Thời gian trôi đi không ngừng, mang theo những dấu hiệu không thể chối cãi của tuổi già. Sức khỏe ông bà Tống bắt đầu xuống dốc một cách rõ rệt. Những cơn đau lưng của ông cụ trở nên thường xuyên và dữ dội hơn, buộc phải đi vật lý trị liệu đều đặn. Bà cụ không chỉ còn là huyết áp không ổn định, mà còn thêm bệnh tiểu đường, đòi hỏi một chế độ ăn uống kiêng khem nghiêm ngặt và những loại thuốc đặc trị đắt đỏ.
Chi phí y tế, trước đây chỉ là những khoản lẻ tẻ, giờ đã trở thành một gánh nặng thường xuyên. Mỗi tháng, chỉ riêng tiền thuốc men cho hai cụ đã lên tới năm, sáu trăm tệ, chưa kể những lần khám định kỳ hay xét nghiệm. Rồi những đợt nhập viện bất chợt vì tai biến, vì cơn đau quặn thắt – mỗi lần như vậy lại kéo theo một khoản chi vài nghìn tệ. Tống Lệ, với trách nhiệm đã nhận, một mình gánh vác tất cả. Số tiền kiếm được từ gian hàng ăn sáng, vốn dĩ không phải là nhỏ, giờ cứ thế chảy ra một cách đều đặn vào các hiệu thuốc và bệnh viện.
Trong khi đó, gia đình nhỏ của cô cũng có những biến chuyển. Khoản nợ mua xe trước đây dần được thanh toán hết, một gánh nặng tài chính được trút bỏ. Thế nhưng, ngay lúc tưởng chừng có thể thở phào, thì một vấn đề khác lại phát sinh. Những năm tháng làm việc vất vả, dậy sớm thức khuya, ăn uống thất thường ở gian hàng ăn sáng cuối cùng cũng đã làm kiệt sức Tống Lệ. Cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, đau dạ dày, và rồi một lần phải nhập viện vì kiệt sức. Bác sĩ khuyên cô nên chuyển sang một công việc nhẹ nhàng hơn, nếu không sức khỏe sẽ suy sụp hoàn toàn.
Bất đắc dĩ, Tống Lệ phải từ bỏ gian hàng ăn sáng mà cô đã dày công gây dựng. Cô xin vào làm nhân viên chăm sóc khách hàng cho một công ty viễn thông. Công việc ổn định, ít vất vả hơn, nhưng mức lương chỉ hơn 3.000 tệ một tháng – một sự sụt giảm đáng kể so với trước đây. Anh Minh vẫn làm công nhân trong xưởng sản xuất, thu nhập ổn định ở mức hơn 7.000 tệ. Tổng thu nhập của cả hai vợ chồng giảm mạnh, trong khi áp lực tài chính lại không hề thuyên giảm.
Họ vẫn phải tiếp tục trả nợ cho căn hộ nhỏ của mình, vẫn phải lo toan cho việc học hành của con cái, và giờ đây, gánh nặng lớn nhất vẫn là khoản chi phí y tế ngày càng tăng cho ông bà Tống. Áp lực "ba trong một" ấy bắt đầu bào mòn sự kiên nhẫn và cảm thông vốn có trong anh Minh.
Sự bất bình mà anh đã kìm nén từ lâu bắt đầu trào dâng. Anh không thể hiểu nổi tại sao anh rể - người được hưởng trọn bốn căn hộ đáng giá - lại có thể ung dung sống trong khi mọi chi phí chăm sóc cha mẹ lại đè nặng lên đôi vai của vợ chồng anh, những người không nhận được một xu tài sản nào. Sự bất công ấy cứ như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng anh.
Rồi một buổi tối, sau khi Tống Lệ than thở về một đợt thuốc mới cho bố mẹ với giá hơn một nghìn tệ, anh Minh đã không kìm chế được nữa.
"Tại sao lúc nào cũng chỉ có mình em lo?" Giọng anh đầy tức tối. "Anh em đâu? Họ được cả gia tài, vậy mà giờ bố mẹ ốm đau, họ có giúp được đồng nào không?"
Tống Lệ cố gắng trấn an chồng: "Anh đừng nói vậy. Mình là con, mình có trách nhiệm. Nhà anh ấy cũng có khó khăn của họ..."
"Khó khăn gì?" Anh Minh cắt ngang, giọng chua chát. "Khó khăn vì tiền thuê nhà quá nhiều nên không biết tiêu vào đâu à? Em cứ nhận hết phần thiệt về mình, rồi còn bào sức khỏe, bào tiền bạc của gia đình mình nữa. Anh không chịu nổi nữa rồi!"
Cuộc cãi vã ngày càng căng thẳng, và kết thúc bằng một quyết định cứng rắn của anh Minh: anh sẽ tách biệt tài chính. Anh không đưa lương cho vợ nữa, chỉ chu cấp một khoản cho các chi phí sinh hoạt cơ bản của gia đình nhỏ và việc học của con. Số tiền còn lại, anh giữ lại. Anh tuyên bố thẳng thừng: anh sẽ không còn gánh thêm bất kỳ khoản chi nào cho cha mẹ vợ nữa.
Quyết định này như một gáo nước lạnh dội vào mặt Tống Lệ. Cô cảm thấy bị tổn thương, và cô đơn. Một mình cô xoay xở với đồng lương ít ỏi của mình: nào là tiền nhà, tiền học cho con, tiền sinh hoạt phí, và trên hết vẫn là những hóa đơn thuốc men dồn dập từ phía bố mẹ. Cô rơi vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan: một bên là bổn phận với cha mẹ già, một bên là sự phản đối ngày càng rõ rệt từ người chồng và thực tế tài chính khắc nghiệt.
Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng từ đây trở thành một vết nứt sâu hoắm. Những bữa cơm gia đình trở nên nặng nề, im lặng. Đứa con nhỏ cũng cảm nhận được không khí căng thẳng và trở nên ít nói hơn. Tống Lệ, trong lòng đầy mâu thuẫn, vừa thương cha mẹ, vừa giận sự ích kỷ của anh trai, lại vừa tủi thân vì sự thiếu thấu hiểu của chồng. Cô cố gắng bám víu vào suy nghĩ rằng mình đang làm điều đúng đắn, nhưng áp lực từ mọi phía khiến cô nhiều đêm phải bật khóc một mình.
Gánh nặng "hiếu thảo" giờ đây không còn là niềm vui hay sự tự hào nữa, mà đã trở thành một cái bóng đen đè nặng lên cuộc sống của cô, kéo theo cả hạnh phúc gia đình nhỏ của cô xuống vực sâu. Sự bất công ngày nào, giờ đây mới thực sự lộ rõ hậu quả tàn khốc của nó.
Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 2,618