Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu > Chương 2: Những Năm Đầu Tạm Ổn

Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 2,619

Chương 2: Những Năm Đầu Tạm Ổn

Những năm tháng tiếp theo sau quyết định bàn giao tài sản trôi đi trong sự bận rộn thường nhật. Gánh nặng phụng dưỡng cha mẹ mà Tống Lệ gánh vác, thoạt đầu, không đến mức quá sức.

Tống Lệ, với bản tính chịu thương chịu khó, đã quyết định mở một sạp hàng ăn sáng nhỏ trong khu chợ gần nhà. Hàng ngày, khi thành phố còn chìm trong giấc ngủ, cô đã dậy từ ba giờ sáng để chuẩn bị: nhồi bột, nấu nước dùng, hấp những xửng bánh bao nóng hổi, gói những chiếc bánh giò thơm phức. Gian hàng nhỏ của cô nhanh chóng thu hút khách nhờ sự sạch sẽ và hương vị đậm đà. Thu nhập từ quán ăn sáng thậm chí còn cao hơn lương của anh Minh - người chồng làm công nhân trong một xưởng sản xuất.

Công việc vất vả, đổ mồ hôi, nhưng Tống Lệ chưa bao giờ kêu ca. Ngược lại, cô còn cảm thấy tự hào khi được mọi người xung quanh khen ngợi là đảm đang, giỏi giang. Những lời khen ấy như liều thuốc tinh thần, giúp cô xua tan đi mệt nhọc. Anh Minh nhìn vợ tần tảo, trong lòng vừa thương vừa cảm phục. Dù thu nhập của anh không cao bằng, nhưng anh luôn cố gắng hết sức để san sẻ gánh nặng gia đình, từ việc đưa đón con cái đến những công việc lặt vặt trong nhà. Anh chưa một lần phàn nàn về quyết định nhận trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ vợ của vợ mình.

Lúc này, ông bà Tống vẫn còn tương đối khỏe mạnh. Ông cụ thỉnh thoảng có những cơn đau lưng, bà cụ thì huyết áp không ổn định, nhưng nhìn chung vẫn tự chủ được trong sinh hoạt. Họ sống bằng khoản lương hưu ổn định và khoản chu cấp của con gái. Việc phụng dưỡng của Tống Lệ chủ yếu tập trung vào những lúc cha mẹ ốm đau. Cô là người đưa đi bệnh viện khám chữa, mua thuốc men, và chịu toàn bộ chi phí y tế. Đến dịp lễ Tết, cô lại chuẩn bị những món quà, những phong bì tử tế, cùng với những bữa cơm sum họp đầm ấm.

Trong khi đó, phía gia đình anh cả Tống Quốc gần như vắng bóng trong những nhiệm vụ thiết thực này. Thỉnh thoảng họ ghé thăm, mang theo ít trái cây, nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện tiền bạc hay công sức chăm sóc. Mọi chi phí, mọi sự vất vả đều dồn lên đôi vai của người con gái. Thế nhưng, trong những cuộc họp mặt gia đình, không khí vẫn giữ được vẻ hòa thuận bề ngoài. Ông bà Tống có vẻ hài lòng với sự chăm lo của con gái, còn Tống Quốc và vợ thì tỏ ra biết ơn sự "hiếu thảo" của em gái.

Mọi thứ dường như đang diễn ra đúng như "lời hứa" ban đầu: Tống Lệ nhận trách nhiệm phụng dưỡng, còn anh trai cô yên tâm hưởng tài sản. Sự sắp đặt bất công ấy tạm thời được duy trì bởi sức chịu đựng của Tống Lệ và sự im lặng của những người xung quanh. Cô không so đo, không đòi hỏi, chỉ lặng lẽ làm tròn bổn phận mà cô cho là đương nhiên của một người con.

Tuy nhiên, sự "ổn định" này thực chất rất mong manh. Nó được xây dựng trên nền tảng sức khỏe còn tốt của ông bà Tống và sự tần tảo không ngừng nghỉ của Tống Lệ. Những gánh nặng tài chính từ việc thuốc thang, dù chưa lớn, đã bắt đầu len lỏi vào ngân sách eo hẹp của gia đình nhỏ. Những đêm thức khuya dậy sớm của Tống Lệ cũng dần để lại những vết chân chim nơi khóe mắt.

Như một con thuyền nhỏ đang băng qua vùng nước tưởng chừng phẳng lặng, họ không biết rằng phía trước là những cơn bão tố của tuổi già, bệnh tật và sự ích kỷ thực sự chưa bộc lộ. Giai đoạn "tạm ổn" này, thực chất, chỉ là sự tĩnh lặng giả tạo trước một cơn khủng hoảng không sớm thì muộn cũng sẽ ập đến.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt