Tống Lệ chỉ im lặng, đôi mắt cô nhìn xuống bàn tay đang đặt trên đùi, không một lời phản ứng. Người chồng của cô, anh Minh, ngồi bên cạnh, cũng chỉ lặng thinh, hơi thở dường như nín lại.

Thấy con gái không nói gì, bà Tống lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự ràng buộc: "Lệ à, của cải thì bố mẹ đã giao hết cho anh con rồi. Vậy nên, sau này khi bố mẹ già yếu, việc phụng dưỡng sẽ do con đảm nhận. Con cũng là con, phải có trách nhiệm với bố mẹ chứ."

Đó là một lời đề nghị bất công đến mức trắng trợn. Tống Quốc được toàn bộ tài sản thừa kế khổng lồ, còn Tống Lệ, người con gái, không nhận được gì ngoài gánh nặng "bổn phận". Một sự sắp xếp chỉ dựa trên tư tưởng "trọng nam khinh nữ" đã ăn sâu vào tiềm thức của họ.

Khi tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình, Tống Lệ ngẩng đầu lên. Gương mặt cô bình thản, không một chút oán hận hay bất bình. Cô nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ, con biết rồi. Bố mẹ yên tâm, con sẽ lo."

Lời đáp ấy khiến ông bà Tống thở phào nhẹ nhõm, còn anh chị Tống Quốc thì khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý. Họ đã đạt được mục đích: vừa nắm trọn tài sản, vừa đẩy được trách nhiệm chăm sóc cha mẹ già cho người con gái.

Anh Minh, chồng Tống Lệ, dù trong lòng không khỏi ngậm ngùi cho vợ, nhưng trước thái độ tự nguyện của cô và hoàn cảnh gia đình, anh cũng không nỡ lời nào. Anh chỉ im lặng đặt tay lên tay vợ, một cái siết nhẹ đầy an ủi và thấu hiểu.

Những năm tháng đầu tiên trôi qua trong sự yên ả. Ông bà Tống lúc này vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn. Họ có lương hưu, lại không phải lo về chỗ ở nhờ số tiền cho thuê những căn hộ mà họ đã giao cho con trai. Cuộc sống của họ thực ra khá dư dả và nhàn hạ.

Vì vậy, việc "phụng dưỡng" của Tống Lệ lúc này chỉ dừng lại ở mức độ tượng trưng. Thỉnh thoảng, cô gửi biếu bố mẹ ít gạo, dầu ăn, nước mắm. Đến dịp lễ Tết, cô lại mua sắm cho ông bà vài bộ quần áo mới, kèm theo một phong bì nhỏ. Số tiền không lớn, nhưng là tấm lòng của con gái. Ông bà Tống cũng vui vẻ nhận lấy, đôi khi còn khen Tống Lệ hiếu thảo.

Bề ngoài, mọi thứ dường như rất êm đẹp. Gia đình không có xích mích, anh em hòa thuận. Tống Quốc và vợ con sống một cuộc sống thảnh thơi nhờ nguồn thu nhập ổn định từ những căn hộ cho thuê. Họ hiếm khi lui tới thăm nom bố mẹ, với lý do bận rộn công việc và chăm con nhỏ.

Tống Lệ và chồng vẫn chăm chỉ làm lụng, sống cuộc sống bình dị của một gia đình công nhân viên chức bình thường. Cô không hề so đo hay tính toán thiệt hơn. Trong thâm tâm cô, việc chăm sóc cha mẹ là trách nhiệm tự nhiên của một người con, dù có được chia tài sản hay không. Sự vô tư và lòng hiếu thảo mộc mạc ấy của cô khiến anh Minh càng thêm yêu quý và trân trọng vợ.

Tuy nhiên, sự bình yên ấy chỉ là tạm thời. Như một con sông lặng lẽ trôi, những dòng chảy ngầm của sự bất công và định kiến vẫn đang âm thầm tồn tại. Mọi người đều mặc nhiên chấp nhận sự sắp đặt đó, không ai lên tiếng, không ai chất vấn. Họ không biết rằng, khi ông bà Tống thực sự già yếu, khi gánh nặng không còn là vài bao gạo hay vài bộ quần áo nữa, thì sự "hiếu thảo" mù quáng và lời đề nghị bất công ngày nào sẽ trở thành ngòi nổ cho những hệ lụy khôn lường.

Hạt giống của sự bất bình đẳng đã được gieo xuống, và nó chỉ chờ thời điểm thích hợp để nảy mầm, đâm xuyên qua lớp vỏ ngoài của sự bình yên giả tạo.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt