Sóng gió thực sự ập đến khi ông Tống đột ngột bị nhồi máu não, phải cấp cứu và nhập viện trong tình trạng hôn mê. Mọi chi phí cho cuộc phẫu thuật phức tạp, thuốc men đặc trị, và nằm viện dài ngày chồng chất lên nhau, vượt quá một vạn tệ – một con số khổng lồ với Tống Lệ lúc bấy giờ.
Tống Lệ, trong hoảng loạn và lo sợ, vắt kiệt túi tiền vốn đã eo hẹp của mình, lại phải đi vay mượn thêm để kịp thời ứng phó. Sau cùng, bảo hiểm y tế cũng hoàn trả lại được khoảng hơn 5.000 tệ. Tống Lệ thở phào, tưởng rằng có thể dùng số tiền đó để trả bớt các khoản vay mới. Nhưng bà Tống, với sự tính toán lạnh lùng, đã giữ lấy toàn bộ số tiền hoàn lại đó. Bà lý luận rằng tiền bảo hiểm là do bà và ông đóng, nên số tiền hoàn lại phải thuộc về bà. Và rồi, không chần chừ, bà dùng số tiền ấy – thứ tiền được coi như cứu cánh tài chính của con gái – để mua sắm một chiếc máy tính xách tay đời mới và nhiều quần áo hàng hiệu cho đứa cháu nội, con của Tống Quốc.
Hành động này như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Tống Lệ. Cô cảm thấy bị phản bội một cách tàn nhẫn. Trong khi cô đang vật lộn với nợ nần và áp lực, thì chính mẹ cô lại dùng số tiền có thể giúp cô đỡ một phần gánh nặng để chiều chuộng đứa cháu mà gia đình nó chưa từng chung tay gánh vác bất cứ điều gì.
Chưa kịp hồi phục sau cú sốc đó, tai họa tiếp theo lại ập xuống. Bà Tống, có lẽ vì căng thẳng và lo lắng cho chồng, đã lên cơn tiểu đường nặng, phải nhập viện gấp. Một lần nữa, Tống Lệ là người duy nhất túc trực chăm sóc. Cô phải xin nghỉ làm liên tục, ngày đêm chia nhau giữa hai bệnh viện. Hậu quả không thể tránh khỏi: công ty viễn thông nơi cô làm việc đã sa thải cô vì lý do nghỉ quá nhiều, ảnh hưởng đến công việc.
Mất việc, không còn thu nhập, lại đối mặt với đống nợ từ đợt chữa trị của bố và giờ là của mẹ, Tống Lệ hoàn toàn kiệt quệ. Trong lúc tuyệt vọng, cô tìm đến chồng, hy vọng tìm được chút an ủi và sự chia sẻ.
Nhưng anh Minh nghe xong cảm giác thấy không ổn. Anh nhìn người vợ tiều tụy, và thay vì thương cảm, anh chỉ thấy một cái hố không đáy mà anh và gia đình nhỏ của mình đang bị kéo xuống. Sự nghi ngờ bùng lên. Anh yêu cầu được kiểm tra sổ tiết kiệm chung của hai vợ chồng. Chị vợ nhất quyết không đồng ý. Sau đó họ cãi nhau to, và anh chồng nói: “Không cho xem thì ly hôn!” Kết quả kiểm ra thì số tiền tiết kiệm ban đầu hơn mười vạn (≈ 370tr VNĐ) hết. Đây là số tiền mà họ đã cùng nhau dành dụm từng đồng suốt những năm tháng vất vả, với hy vọng cho tương lai của con cái.
Kết quả kiểm tra như một cú sét đánh ngang tai. Sổ tiết kiệm gần như đã cạn kiệt. Chỉ còn lại tròn trĩnh 0 đồng. Khi anh Minh truy hỏi, Tống Lệ, trong nước mắt, đã thú nhận rằng cô đã âm thầm rút tiền từ sổ tiết kiệm đó trong suốt thời gian qua: mua cái này cái kia tặng cháu trai, để mua thuốc men định kỳ, để trả các đợt viện phí nhỏ trước đây, và gần đây nhất là để ứng trước cho khoản viện phí khổng lồ của bố mẹ cô. Cô làm vậy vì sợ chồng phản đối, vì nghĩ rằng mình có thể bù đắp lại dần dần.
Sự thật này đã phá vỡ hoàn toàn lòng tin cuối cùng của anh Minh. Anh không chỉ tức giận vì số tiền biến mất, mà còn vì sự lừa dối kéo dài. Anh cảm thấy mình và đứa con đã bị phản bội, bị đặt sau gia đình nhà ngoại một cách không thương tiếc.
"Thôi đủ rồi!" Anh gầm lên trong phẫn nộ. "Anh không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân mà vợ mình chỉ biết có gia đình ruột, và sẵn sàng rút ruột gia đình nhỏ của mình để đắp vào một cái hố không đáy! Ly hôn! Chúng ta ly hôn!"
Tống Lệ hoảng hốt, cầu xin, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Sự kiên quyết của anh Minh không lay chuyển.
Đáng buồn thay, trong lúc con gái cần sự hỗ trợ và khuyên răn nhất, ông bà Tống lại có một phản ứng khiến tình hình càng thêm thảm kịch. Thay vì khuyên con gái hàn gắn, họ lại xúi giục: "Ly hôn đi con. Tìm người đàn ông khác tốt hơn, biết lo cho gia đình vợ hơn. Ở với hắn khổ lắm."
Lời xúi giục độc hại ấy, xuất phát từ sự ích kỷ và thiếu hiểu biết, đã dập tắt hy vọng cuối cùng. Tống Lệ, trong sự mệt mỏi và bế tắc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý ly hôn.
Kết cục của vụ ly hôn càng nhuốm màu đắng cay. Căn nhà và chiếc xe đều đứng tên anh Minh từ trước. Dù Tống Lệ đã góp tiền trả nợ nhiều năm, anh Minh chỉ công nhận phần tiền gốc cô đã trả, không tính đến yếu tố lạm phát hay sự tăng giá của bất động sản. Sau đó, anh trừ đi khoản mười vạn tệ mà anh cho rằng cô đã "tiêu hoang" vào gia đình mình. Cuối cùng, sau mọi tính toán, anh chỉ đưa cho cô vài vạn tệ – một con số quá ít ỏi so với những gì cô đã đóng góp và hy sinh.
Tống Lệ rời khỏi ngôi nhà mà cô đã góp sức xây dựng, tay trắng, không nhà, không việc làm, và giờ cũng không còn gia đình riêng. Đứa con ở lại với bố, nhìn mẹ với đôi mắt ngơ ngác. Cô ra đi với số tiền ít ỏi trong tay và một trái tim tan nát. Tất cả những gì cô có giờ đây chỉ là trách nhiệm với hai người cha mẹ già đang bệnh tật – thứ trách nhiệm đã khiến cô mất đi tất cả.
Sự "hiếu thảo" mù quáng và sự bất công từ chính gia đình ruột thịt đã không chỉ cướp đi sức khỏe, tiền bạc của cô, mà còn phá hủy hoàn toàn hạnh phúc và tương lai của cô. Bài học về sự hy sinh không chỗ dừng và lòng tham vô đáy giờ đây đã hiện hữu một cách đau đớn và trần trụi.
Bốn Căn Nhà, Một Chữ Hiếu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 2,613